Phù Diêu

Uông Lai Thuận xuất thân con nhà nông dân, bố làm thợ rèn. Bố y sau mấy năm ra ngoài làm việc cảm thấy chỉ có học thì con mới thay đổi được số mệnh. Uông Lai Thuận học cũng giỏi, năm đầu thi trượt, năm sau học thi đỗ nên thành người ăn cơm trên đô thị.

Hoàn thành việc xoay người, Uông Lai Thuận bắt đầu con đường làm quan gian lan.

Những năm 80 đề cao bằng cấp, bằng của Uông Lai Thuận có tác dụng, từ một thành viên văn phòng thị ủy bình thường, y được đề bạt thành trưởng phòng, đến năm 40 thành chủ tịch huyện, sự phát triển của Uông Lai Thuận theo nhiều người thấy là thuận lợi, cũng may mắn. Cả nước có bao cán bộ nhà nước, bao người cả đời vẫn là nhân viên phòng bình thường.

Lần này tới huyện Phương Lan, Uông Lai Thuận có chút đắc ý, trong mắt y thì Vương Quốc Hoa còn trẻ nên phải nghe lời mình. Vương Quốc Hoa quả thật cũng muốn phối hợp với hắn, không ngờ ngày đầu tiên đã có va chạm mạnh như thế này.

Nếu như Uông Lai Thuận có thể nói chuyện một cách bình thường với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng sẽ giải thích rõ lợi hại trong đó, cũng đưa ra phương án để kinh tế huyện Phương Lan phát triển. Vấn đề là Uông Lai Thuận đang đắc ý nên có thái độ kẻ cả, Vương Quốc Hoa đương nhiên không chịu.

Vương Quốc Hoa biết rõ khai thác gỗ sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, nếu sau này quốc gia phải bỏ bao công sức để bảo vệ môi trường thì sao không bắt đầu từ bây giờ.

- Vương Quốc Hoa, cậu đây là trở ngại sự phát triển kinh tế của huyện Phương Lan, đây là có tội với dân chúng.

Uông Lai Thuận chụp mũ rất lớn, Vương Quốc Hoa nghe chỉ thở dài một tiếng. Hắn có chút đáng thương nhìn Uông Lai Thuận:
- Tôi nếu nói với anh làm như thế nào quy hoạch ngành nghề, duy trì phát triển liên tục thì anh cũng không hiểu. Bởi vì trong lòng anh chỉ thấy xuất khẩu kiếm ngoại tệ mà thôi. Mặc kệ chuyện này có do tư tâm của anh hay không, tôi cũng khuyên anh một câu, hạng mục này sẽ gây nguy hại lớn đến hoàn cảnh sinh thái của huyện Phương Lan. Được rồi, anh đang tức giận, chờ anh bình tĩnh thì chúng ta nói chuyện.

Vương Quốc Hoa đứng lên ra ngoài, Uông Lai Thuận mặt lúc đỏ lúc xanh.


Vương Quốc Hoa vào văn phòng, Ngô Ngôn đi theo đuôi cười hì hì hỏi:
- Bí thư Vương.

Cô vừa nói vừa như kẻ trộm nhìn quanh nhỏ giọng nói;
- Sao lại căng thẳng vậy, ở dưới lầu cũng nghe thấy rõ ràng.

- Chuyện của lãnh đạo đừng hỏi, chuẩn bị một chút, ngày mai bắt đầu xuống xã. Hôm nay nếu không mưa thì phải khởi động chống hạn.

Vương Quốc Hoa vẫn luôn suy nghĩ việc này, ông trời không biết sao mà từ tết đến giờ không mưa.

Huyện Phương Lan không phải địa phương thiếu nước, ít khi gặp việc này, thật ra huyện Phương Lan thường xuyên phải chống lụt.

Vương Quốc Hoa vừa đi, hai nhà đầu tư bên chỗ Uông Lai Thuận đã kích động. Họ Bạch lạnh nhạt nói:
- Tên phó chủ tịch thường trực trẻ tuổi này kiêu căng thật.

Họ Trì bồi thêm.

- Tôi cảm thấy mình không phải nhà đầu tư mà là thằng ăn mày.

Uông Lai Thuận đã nguội đi cơn giận, chẳng qua y cũng làm ở nhà nước nhiều năm nên nhanh chóng trở nên hòa hoãn trước mặt khách. Hai người này là bạn giới thiệu tới, trước đây sản xuất đũa xuất khẩu, bây giờ không biết sao chạy tớ thị xã Bắc Câu. Hai người này lấy lý do thị xã Bắc Câu có tài nguyên gỗ phong phú, giá nhân công rẻ, có đường sắt ngay gần với giá vận chuyển thấp.

Lý do rất đầy đủ, Uông Lai Thuận mới đầu không nghĩ nhiều, vừa nãy Vương Quốc Hoa nói làm y phải suy nghĩ khác.

- Hai vị giám đốc tới khách sạn nghỉ tạm, lát tôi sẽ bàn với bí thư Tôn, đưa ra hội nghị thường vụ. Vương Quốc Hoa dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không ngăn được quyết định của tập thể.

Uông Lai Thuận nói xong liền lấy máy gọi cho chánh văn phòng Ngô Ngôn, lẽ ra chánh văn phòng phải chủ động chạy quanh chủ tịch, nhưng sau khi Uông Lai Thuận nhận chức Ngô Ngôn chỉ đến một lần còn không thấy mặt.

Ngô Ngôn rất nhanh tới. Lần đầu gặp Ngô Ngôn, Uông Lai Thuận không khỏi giật mình, trước đây ở cơ quan hay mang đuôi làm người, bây giờ xuống làm chủ tịch nên tâm tư cũng sống dậy.

- Chị Ngô, chị bố trí chỗ nghỉ cho hai vị giám đốc đây.

Ngô Ngôn đáp:
- Chủ tịch, thư ký của ngài là điều từ trên thị xã xuống hay là chọn ở ủy ban?


Uông Lai Thuận do chuyển biến thân phận nên không nghĩ ra mình được bố trí thư ký, bây giờ Ngô Ngôn nhắc nên y mới nhớ tới. Uông Lai Thuận suy nghĩ một chút nói:
- Chọn ở văn phòng ủy ban đi, không tiện điều từ trên xuống.

Ngô Ngôn dẫn người đi xuống, Uông Lai Thuận nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt. Ả này có phía sau rất đẹp, chiếc váy ngắn hợp người lộ rõ vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.

Uông Lai Thuận cầm máy gọi điện. Sau khi bên kia nghe, Uông Lai Thuận hơi cúi người như gặp mặt trược tiếp.
- Bí thư Vưu, tôi vừa nhận chức, tôi có việc muốn báo cáo với ngài, không làm phiền công việc của ngài chứ?

Dựa vào người ta thì phải thường xuyên báo cáo, đây là kinh nghiệm Uông Lai Thuận đúc kết được. Lần này y có thể làm chủ tịch huyện Phương Lan là do Vưu Hiểu Mẫn mạnh mẽ đề cử. Trong hội nghị thường vụ thị ủy nếu không phải Vưu Hiểu Mẫn đề cử thì Uông Lai Thuận không có cơ hội này. Phương Lan mặc dù có mưa to gió lớn nhưng từ phó huyện chuyển thành chính huyện là phát triển vượt bậc, Uông Lai Thuận không thể từ chối.

Uông Lai Thuận trước khi tới cũng biết ai có quyền lực nhất huyện Phương Lan này. Tôn Trường Thanh có chỗ dựa ở Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh, các lãnh đạo thị xã cũng khá tôn trọng Tôn Trường Thanh.

Trước khi xuống Vưu Hiểu Mẫn nhiều lần nói với hắn không được vểnh đuôi lên, không được xung đột với Tôn Trường Thanh. Bí thư Lâm đang muốn tiến bộ, đây không phải bí mật gì.

Chuyện ở huyện Phương Lan, mấy vị phó bí thư đã họp để đưa ra quyết định. Kết quả là “quyết định của tập thể”

Nói chuyện vài câu, Uông Lai Thuận nhắc tới việc Vương Quốc Hoa cãi mình:
- Bí thư Vưu, Tiểu Đông giới thiệu hai nhà đầu tư tới huyện Phương Lan nhưng bị Vương Quốc Hoa gây trở ngại. Vương Quốc Hoa cực lực phản đối hạng mục này, còn nói gì mà quy hoạch sản nghiệp, gì mà duy trì tính phát triển liên tục.
Vưu Hướng Đông cũng chính là Tiểu Đông mà Uông Lai Thuận nhắc tới, con của Vưu Hiểu Mẫn. Uông Lai Thuận sở dĩ đập bàn với Vương Quốc Hoa chính là vì nguyên nhân này.


- Làm loạn gì vậy hả? Thằng đó tôi đã nói với nó bao lần đừng thò tay loạn. Được rồi, tôi biết, anh chờ tin.

Vưu Hiểu Mẫn đầu tiên phê bình con rồi mới nói đợi tin tức, trong đó rất có lý do. Uông Lai Thuận không khó nghe ra được ý ở trong đó. Tranh cãi bên ủy ban huyện chỉ chưa đầy mười phút đã truyền tới tai Tôn Trường Thanh. Biết tin này Tôn Trường Thanh có chút kinh ngạc, đầu tiên nghĩ tới vì sao Vương Quốc Hoa không chấp nhận hạng mục này. Hạng mục xuất khẩu lấy ngoại tệ đi đâu chẳng được chào đón, sao phó chủ tịch thường trực lại phản đối chuyện tốt này?

Tôn Trường Thanh cảm thấy cần phải hỏi Vương Quốc Hoa một chút nên gọi điện.

Vương Quốc Hoa đang xem tài liệu báo cáo của các xã gửi lên, mấy tài liệu này là thật hay giả cũng khó nói, bởi vì đều gào lên đòi tiền. Vương Quốc Hoa lúc đi theo Tằng Trạch Quang cũng đã thấy không ít chuyện như thế này. Trẻ biết khóc sẽ có sữa ăn, người bên dưới cũng biết như vậy. Đây là việc huyện coi trọng còn không gào lên ư?

Vương Quốc Hoa cầm máy nói:
- Alo, ai đó?

- Quốc Hoa, tôi là Tôn Trường Thanh, nghe nói cậu không đồng ý một hạng mục Uông Lai Thuận mang tới? Có thể tới chỗ tôi nói lý do không? Tôi nghe nói đây là hạng mục xuất khẩu.
Tôn Trường Thanh nói rất khách khí, sau chuyện của Chu Lập Quốc, Tôn Trường Thanh bắt đầu cố ý hòa hoãn quan hệ với Vương Quốc Hoa. Chỉ cần hắn không làm loạn, Tôn Trường Thanh có thể bỏ qua, thậm chí còn có thể ủng hộ trong công việc. Đây là sự lựa chọn của người biết làm chính trị.

Tôn Trường Thanh là bí thư quản vĩ mô nhưng ai nói bí thư không thể nhúng tay vào việc ủy ban?

Vương Quốc Hoa không thể từ chối, rất nhanh đến huyện ủy. Tron văn phòng Tôn Trường Thanh tự rót trà cho Vương Quốc Hoa, đây là điều rất hiếm có. Vương Quốc Hoa cảm ơn rồi nói suy nghĩ của mình.

- Bác bỏ hạng mục này đầu tiên không phải tôi ghét Nhật Bản, cũng không phải phản đối xuất khẩu. Tôi muốn nói chính là bây giờ có nhiều quan chức trong quá trình phát triển kinh tế địa phương thường chỉ thấy lợi ích trước mắt. Xuất khẩu đũa là một ví dụ điển hình. Phương Lan có tài nguyên rừng phong phú nhưng nó cũng có hạn, chúng ta dùng hết thì con cháu sẽ không có. Ví dụ như Nhật Bản, % rừng của bọn họ đứng hàng đầu cả nước, nhưng Nhật Bản lại thông qua luật pháp bảo vệ rừng. Tại sao? Vì tài nguyên có hạn, dùng quá độ sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh. Là một thành viên ủy ban huyện Phương Lan, tôi không thể nhìn bi kịch diễn ra, cho nên tôi bác bỏ. Hơn nữa tôi nói chính là làm như thế nào để kinh tế phát triển liên tục.
Cuộc nói chuyện giữa Vương Quốc Hoa và Tôn Trường Thanh kéo dài hai tiếng. Vương Quốc Hoa đưa ý tưởng dựa vào tài nguyên địa phương mà phát triển sản xuất nông nghiệp xanh, mặc dù chỉ nói qua loa nhưng cũng làm Tôn Trường Thanh đánh giá lại hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận