Phù Diêu

Viên Hữu Phương khoảng 30 tuổi, Vương Quốc Hoa nhìn qua là biết đối phương có lai lịch không bình thường, với người như vậy khoe khoang chỉ mất mặt, không tác dụng. Người ta liếc cái là nhận ra Mạnh Vũ Vi, còn mở cửa hàng bán xe nhập khẩu thì cũng có năng lực không bình thường. Làm quen một chút cũng coi như là lễ phép.

Viên Hữu Phương lấy ra một tờ hợp đồng đưa cho Mạnh Vũ Vi:
- Thưa cô, cô xem một chút nếu có ý kiến gì có thể nói ra.

Mạnh Vũ Vi càng ngoan hơn, đưa hợp đồng cho Vương Quốc Hoa:
- Anh xem đi, em không biết cái này.

Vương Quốc Hoa cầm xem một chút, đọc sáu bảy phút mới nói:
- Cái gọi là cửa hàng ép khách, đây mà cũng có thể gọi là hợp đồng mua xe sao? Xem ra các công ty sản xuất ô tô nước ngoài thật sự coi Trung Quốc là thị trường có tiền nhưng ngu ngốc.

Vương Quốc Hoa trước đây cũng nghe không ít một số công ty sản xuất ô tô phân biệt, kỳ thị thị trường Trung Quốc, vì thế trong đó có ghi vài điều khoản hậu mãi không quá phù hợp.

Viên Hữu Phương có chút kinh ngạc nói:
- Đây không phải của mình cửa hàng tôi như thế, hợp đồng mua xe nhập khẩu trong cả nước cũng gần như vậy.
Vương Quốc Hoa vốn định nói gì đó, Mạnh Vũ Vi đã nói:
- Thôi, so đo cái này làm gì.

Vương Quốc Hoa nhìn tới, Mạnh Vũ Vi cúi đầu bất mãn nói:
- Không sợ phiền phức à.
Vương Quốc Hoa cầm bút viết ba điều đưa cho Viên Hữu Phương:
- Có thể thêm mấy cái này không?

Viên Hữu Phương xem qua rồi nói:
- Chờ chút, tôi đi gọi điện.

Rất nhanh Viên Hữu Phương đã quay lại.
- Không vấn đề gì, bên trong đang làm lại hợp đồng.
Dứt câu Viên Hữu Phương đưa cho Vương Quốc Hoa điếu thuốc.
- Nếu không biết anh là cán bộ nhà nước thì tôi còn tưởng anh làm kinh doanh nữa chứ, ánh mắt rất độc.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Có quyền lợi không tranh thù thì công ty nước ngoài sẽ không chủ động đưa cho anh. Trong nước mặc kệ là quốc gia hay cá nhân vì sao cứ các sản phẩm nhập khẩu là thua thiệt? Lúc tôi còn làm ở Lưỡng Thủy, một công ty phân bón hóa học mua dây chuyền sản xuất hơn 30 triệu mà chỉ sau một năm bỏ xó. Trung Quốc là xã hội nhân tình nên làm hỏng quy tắc. Các nước phương tây lại khác, họ luôn biết lợi dụng quy tắc.

Viên Hữu Phương liên tục gật đầu nói:
- Anh theo chính trị thật là đáng tiếc.

Chờ mấy người Vương Quốc Hoa đi ra khỏi cửa hàng, Viên Hữu Phương lập tức gọi điện nói:
- Ông anh, nhờ anh tra hộ một người tên Vương Quốc Hoa, mới điều từ thị xã Lưỡng Thủy tới.

Bên kia rất nhanh đã trả lời.
- Có người này, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan, còn rất trẻ, mới 25 tuổi. Hắn trực tiếp từ Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy xuống.

Cầm hợp đồng mua xe Mạnh Vũ Vi có chút hoảng hốt, bản hợp đồng này nói rõ Vương Quốc Hoa không lừa cô, hắn đúng là phải có tầm trăm triệu. Vấn đề là hắn nhỏ hơn mình hai tuổi, Mạnh Vũ Vi cảm thấy như đang nằm mơ.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại:
- Bây giờ đi đâu?

Mạnh Vũ Vi à một tiếng, lấy lại thần trí:
- Về thôi.
Vương Quốc Hoa nói:

- Không mua nhẫn kim cương ư?
Mạnh Vũ Vi nói:
- Không cần.
Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy anh đây tiết kiệm được tiền.

Nửa đường Nhâm Kiều Kiều biết ý xuống xe. Về tới nhà Mạnh Vũ Vi cẩn thận cất hợp đồng rồi ôm chặt lấy cổ Vương Quốc Hoa, miệng hôn loan trên mặt hắn.



Lễ truy điệu Chu Lập Quốc diễn ra khá thuận lợi, ngoài việc người ra đến kiểm tra chút đồ đạc, sau đó tới ngân hàng một chuyến thì cũng chấp nhận cách nói của huyện. Đối với việc này Tôn Đạo Luy chỉ cười lạnh nói:
- Thông minh.

Chu Lập Quốc nhận chức chưa đầy năm, y thu được hơn triệu tiền cổ tức từ Tôn Đạo Luy, thẻ cũng trong số các di vật.

Về vấn đề tân chủ tịch huyện Phương Lan, trên thị ủy không có bao tranh luận. thị trưởng Nghiêm Hữu Quang không nói một câu cũng giúp ứng viên nhanh chóng được thông qua. Nghiêm Hữu Quang không phải khiêm tốn mà không có cửa để tranh. Hơn nữa y cũng chấp nhận cách nói của Vương Quốc Hoa là đứng ngoài cuộc, mông của huyện Phương Lan không dễ lau.

Vương Quốc Hoa cố ý ở trên thị xã hai hôm để chờ tân chủ tịch được chọn. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn, thị ủy lập tức xác định người ngay. Lễ truy điệu của Chu Lập Quốc vừa kết thúc, hội nghị thường vụ thị ủy đã xác định do nguyên phó chánh văn phòng thị ủy Uông Lai Thuận làm quyền chủ tịch huyện Phương Lan.

Mạnh Vũ Vi chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, chiều ngoan ngoãn đi làm. Hội nghị thường vụ thị ủy vừa kết thúc, Vương Quốc Hoa đã nhận được điện của Mạnh Vũ Vi. Hắn biết tân chủ tịch không phải người của Lâm Tĩnh mà là của chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vưu Hiểu Mẫn.

Nhận được điện Vương Quốc Hoa đang ngủ, hắn có chút bực mình nói:
- Anh biết rồi, tối về báo không được sao? Đang ngủ.
Mạnh Vũ Vi vốn định kể công bị mắng không ngờ không hề tức, ngược lại còn vui vẻ dập máy.


Mạnh Vũ Vi đang suy nghĩ tối làm gì nấu ăn cho Vương Quốc Hoa thì Lâm Tĩnh từ ngoài vào nhìn cô:
- Vừa nãy gọi điện cho ai thế?

Mạnh Vũ Vi có chút giật mình vội vàng nói:
- Vương Quốc Hoa, hắn bên kia đã xong.

Lâm Tĩnh rất hài lòng với kết quả này, chẳng qua không hài lòng vì bây giờ Mạnh Vũ Vi mới nói.
- Sao không báo sớm một chút?
Lâm Tĩnh nghiêm khắc thể hiện sự bất mãn của mình, Mạnh Vũ Vi cười cười giải thích:
- Không phải cả chiều nay chị họp sao, em không có cơ hội mà. Em đang định nói với chị bây giờ.

Mặt Lâm Tĩnh giờ mới thoáng hòa hoãn đôi chút.
- Hắn có yêu cầu gì không?

- Cái này thì không, chẳng qua hình như hắn rất khó chịu nên ở lại thị xã không muốn về huyện Phương Lan.
Mạnh Vũ Vi nói rất có trình độ, Vương Quốc Hoa quả thật không nói điều kiện, đây là để Lâm Tĩnh biết hắn có cái nhìn đại cuộc nhưng khó chịu.

- Chủ tịch mới mai sẽ nhận chức, bảo hắn về đi, đừng để chủ tịch tới nhận chức, hắn là phó mà không nghênh đón.
Lâm Tĩnh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Vương Quốc Hoa làm loạn đôi chút cũng tốt, chờ mình rời đi thì để tân bí thư đau đầu. Lâm Tĩnh lúc mới đến cũng có ý làm lên sự nghiệp nhưng chỉ sau hai năm đã bị bao áp lực trói buộc. Lâm Tĩnh nhớ lại lúc từ Bắc Kinh xuống, trưởng bối trong nhà đã nói với cô như thế này.

- Người đứng đầu không phải muốn làm gì cũng được, ngược lại thường xuyên phải có lựa chọn khi làm việc, làm người.
Lời này có hàm nghĩa rất sâu, Lâm Tĩnh sau hai năm mới hiểu rõ hoàn toàn. Nếu muốn lên chức thì phải làm tốt các quan hệ, còn muốn làm theo ý của mình mà làm việc thì rất khó khăn.

Đây là câu nói rất vô tình nhưng thực tế. Mà thực tế thường tàn khốc. Hơn nữa chỉ trong hai năm đã khiến Lâm Tĩnh luôn đặt lợi ích lên đầu. Đúng, làm việc rất khó nhưng không có quyền lực thì cơ hội làm việc cũng không có.

….

Ngày đầu tiên Vương Quốc Hoa gặp tân chủ tịch đã có xung đột mạnh. Ngày đầu nhận chức, Uông Lai Thuận không tới một mình mà dẫn theo hai nhà đầu tư. Sau lễ hoan nghênh, Uông Lai Thuận gọi Vương Quốc Hoa tới văn phòng, giới thiệu hai vị khách, một họ Bạch, một họ Trì.


- Đồng chí Quốc Hoa, giám đốc Bạch, giám đốc Trì có một hạng mục xuất khẩu đũa sang Nhật Bản. huyện Phương Lan có tài nguyên tre, gỗ phong phú, đây là hạng mục có thể kiếm ngoại tệ, chúng ta nhất định phải làm tốt.
Uông Lai Thuận hơn 40 tuổi, nói chuyện khá từ tốn, tay không ngừng cử động rất có khí thế.

Không biết từ lúc nào chính trị xuất hiện một hiện tượng quái lạ, chỉ cần là hạng mục xuất khẩu thì chính quyền địa phương luôn ủng hộ, mặc kệ hạng mục này mang lại hậu quả lâu dài thì vẫn được ưu đãi.

Uông Lai Thuận rất hưng phấn, xem ra y đoán chắc Vương Quốc Hoa sẽ phải toàn lực ủng hộ mình. Nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa lại lạnh lùng cắt ngang lời y:
- Tôi không đồng ý hạng mục này.

- Cậu nói gì?
Mặt Uông Lai Thuận cứng lại, mặt hai vị khách cũng trở nên kỳ quái.

- Tôi không đồng ý.
Vương Quốc Hoa lặp lại, Uông Lai Thuận sa sầm mặt nói:
- Nói lý do.

- Trung Quốc vốn thiếu tài nguyên, tài nguyên rừng càng thiếu. Tôi không hiểu nổi diện tích bao phủ rừng của Nhật Bản hơn xa Trung Quốc, vì sao bọn họ không tự sản xuất đũa mà lại nhập khẩu sản phẩm của Trung Quốc? Nếu chỉ là vì xuất khẩu kiếm ngoại tệ, thành tích thì tôi thà không cần thành tích này để rồi gây họa cho con cháu, con cháu mắng chúng ta là kẻ phá hoại.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói làm cho mặt Uông Lai Thuận càng khó coi hơn.

- Ý của cậu là tôi làm việc này chỉ vì mình?
Uông Lai Thuận nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa vẫn từ tốn trả lời.
- Cái này chính anh hiểu rõ.

- Vương Quốc Hoa, cậu quá càn rỡ.
Vương Quốc Hoa không nhịn được nữa, đập bàn đứng lên.

Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên, thản nhiên nói:
- Tôi ở huyện Phương Lan một ngày thì hạng mục này đừng mong được thông qua, không tin anh thử một lần. Anh có thể làm thành hạng mục này thì tôi chủ động từ chức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận