Tiếu Tự Quý nghe Nhạc Đông Linh nói vậy chỉ hừ một tiếng. Nhạc Đông Linh thật ra yên tâm, Tiếu Tự Quý có thái độ này tức là không đi báo cáo. Ba vị phó kia trước đó không nói gì cũng làm Nhạc Đông Linh rất khó chịu. Vì thế cô lạnh nhạt nói:
- Sau này có chuyện gì không được đột nhiên tập kích như vậy.
Vừa nói Nhạc Đông Linh mặt mày âm trầm đi ra. Tiếu Tự Quý cười lạnh một tiếng đi theo, người khác nhìn nhau vì không ngờ có kết quả này. Không phải lấy tiền công quỹ mua xe sao? Sao chứ? Đơn vị khác cũng vậy mà.
Vương Quốc Hoa phát hiện bộ máy phòng du lịch đều đông đủ nên có chút khó hiểu. Bây giờ là lúc nào, mai khởi công mà lại tập trung đông đủ thế?
- Chuyện làm thế nào rồi? Mai chủ tịch Lý sẽ có mặt, không thể có sơ sót.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói. Nhạc Đông Linh hơi nháy nháy mắt, vị trợ lý chủ tịch này càng lúc càng bá đạo.
- Chúng tôi vừa tổ chức cuộc họp về lễ khởi công ngày mai, tôi đang chuẩn bị họp xong sẽ đến báo cáo với ngài, không ngờ ngài đến trước.
Nhạc Đông Linh vội vàng đi lên giải thích.
Tiếu Tự Quý cũng đi lên nói:
- Chuyện chuẩn bị coi như xong, chiều tôi sẽ sang kiểm tra, đảm bảo không có sai sót.
Vương Quốc Hoa nghe xong mới yên tâm đôi chút. Hắn cười nói:
- Đưa tôi tới hiện trường xem một chút nếu không tối về lo lắng không ngủ được.
Nhạc Đông Linh lập tức tiếp lời:
- Tác phong làm việc của chủ tịch Vương đúng là gương mẫu để chúng tôi học tập. Có ngài lãnh đạo, công việc của phòng du lịch không thể không tốt lên.
Bên dưới nịnh bợ, Vương Quốc Hoa nghe nhiều. Hắn không tiện đả kích nhiệt tình của Nhạc Đông Linh nên chỉ cười nói:
- Đừng nói mấy câu thiếu dinh dưỡng như vậy, làm tốt tôi sẽ không bạc với mọi người.
Tiếu Tự Quý ở bên do dự một chút cuối cùng vẫn nói:
- Chủ tịch Vương, lời này là ngài nói. Phòng du lịch bây giờ nhiều việc nhưng chỉ có hai chiếc xe, một xe lại là bán tải. Không thể nào có khó khăn đều để ngài ra mặt giải quyết mà.
Chuyện nói thằng ra như vậy, Vương Quốc Hoa khá hài lòng. Mở miệng đòi tiền đòi xe nói rõ không lén thò loạn.
- Chuyện này tôi sẽ lưu tâm, nhanh chóng giải quyết. Nhạc Đông Linh, được, không nhìn vào tiền công trình, đáng khen. Ở đây tôi nhấn mạnh một câu công việc có khó khăn cứ nói với tôi, tôi không bao giờ để ngựa chạy mà không cho ăn cỏ. Nhưng tiền công trình đừng ai thò tay vào.
Câu này làm Nhạc Đông Linh đổ mồ hôi lạnh, thầm nói thiếu chút nữa mình gặp họa. nghĩ vậy Nhạc Đông Linh không khỏi trừng mắt nhìn ba người kia. Ba vị kia cũng sợ thầm nói mẹ nó chứ, lãnh đạo sao lợi hại vậy, việc này cũng đoán ra.
Vương Quốc Hoa không cần đoán, hắn biết không ít việc như thế này. Tiền cứu nạn động đất còn giám thò vào lấy ra cả triệu mua xe, đám quan chức không biết xấu hổ có gì không dám làm. Lúc ấy động đất Vương Quốc Hoa cũng nhiệt tình quyên góp nhiều lần nhưng khi tin kia được mạng đăng lên, Vương Quốc Hoa càng lúc càng thấy lạnh, sau đó thấy hóa đơn tiền ăn của Hội chữ thập đỏ, hắn nói với mình nhìn thấy không, tiền bị bọn họ dùng vy đó, thằng quyên tiền là thằng ngu.
Nhắc nhở vài câu, Vương Quốc Hoa đi cùng với bộ máy phòng du lịch đến công trường kiểm tra.
Tối về khách sạn lại gặp một việc mà Vương Quốc Hoa không ngờ đến, phòng không ngờ đã trả mà không báo gì với hắn. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực thì Vương Tú Tú đi ra oán giận nói:
- Đều do chị mau mồm nói với mẹ một đêm mất 200 đồng, mẹ nghe xong nói cậu một tháng được bao tiền, sao có thể ở nơi như thế này nên chết sống cũng đòi trả phòng. Chị không nói được nên đành tới ủy ban tìm cậu, cậu lại không có ở đó. Sau đó Chánh văn phòng Đỗ tới bố trí chị và mẹ vào nhà khách, y nói ở đó không cần trả tiền, tiếp đón người nhà lãnh đạo miễn phí, phải không cậu?
Cách làm của mẹ, hắn mặc dù không dám đồng ý nhưng đây là bà vì tốt cho hắn, hắn rất cảm động, về phần Đỗ Tường nói ở nhà khách không mất tiền là đúng. Không phải không cần tiền mà là do văn phòng chi trả, chút quyền lợi ấy đối với Đỗ Tường mà nói là không đáng gì.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đúng là có chuyện này, em muốn mẹ ở đây hưởng phúc vài ngày sao lại thành thế này, thật là …
Vương Quốc Hoa lái xe đến nhà khách quận ủy thấy mẹ mình vào phòng tốt nhất không khỏi cười khổ một tiếng. Ở đây không kém gì phòng khách sạn.
Thấy mẹ, Vương Quốc Hoa phải nói ở đây không cần trả tiền thì bà mới yên tâm ở. Lãnh đạo có chút quyền lợi, bà không phải không biết.
Lễ khởi công diễn ra rất thuận lợi. Lý Dật Phong mặc âu phục nhiệt tình phát biểu khẳng định bộ máy phòng du lịch dám nghĩ dám làm. Cả quá trình kéo dài hai tiếng, Lý Dật Phong nói nửa tiếng, Vương Quốc Hoa nói nửa tiếng. Vương Quốc Hoa vốn định nói đơn giản một chút nhưng Lý Dật Phong đi trước, hắn không tiện làm quá.
Phát biểu xong là nghi thức cắt băng, Lý Dật Phong đi trước, ấn động cơ là do Vương Quốc Hoa và Nhạc Đông Linh phụ trách. Đối với việc này Vương Quốc Hoa cho rằng Lý Dật Phong tôn trọng mình, không đoạt quyền một cách quá đáng.
Ba ngày sau Nhạc Đông Linh nhận được điện của Vương Quốc Hoa gọi lên ủy ban. Vì thế Nhạc Đông Linh có chút lo lắng, cô thử hỏi Tiếu Tự Quý hai câu nhưng không hỏi được gì.
Nhạc Đông Linh lo lắng thay đổi một bộ đồ đơn giản, ống quần và giầy còn cố ý dính ít bùn như vừa từ công trường về. Lúc vào cửa, Nhạc Đông Linh cọ cọ giầy xuống đất sau đó nói:
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa thấy cô như vậy quả nhiên vui vẻ nói:
- Sao, vừa từ công trường về à?
Nhạc Đông Linh thầm nói chiêu này quả nhiên dùng tốt, vừa nãy cô không đến công trường mà chỉ chuẩn bị đi.
- Tôi vừa xuống xe thì ngài gọi.
Vương Quốc Hoa không dám nói láo quá đáng, cũng để lại đường sống cho mình. Hắn lấy một tờ giấy ra nói:
- Chị ký tên sau đó sang phòng Tài chính làm thủ tục.
Nhạc Đông Linh cầm thấy không ngờ là 300 ngàn, bên trên viết rõ dùng để cải thiện hoàn cảnh làm việc và phương tiện giao thông của phòng du lịch. 300 ngàn thực ra không mua được xe tốt. Nhạc Đông Linh hơi to gan nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, về đơn vị thi công có thể mời bọn họ tài trợ một chút không?
Nhạc Đông Linh nói như vậy, Vương Quốc Hoa khá vui vẻ. Vì khoản tiền này Vương Quốc Hoa còn cãi nhau vài câu với Thịnh Trường Công. Ý của Thịnh Trường Công là phòng du lịch bây giờ không thiếu tiền, dựa vào gì mà phát tiền. Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói tiền công trình của phòng du lịch là tiền chuyên môn, ai dám động vào thì truy cứu trách nhiệm kẻ đó. Cuối cùng đến tai Lý Dật Phong, cuối cùng Lý Dật Phong tỏ vẻ căn nhắc đến tình hình thực tế của phòng du lịch nên đồng ý cấp 300 ngàn.
- Cô để bọn họ tài trợ, bọn họ nhất định sẽ động tay chân vào công trình, tôi nói với cô chất lượng công trình có vấn đề thì tôi hỏi cô.
Vương Quốc Hoa trầm giọng nói nhưng ánh mắt khá nhẹ nhàng. Nhạc Đông Linh thầm may mắn mình hỏi trước nên tự cứu, mình mà tự ý làm có khi xong đời.
- Cảm ơn chủ tịch Vương đã ủng hộ công việc phòng du lịch. Xin chủ tịch yên tâm tôi và Tự Quý thay nhau tới công trường kiểm tra, mỗi ngày đều chú ý tới.
Nhạc Đông Linh cười giải thích một câu.
Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi vẫn nói câu kia, có khó khăn thì nói thẳng, động tay chân hỏng việc lớn tôi không tha.
Nhạc Đông Linh vội vàng cảm ơn đi ra, trước khi đi còn cười khổ một tiếng nhìn tờ giấy cấp tiền trong tay.
- 300 ngàn, xem ra chỉ có thể mua xe bình thường.
Nhạc Đông Linh vốn định kiếm xe nhập khẩu từ đơn vị công trường, giữ tiền thì không sợ đối phương không đi vào khuôn khổ.
…
Lưu Chấn Nam nhận được tin chính xác, công việc trù bị xây dựng đường cao tốc củ thị xã Lưỡng Thủy về cơ bản đã xong, sắp tiến vào giai đoạn đấu thầu. Hàn Lỗi sau lần nhận xe đó mãi không có hồi âm làm Lưu Chấn Nam khá nghi ngờ. Cầm tiền không làm việc, y chưa phải chưa gặp. Hàn Lỗi nếu làm vậy, Lưu Chấn Nam cũng không có biện pháp gì. Hàn Lỗi không trong nhà nước, kiện cáo cũng vô ích.
Ngay khi Lưu Chấn Nam định buông tha, lưu lại quan hệ để sau sẽ dùng thì giám đốc Sở giao thông Cung Tự Tại lại chủ động gọi tới mời y ra ngoài nói chuyện. Làm đường từ trước đến giờ đều là ngành kiếm được nhiều tiền nhất. Điểm này Hàn Lỗi biết rõ nhưng lần này bà mẹ nói chuyện với ông bố, không ngờ hôm sau bị ông bố gọi tới mắng cho một trận, còn vung chân đá. Muốn chết chính là bà mẹ không khuyên một câu, đây là chuyện chưa từng có.
Nguyên nhân tại sao Hàn Lỗi không rõ, sau đó y mới nhận được tin từ Cung Tự Tại, như vậy y mới rõ.