Lãnh Hân không cao, chỉ khoảng 1m6, người khá lả lướt, nhỏ nhắn. Nếu là 150 năm trước thì Lãnh Hân tuyệt đối là tiêu chuẩn của mỹ nữ, Nhỏ nhắn xinh xắn lả lướt, gương mặt xinh đẹp, miệng anh đào nhỏ nhắn, eo nhỏ, ngực không quá to.
Vấn đề là bây giờ không phải trước đây, Lãnh Hân bị Vương Quốc Hoa nói như vậy thì rất khó chịu, đây là tát thẳng vào mặt. Hơn nữa Vương Quốc Hoa lại có ưu thế về chiều cao nên càng đáng chết.
- Bà liều mạng với anh.
Lãnh Hân lao tới, Vương Quốc Hoa tránh ra nhưng vẫn bị móng tay của cô cào trúng.
- Tôi không đánh phụ nữ nhưng cô đáng bị xử lý.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng dụi điếu thuốc vỗ vỗ tay đứng lên. Chút dũng khí vừa rồi của Lãnh Hân bay sạch, cô hốt hoảng nói:
- Anh không được tới, tôi kêu lên đó.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi chỉ thu lại chút lãi, không thể bị cô cào oan như vậy.
Phòng rất nhỏ, Lãnh Hân lui không thể lui, chỉ vài bước là bị đẩy vào góc. Vương Quốc Hoa mở hai tay ra ôm lấy Lãnh Hân.
- Tôi nếu hiếp cô ở đây có tính là hiếp dâm không?
Lãnh Hân cố bình tĩnh lại trừng mắt nhìn hắn:
- Anh dám.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Tôi có gì không dám.
Vừa nói tay hắn trượt xuống giữ chặt không cho Lãnh Hân nhúc nhích, tay vén áo cô lên.
- Đừng mà, em sai rồi, xin anh.
Lãnh Hân nhắm mắt lại xin tha. Biến hoá quá nhanh làm Vương Quốc Hoa không kịp thích ứng, tay kia của hắn hơi tiến lên một chút. Nhìn giọt lệ trên khóe mắt Lãnh Hân, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng dừng lại.
- May cho cô.
Vương Quốc Hoa Hoa không cam lòng nói thầm một tiếng, ngồi xuống ghế hút thuốc.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, lát sau Lãnh Hân sửa lại quần áo ngồi xuống cạnh hắn.
- Tôi muốn tự mình kinh doanh, anh có thể giúp không?
Không khí rất quỷ dị, hai người vừa náo loạn giờ cũng bình thản hơn. Lãnh Hân không hận Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng không cảm giác được Lãnh Hân có gì đáng ghét, thậm chí còn thấy mình hơi quá đáng.
Đương nhiên hắn vẫn cười lạnh nói:
- Cô nghĩ tôi là tài thần sao? Chẳng qua chỉ là dùng chút đầu óc mà thôi, trên đời này có nhiều nghề, chỉ cần suy nghĩ sẽ kiếm được tiền.
- Tôi hùn vốn làm ăn với mấy người kia nhưng toàn lỗ. Không phải anh giúp thì mấy triệu tôi đổ vào bất động sản cũng mất. Đó là tiền phạt của Sở công an, tôi nhờ bố lấy cho mình dùng tạm.
- Yên tâm hợp tác kinh doanh bất động sản với bọn họ đi, bây giờ đang cải cách nhà đất, ngành này về sau sẽ kiếm được nhiều tiền.
Vương Quốc Hoa lại lấy thuốc và bật lửa ra, Lãnh Hân rất ngoan ngoãn đoạt lấy châm thuốc, đưa lên miệng hắn:
- Nói như thế nào vậy?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nhận phục vụ, dùng ngón cái chỉ chỉ vào mũi Lãnh Hân:
- Muốn tôi nói cô như thế nào? Bây giờ trong nước đang tiến hành cải cách công ty nhà nước, cải cách giáo dục, y tế, nhà đất, có cái nào không là cơ hội kiếm tiền.
Lãnh Hân nghe xong dán sát mặt vào hắn:
- Anh nói cẩn thận với em đi, em không quá hiểu mấy cái này.
Vương Quốc Hoa trước không quá quan tâm mấy cái này, chỉ là lên mạng đọc thông tin nên biết mà thôi.
- Được, coi như là bồi thường cho cô một chút, cho cô thêm kiến thức. Nghe đây, quốc gia đưa ra chính sách kinh tế vĩ mô, cải cách kinh tế, đây là trụ cột lý luận để kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh chóng. Nhưng cải cách cũng sẽmang lại kết quả đó là nhiều người không thể đi học, không có nhà ở, không thể chữa bệnh. Đương nhiên đây chỉ là nhằm vào người bình thường, cô không nằm trong phạm vi đó.
Câu nói sau của Vương Quốc Hoa làm Lãnh Hân thấy hơi mất tự tôn.
Lãnh Hân bĩu môi nói:
- Chỉ biết anh xem thường người ta, nói như thế nào kiếm tiền chứ nói nhiều như vậy làm gì.
Vương Quốc Hoa cũng không tức giận, chỉ là cười nói:
- Tôi nói cô đầu lợn, nói với cô như vậy chính là để cô hiểu xã hội hôm nay là như thế nào? Cô không phải thích tiền sao? Ở hoàn cảnh như vậy cô không thành ra cá gặp nước sao?
Lãnh Hân nghe hắn châm chọc mình nên thấp giọng giải thích nói:
- Đừng nói lung tung, bố tôi rất liêm khiết, nhà tôi cũng không giàu nếu không tôi cứ muốn kiếm tiền làm gì? Chỉ là thấy người khác ăn mặc đẹp, tôi thấy hâm mộ. Tôi lần trước nhờ anh bán giúp hết biệt thự nên có một khoản muốn tìm điểm đầu tư.
Vương Quốc Hoa thấy cô ăn nói khép nép, cũng không tiện đả kích thêm.
- Bố cô có sức ảnh hưởng như thế nào với Cục công an thị xã Bắc Câu?
Lãnh Hân nói:
- Cái này không vấn đề gì. Diêu thúc theo bố tôi nhiều năm.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút:
- Cô làm bất động sản đi, tốt nhất lập công ty rồi tới Bắc Câu, cô có ưu thế ở đây mà.
Vương Quốc Hoa ngừng lại, Lãnh Hân rất tò mò. Lời Vương Quốc Hoa nói trong mắt cô chính là tiền. Lãnh Hân kích động cầm tay hắn lắc lắc, nhỏ giọng nói:
- Anh nói tiếp đi, đừng chọc người ta như vậy.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Ghế cứng quá, đau cổ.
Lãnh Hân nhướng mày tức giận nói:
- Bà… bà đấm bóp cho.
Từ tức giận chỉ một giây sau thành mỉm cười, còn ân cần quỳ ở phía sau đấm bóp cho hắn.
Vương Quốc Hoa hưởng thụ một hồi, lúc này mới cười nói:
- Cục công an ở trung tâm thị xã, cái này không cần tôi nói với cô chứ? Cô về đăng ký thành lập công ty, sau đó đến đến Bắc Câu mua một khu đất, rồi làm ra trụ sở Cục công an mới, như vậy khu đất Cục công an là của cô. Hiểu chưa?
Lãnh Hân lắc đầu, với đầu óc kinh doanh của cô đúng là không hiểu ra ngay được. Vương Quốc Hoa cười khổ quay đầu lại thấy vẻ mặt Lãnh Hân lúc này trông như Đức mẹ Maria.
- Được rồi, tôi nói với cô là nên làm như thế nào, nghe cho rõ, chỉ nói một lần.
Nửa tiếng sau Lãnh Hân nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa:
- Anh quá xấu, khu đất tốt như vậy ở Cục công an lại bị anh dùng đất ở ngoại ô đổi lấy.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Muốn làm được như vậy phải có một điều kiện là bố cô làm giám đốc Sở công an. Bên Cục công an cũng phải nể mặt cô. Còn nữa, cô đừng chỉ nhìn chằm chằm đối phó riêng Cục công an, cả thị xã từ trên xuống dưới đều phải chuẩn bị chu đáo. Tham ăn có thể nhưng d]dừng ăn một mình, người khác thấy đỏ mắt thì sẽ có chuyện.
Mắt Lãnh Hân đảo đảo, cuối cùng cầm tay Vương Quốc Hoa lắc lắc làm nũng.
- Hay là như vậy đi, anh góp vốn vào công ty em, sau đó làm cố vấn.
Vương Quốc Hoa nhìn cô, khinh thường nói:
- Tôi nếu muốn kiếm tiền thì bỏ vài phút là kiếm được trăm ngàn ngay. Du Phi Dương ở Mỹ kiếm lời mấy trăm triệu, tôi chưa từng coi trọng.
LỜi này rất lớn nhưng Lãnh Hân không thể không tin bởi vì chính Du Phi Dương đã thừa nhận.
Lãnh Hân gật đầu nói:
- Em biết, nếu không cần anh giúp thì anh muốn được báo đáp lại gì? Cái em có thể làm thì nhất định sẽ cho.
Vương Quốc Hoa không nói, nhìn chằm chằm Lãnh Hân. Lãnh Hân nóng mặt đưa tay sờ sờ mặt.
- Sao thế, có vết bẩn à?
Vương Quốc Hoa thở dài nói:
- Thật lòng mà nói thì cô cũng đẹp, dáng người cân xứng nhưng tính cách hơi xấu, về sau kinh doanh không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình, cô đầu tiên phải biết cách suy nghĩ, suy nghĩ xem làm như vậy có kiếm được tiền không. Nếu không thì cô không phải lỗ sao?
Lãnh Hân vui vẻ gật đầu, hắn đây là khen mình đẹp.
- Anh còn không đáp ứng tham gia làm cổ đông của công ty?
Lãnh Hân quay lại đề tài vừa rồi, Vương Quốc Hoa lừa dối thất bại nên ho khan một tiếng. Hắn rất chân thành nói:
- Lãnh Hân, mọi người có là bạn không?
Lãnh Hân gật đầu, Vương Quốc Hoa lại nói:
- Con người tôi giúp bạn thì không bao giờ cần báo đáp lại.
Lãnh Hân lúc này lắc đầu nói:
- Lần trước anh có nhận mà.
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Trước chúng ta không phải bạn, tôi không làm không công, bây giờ khác.
Lãnh Hân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Nói có lý, chúng ta coi như là bạn bè chung hoạn nạn.
Vương Quốc Hoa hít sâu một hơi. Xem ra trên đời này phụ nữ cũng có lúc mặt dầy. Mặc kệ nói như thế nào thì quan hệ của hai người coi như đã hòa hoãn.