Vương Quốc Hoa dừng tay đứng bên nhìn Lôi Dụ đang không ngừng kêu gào như sắp chết. Lúc này Lôi Dụ đã bình tĩnh, phải nói là bị đánh cho tỉnh ra. Chuyện này hắn sai không ngờ còn ra tay trước.
Lôi Dụ chỉ có thể ra vẻ đau đớn tranh thủ sợ đồng tình. Một bảo vệ từ trong thò ra đi lên đỡ Lôi Dụ dậy:
- Giám đốc Lôi, đừng khẩn trương.
Nói xong, y quay đầu lại quát Vương Quốc Hoa:
- Cậu là ai, tôi nói với cậu không cho đi. Không xem đây là ai, xem đánh với ai. Tôi nói với cậu đây là con của thị trưởng Lôi, chờ bị bắt đi, không được đi.
Tên bảo vệ này thực ra có ý muốn Vương Quốc Hoa mau đi nên mới lớn tiếng nói như vậy.
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết lòng tốt của đối phương nên không đi. Nếu đi có lẽ tên bảo vệ này bị đuổi.
Vương Quốc Hoa đi tới trước mặt Lôi Dụ, đưa tay trái ra cho hắn nhìn vết bầm.
- Mở mắt chó của mày ra mà nhìn, lại nhìn xem đây là đâu. Bố mày là thị trưởng, mày dù là thị trưởng ủy ban thị xã mà lái xe như vậy tao đánh thoải mái.
Vừa nói Vương Quốc Hoa đưa tay phải ra sờ sờ túi của Lôi Dụ. Lôi Dụ không ngờ ngoan ngoãn không dám chống đối, để mặc Vương Quốc Hoa lấy 200 đồng từ ví, sau đó nhét ví trở lại.
- Đây là tiền thuốc men, may cho mày không đâm phải tao nếu không bồi thường chết mày.
Vương Quốc Hoa lúc này đã bình tĩnh lại, hắn có chút hối hận vì hành động vừa rồi. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa nên đi vào trong.
- Giám đốc Lôi, anh không sao chứ?
Bảo vệ lấy lòng hỏi thăm, Lôi Dụ bị mất mặt quả nên quát lớn:
- Ai cần mày lo, cút.
Lôi Dụ bị câu kia của Vương Quốc Hoa làm sợ, người trong nhà nước ai dám nói như vậy? Dù mày đúng lý, dù mày đánh tao cũng không thể nói như vậy? Bởi vì mày là cấp dưới, lãnh đạo cấp trên muốn xử lý cấp dưới có nhiều biện pháp.
Lôi Dụ lập tức nhớ tới câu nói của ông bố là không nên chọc vào Vương Quốc Hoa. Bây giờ xem ra thằng này không thể chọc vào. Dám nói câu như vậy thì chỗ dựa nhỏ được sao? Lôi Dụ thầm hối hận, hôm nay quá đen.
…
Vương Quốc Hoa vào văn phòng, Nghiêm Hữu Quang thấy tay hắn bầm tím nên hỏi:
- Có việc gì vậy?
Vương Quốc Hoa nói qua chuyện ở cửa, Nghiêm Hữu Quang nghe xong cười lạnh nói:
- Đánh cứ đánh, không sao cả, không sợ hắn làm ầm, chỉ sợ hắn không làm ầm.
Bây giờ Nghiêm Hữu Quang và Ôn Xương Thịnh đang hợp tác rất tốt, bình thường không sợ Lôi Minh, bây giờ y càng không sợ. Hơn nữa chiều nay Lãnh Vũ tới, Nghiêm Hữu Quang đang muốn có việc nên ước gì chuyện kia làm lớn hơn.
- Bỏ đi, tôi không muốn gây phiền phức cho ngài.
Vương Quốc Hoa cười nói ý chính là cảm ơn sếp có ý bảo vệ. Nghiêm Hữu Quang rất muốn kéo Vương Quốc Hoa lên thuyền mình, biểu hiện này của Vương Quốc Hoa làm y rất hài lòng. Nghiêm Hữu Quang bình thường gặp người khác luôn nghiêm túc nhưng lúc này lại tươi cười đầy mặt.
…
Lôi Dụ không có vấn đề gì mấy nhưng trong lòng bị đè nén. Tìm tới văn phòng Lôi Minh, y không thèm để ý thư ký mà trực tiếp đi vào.
Lôi Minh cao khoảng 1m7, mặt chữ quốc phối hợp với vẻ uy nghiêm của quan to nên có khí độ bất phàm. Cửa phòng bị mở ra, Lôi Minh thấy là Lôi Dụ nên tức giận nói:
- Mày làm gì vậy?
Lôi Dụ trực tiếp lào vào gian trong, nhìn gươn rồi cười lạnh một tiếng. Y quay đầu lại nhìn mặt ông bố, Lôi Dụ ngồi xuống ghế nói.
- Hàn Lỗi gọi điện cho con, bố biết hắn nói gì không?
Thư ký đứng ở cửa phòng lo lắng nói:
- Thị trưởng…
Lôi Minh xua tay bảo đối phương ra ngoài rồi mới hỏi Lôi Dụ:
- Nói gì?
Lôi Dụ học theo cách nói của Hàn Lỗi kể lại đầy sống động, việc này không nói ra đúng là đáng tiếc. Lôi Minh nghe Lôi Dụ nói nhưng mặt không có biểu hiện gì. Cuối cùng y lạnh nhạt nói:
- Bố biết rồi, anh đừng để ý tới hắn.
- Bố, thằng này rõ ràng không coi bố ra gì, uổng công bố giúp hắn…
“Bịch” Lôi Minh tức giận đập bàn.
- Chuyện của bố còn cần anh dạy? Về nhà ngồi đi, đừng sinh sự, không biết bây giờ là lúc nào.
Lôi Dụ khá sợ bố nên lẩm bẩm nói.
- Con là nghĩ cho bố.
Nói xong y đi ra ngoài ngay. Lôi Minh nhìn theo rất tức giận nhưng vẫn nhịn được. Thực ra Lôi Dụ rất thông minh, câu cuối cùng cũng làm Lôi Minh vui vẻ lên đôi chút.
Ra khỏi văn phòng, Lôi Dụ thầm nghĩ xem báo thù như thế nào. Chuyện của Vương Quốc Hoa, y không dám nói với ông bố, sợ bị mắng mộ trận, không chừng lại đá lên tỉnh. Vương Quốc Hoa ở nhà nước, người sở nhà nước sợ gì? Chỉ có thể sợ quan lớn hơn, thị trưởng mày không sợ thì chủ tịch tỉnh? Nghĩ vậy Lôi Dụ thầm nghĩ có phải tìm cơ hội kích động Hàn Lỗi nhằm vào Vương Quốc Hoa không?
…
Lãnh Vũ xuống không quá chú ý quy cách, chỉ có một xe Audi cùng xe 7 chỗ theo sau. Mới tới địa phận quận Lưỡng Thủy, một đội xe đã đứng ở ven đường. Cảnh này Lãnh Vũ đã quá quen, lúc đầu thấy mâu thuẫn bây giờ thấy bình thường. Có không ít lãnh đạo chú ý quy cách, quy cách không đủ sẽ tức nên bên dưới thà chuẩn bị chu đáo vẫn hơn là để lãnh đạo cấp trên tức.
- Trưởng ban Lãnh.
Theo chức vụ cao thấp các thường vụ thị ủy Lưỡng Thủy đều tụ tập đông đủ. Đi đầu là Ôn Xương Thịnh sau đó là Lôi Minh, tiếp theo là Nghiêm Hữu Quang.
Vương Quốc Hoa thấp nhất nhưng bị Nghiêm Hữu Quang kéo tới đây, lúc này y không thể nào chen lên trên. Lãnh Vũ thực ra vừa xuống đã thấy Vương Quốc Hoa ccao ráo đứng đó, trong lòng có chút khó hiểu sao hắn có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thành thư ký của ai? Mình không nghe thấy mà.
Một ít quan nhỏ đi theo đều hơi chen lên trên để mong lãnh đạo thấy mặt. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cơ mà, chẳng may có thể được Trưởng ban Lãnh bắt tay, nói mấy câu thì sao? Đây chính là cơ hội để Trưởng ban Lãnh nhớ tới mình. Làm quan gì không sợ, chỉ sợ lãnh đạo không nhớ tên, đó là điều buồn nhất. Nếu không sao có người làm nhân viên cả đời? Không phải là do lãnh đạo chưa bao giờ nghe tới tên anh ư?
Đám quan chức kia chen lên, Vương Quốc Hoa không muốn chen nên bị thụt lại sau cùng. Lãnh Vũ cũng bắt tay mấy quan chức nhỏ đó, còn nói một câu:
- Vất vả rồi.
Ngay khi đám quan chức này vui vẻ, Lãnh Vũ đang lên xe đột nhiên dừng lại hỏi Ôn Xương Thịnh:
- Nghe nói đồng chí Vương Quốc Hoa gần đây làm rất tốt?
Một câu nhẹ nhàng nhưng như quả bom phát nổ trên đầu mọi người. Ôn Xương Thịnh không nghĩ Lãnh Vũ lại nói tới Vương Quốc Hoa vào lúc này, y vội vàng nói:
- Ồ, cậu ta hôm nay cũng đến hỗ trợ. Người đâu rồi? Vừa nãy tôi còn thấy mà.
Nghiêm Hữu Quang thầm đắc ý nghĩ mình quá thông minh mang người tới. Vì thế y đi lên cười nói:
- Trưởng ban Lãnh, Vương Quốc Hoa ở kia.
Vừa nói y chỉ một chút, Nghiêm Hữu Quang vẫn chú ý tới Vương Quốc Hoa, thấy hắn bị chen tới cuối cùng không khỏi cười lạnh một tiếng. Ngay cả mấy lái xe cũng che trước Vương Quốc Hoa, đúng là có người không biết mình là ai.
Lãnh Vũ nhìn theo, vẫy vẫy Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương, sao trốn xa như vậy? Sợ thấy tôi à? Lại đây?
Vương Quốc Hoa không biết có việc gì, Lãnh Vũ sao lại làm như vậy? Vương Quốc Hoa cười cười đi lên ân cần chào:
- Trưởng ban Lãnh.
- Mấy chục người ở lớp học thanh niên xuất sắc, cậu có thành tích tốt nhất, mấy giảng viên không ngừng khen cậu. Không ngờ cậu về địa phương cũng làm rất xuất sắc.
Lãnh Vũ vừa đi lên đã khen.
Có không ít người nghĩ Vương Quốc Hoa được Trưởng ban Lãnh nhớ tới là do thành tích tốt. Chỉ có Nghiêm Hữu Quang và Ôn Xương Thịnh không nghĩ vậy. Ôn Xương Thịnh cho rằng Vương Quốc Hoa là con rể tương lai của bí thư Hứa, đãi ngộ đó là bình thường. Nghiêm Hữu Quang lại nhớ tới đợt tết Trưởng ban Lãnh đã hỏi Vương Quốc Hoa. đánh chết cũng không thể tin hai người không có quan hệ. Hơn nữa suất vào lớp học thanh niên kia, Trưởng ban Lãnh chỉ nói một câu là điều được người ngay mà.
Lôi Minh hơi nhíu mày nhìn Vương Quốc Hoa nói chuyện với Lãnh Vũ. Y thầm nói thằng này giấu sâu thật, bảo sao Nghiêm Hữu Quang bảo bọc hắn đến thế. Sau đó Lôi Minh lại nhìn Ôn Xương Thịnh, y cười lạnh một tiếng nói mày sao kiên quyết điều Vương Quốc Hoa vào đội trù bị đường cao tốc, gì mà đồng chí biểu hiện xuất sắc ở trụ sở sản xuất linh kiện, gì mà đề bạt sử dụng cán bộ trẻ. Cuối cùng cũng chỉ là nịnh bợ lãnh đạo.
- Trưởng ban Lãnh quá khen, thực ra tôi làm chưa được tốt.
Vương Quốc Hoa cảm thấy cả người run run, lạnh lạnh nhưng chỉ có thể nói như vậy. Không thể nói mình biết mình làm tốt mà.
- Ha ha.
Lãnh Vũ khẽ vỗ vai Vương Quốc Hoa nói:
- Làm tốt tốt vào.
Thực tế tâm trạng Lãnh Vũ lúc này rất phức tạp.