Sự xuất hiện đột nhiên của Sở Sở làm cho Vương Quốc Hoa thấy vài điều không muốn thấy. Hắn biết Sở Sở rất kiêu ngạo, nếu không phải biết gì đó thì Sở Sở sẽ không xuất hiện dưới hình thức này.
Chuyện anh không muốn đối mặt không phải là không xảy ra, Vương Quốc Hoa một mình nhìn vào bức tường trước mặt giống như thấy một quả tim đang rỉ máu trong đó. Rất nhiều lúc Vương Quốc Hoa hy vọng mình ngu ngốc một chút nhưng đó chỉ là hy vọng. Thực tế chính là thực tế, chọn chỉ có hai đối mặt hoặc trốn tránh.
- Chủ tịch Vương, họp.
Đỗ Tường cười hì hì xuất hiện, Vương Quốc Hoa lấy lai bình tĩnh. Hôm nay là hội nghị tổng kết tổ quy hoạch, Vương Quốc Hoa muốn chủ trì.
Hàng tuần đều có hội nghị tổng kết cần Vương Quốc Hoa tham gia. Sau tết các công ty sản xuất linh kiện tiến vào rất nhanh, khu công nghệ cao cùng khu Khai Phát phát triển nhanh nhưng mang tới không ít vấn đề. Tô quy hoạch do Vương Quốc Hoa dẫn đầu cũng có một vài thay đổi về chức năng. Ban đầu thẩm định là chính bây giờ thành phối hợp phục vụ là chính. Theo quy định mà Vương Quốc Hoa đưa ra, nhà đầu tư có chuyện có thể tìm tổ quy hoạch, trong vòng một ngày nhất định cần có câu trả lời rõ ràng. Nếu vấn đề phức tạp cần nhiều bên phối hợp cũng cần giải quyết trong ba ngày.
Ở văn phòng lớn dưới tầng một có treo biển tổ quy hoạch rất bắt mắt. Vương Quốc Hoa vào, bảy tám người đứng lên. Chánh văn phòng ủy ban Đỗ Tường kiêm chức phó tổ trưởng, đây là thủ đoạn nhỏ của Vương Quốc Hoa. Tổ quy hoạch nhiều việc có thể nói là đám người bận rộn nhất trong trụ sở ủy ban.
- Mọi người đến đông đủ rồi, họp thôi.
Vương Quốc Hoa uy nghiêm ngồi vào chính giữa.
- Chủ tịch Vương, trước hội nghị tôi có thể đưa ra một ý kiến không?
Đỗ Tường cười cười giơ tay, Đỗ Tường rất phối hợp, Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt đối với y.
- Sao? Tôi nghiêm khắc như vậy sao? Có ý kiến cũng không dám trực tiếp nói ra?
Vương Quốc Hoa cười trêu ghẹo một câu, mọi người thấy nhẹ nhàng hơn. Vương Quốc Hoa ở trụ sở nổi tiếng ra tay độc ác, mấy hôm trước một nhân viên trong tổ quy hoạch nhận máy nhắn tin của nhà đầu tư, sáng hôm sau bị đuổi thẳng, không giải thích một câu.
- Ha ha, chủ tịch Vương nói gì vậy. Tổ quy hoạch nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi xe 7 chỗ, mọi người đi lại cũng nhiều, xe của anh tuy mọi người cũng có thể dùng tạm nếu có việc gấp nhưng không thể dùng xe lãnh đạo mãi chứ?
Đỗ Tường rất khách khí nói, coi như là khéo léo nhắc Vương Quốc Hoa công việc tuy có thể nghiêm khắc nhưng cũng cần đưa phúc lợi nếu không mọi người không được thoải mái mấy.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Chánh văn phòng Đỗ nói đúng, chuyện xe để tôi nghĩ biện pháp. Có chuyện này còn phiền anh vất va đi một chuyến.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lấy một tờ báo cáo trong túi ra đưa cho mọi người nhìn.
- Thực tế gần đây công việc của tổ quy hoạch có hiệu quả cao, cuối tháng sẽ thưởng mọi người 200 đồng. Ngoài ra chánh văn phòng Đỗ đến khu công nghệ cao tìm giám đốc Hằng – tập đoàn Quốc Hưng, y mang ít đồ từ phía nam tới cũng coi như là quà phát cho mọi người.
Vương Quốc Hoa nói xong, nhân viên của tổ quy hoạch đều vỗ tay. 200 đồng tiền thưởng không phải số lượng nhỏ. Có tiền thưởng thì chút vất vả cơ sở đáng gì? Còn có quà nữa, mọi người đều mong chờ xem đó là gì.
Đỗ Tường thầm giật mình, không ngờ mình nhắc là thừa.
- Được rồi, họp thôi, hôm nay tôi khen đồng chí Tiểu Điệp, hôm trước vì phối hợp với công ty Hồng Vận mà bị cảm nhưng vẫn kiên trì làm việc…
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, Đỗ Tường đến khu công nghệ cao tìm đến trụ sở dựng tạm của tập đoàn Quốc Hưng. Hằng Quốc Hưng nhiệt tình mời vào sau đó nói:
- Mấy hôm trước có thể nhờ tôi mua ít đồ cho mọi người ở phía nam, chứa hết trong xe dưới tầng, chánh văn phòng muốn xem bây giờ không?
Đỗ Tường do dự một chút rồi gật đầu. Hằng Quốc Hưng dẫn y xuống, bên dưới là hai xe tải nhỏ. Hằng Quốc Hưng bảo người mở ra, Đỗ Tường lên thấy có mấy chục chiếc hộp, bên trong toàn là Tv màn hình lớn. Đỗ Tường khá giật mình.
Hằng Quốc Hưng ở bên cười giải thích:
- Tập đoàn tôi có chút quan hệ với hải quan, đây là ít hàng buôn lậu bị hải quan niêm phong. Vì cảm ơn ủy ban quận Lưỡng Thủy giúp đỡ tập đoàn chúng tôi, chúng tôi xin tặng.
Đỗ Tường hít sâu một hơi cho mình bình tĩnh lại. Tv màn hình lớn là thứ đồ mới ở thời này. Tv 25 inch Trung Quốc sản xuất đều là 3, 4 ngàn một chiếc, Hằng Quốc Hưng vừa ra tay đã là hai xe. Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn là người đề xướng, Vương Quốc Hoa này có khí phách quá kinh người.
- Đây không phải chánh văn phòng Đỗ sao? Đến vừa đúng lúc.
Nói chuyện là Bao Hiểu Minh, y còn kẹp một chiếc túi đang đi tới.
- Giám đốc Bao có việc xin cứ phân phó?
Đỗ Tường cười cười đưa tay ra.
- Không có việc gì lớn, tuần trước chủ tịch Vương tìm tôi mượn xe, tôi thấy tổ quy hoạch chỉ có xe 7 chỗ đúng là không được. Vừa lúc tập đoàn tôi có hai xe Santana mới dùng được hai năm, lát chánh văn phòng phái người đến lái về.
Đỗ Tường lần này hoàn toàn chấn động, mặt cứng ngắc. Vương Quốc Hoa này đúng là … Đỗ Tường biết rõ hai xe Tv kia một bộ phận chia cho nhân viên tổ quy hoạch, phần khác phải do y ra mặt xử lý, phải cân bằng mọi mặt bảo sao Vương Quốc Hoa nói mình phải vất vả. Nhưng vất vả này là việc vui, mình sẽ được nhiều nhân tình.
Không ai không tính phần lợi cho mình, Đỗ Tường cũng thế. Y vốn nghĩ xem quà là gì, bây giờ nhìn thấy đột nhiên cảm thấy tính toán của mình là quá buồn cười. Tối mang một chiếc Tv về nhà, vợ sẽ cười tươi mấy ngày. Phần khác lãnh đạo nào nên tặng một cái, Đỗ Tường thầm tính toán. Lãnh đạo chủ yếu ủy ban một người không thể thiếu, bên Quận ủy bí thư Tằng không thể thiếu, mấy phó bí thư, thường vụ khác cũng phải tính toán, không nên chỉ vì một chiếc Tv mà mất lòng lãnh đạo nào đó.
Họp xong Vương Quốc Hoa về văn phòng không ngờ lại gặp Lý Dật Phong đang vui vẻ từ trên tầng đi xuống.
- Chủ tịch Lý, sao vậy?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Lý Dật Phong kích động nhỏ giọng nói:
- Sở giao thông đã phê duyệt.
Vương Quốc Hoa cũng ngẩn ra, không ngờ thoáng cái đã được duyệt.
- Phương án nào?
Lý Dật Phong nhìn quanh một vòng mới nói:
- Đương nhiên là phương án thứ nhất, thu hút đầu tư, vay vốn ngân hàng sẽ tạo áp lực quá lớn cho chính quyền, tranh chấp lợi ích cũng nhiều. Đúng, nghe nói bí thư tỉnh ủy đánh giá cao phương án này còn khen bí thư Ôn vài câu. Bí thư Ôn đã từ tỉnh về, tôi vừa nhận được điện bảo lên họp. Đúng, còn có cậu, bảo tôi gọi cậu cùng đi.
Vương Quốc Hoa không có ý định xen vào, chẳng qua lãnh đạo lên tiếng nên chỉ đi theo. Vì con đường này Vương Quốc Hoa lúc đầy đề nghị vài phương án. Ôn Xương Thịnh chấp nhận và có ba phương án. Phương án một là làm đường cao tốc từ Lưỡng Thủy đến Lâm Giang, nối liền với đường cao tốc tỉnh bạn, nhét vào hệ thống đường cao tốc NJ tới tỉnh thành. Sở dĩ chuẩn bị phương án này chính là muốn kéo thị xã Lâm Giang xuống nước. Bây giờ xem ra đã thành công. Thị xã Lâm Giang mặc dù không nắm quyền chủ đạo nhưng đi qua nên bọn họ cũng có lợi ích.
Không khí bên thị ủy khá náo nhiệt, ba lãnh đạo cao nhất tụ tập, các phó bí thư, thường vụ thị ủy cũng tới đông đủ. Đường cao tốc được thông qua là việc lớn đối với thị xã Lưỡng Thủy, ai có thể xen một tay vào đó chính là tượng trương vị trí cao thấp trong thị ủy. Ôn Xương Thịnh phải bình ổn nội bộ đã.
Vương Quốc Hoa đi theo Lý Dật Phong vào phòng hội nghị vốn định tìm một góc giấu mình không ngờ bị Nghiêm Hữu Quang nhìn thấy.
- Quốc Hoa lại đây.
Nghiêm Hữu Quang cười ha hả gọi hắn làm nhiều người kinh ngạc nhìn tới. Vương Quốc Hoa cười cười đi lên ân cần chào.
- Bí thư Nghiêm.
Nghiêm Hữu Quang nổi tiếng là “Mặt Diêm Vương” trong thị ủy, ai không biết Nghiêm Hữu Quang nói năng thận trọng, không ngờ trước mặt bao người Nghiêm Hữu Quang lại như vậy.
- Nghe nói con đường này cậu dành không ít tâm sức?
Nghiêm Hữu Quang nói không lớn nhưng đủ để người cần nghe nghe được. Vương Quốc Hoa thầm kêu khổ, bí thư Nghiêm muốn đẩy mình ra.
- Tôi chỉ đưa ra đề nghị, chủ yếu do các lãnh đạo quyết định.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn trả lời, Nghiêm Hữu Quang cười ha hả nói:
- Rất tốt, thanh niên dám nghĩ dám làm, đây không phải là nhắc nhở cách làm của mấy người già chúng tôi đó sao?
Đang nói chuyện, Ôn Xương Thịnh tiến vào. Thấy Vương Quốc Hoa đang đứng cạnh Nghiêm Hữu Quang, Ôn Xương Thịnh hơi nhíu mày sau đó nói:
- Trợ lý Tiểu Vương, cậu lại đây.
Vương Quốc Hoa nhìn Nghiêm Hữu Quang, hai bên cách nhau bảy tám bước, Vương Quốc Hoa bước nhanh tới:
- Bí thư Ôn.
- Tiểu Vương, giới thiệu với cậu một chút, vị này là giám đốc Cung – Sở giao thông, lần này không có giám đốc Cung ủng hộ thì con đường này không được thông qua.
Ôn Xương Thịnh cười cười giới thiệu một người đàn ông mặt mày nghiêm túc cùng kiêu ngạo ở bên.
Vương Quốc Hoa đi lên một bước hơi khom người gật đầu nói:
- Giám đốc Cung.
Cung Tự Tại không coi Vương Quốc Hoa vào đâu, chỉ khẽ gật đầu. Ôn Xương Thịnh cười lạnh trong lòng thầm nghĩ con đường này mày phản đối mạnh nhất, hôm nay mầy đắc tội Vương Quốc Hoa nhiều vào. Thì ra Ôn Xương Thịnh đang đào hầm, Cung Tự Tại không biết nên vẫn duy trì vẻ kiêu căng.