Bao thuốc Gấu mèo đi một vòng cuối cùng rơi vào tay Diêu Bản Thụ, nhìn chỉ còn nửa bao, Diêu Bản Thụ trừng mắt nhìn đám nhân viên đang vui vẻ. Y rất đau lòng cẩn thận cất nửa bao còn lại như cất bảo bối
5h sáng, trời đã bắt đầu có tia trắng. Quán ăn sáng đối diện công an huyện đã mở cửa, một bên dọn đồ một bên chú ý xe ra vào, y thầm nhủ:
- Chắc có vụ án lớn gì rồi.
Đám lãnh đạo lớn nhỏ của công an huyện Phương Lan đều bị kinh động. Vương Quốc Hoa vừa mới vào phòng hội nghị chờ thì trưởng phòng công an Phương Chí Quốc đã tới, vừa xuống xe mặt Phương Chí Quốc đã sa sầm mặt lại. Chuyện xảy ra như thế nào thì y biết rõ, nó có liên quan tới phó bí thư đảng ủy, phó trưởng phòng Thường Thư Hân.
Thường Thư Hân là người của Nghiêm Đông Lai, y nhìn chằm chằm vào vị trí của Phương Chí Quốc đã lâu, hai người cũng tranh đấu rất gay gắt. Phương Chí Quốc có chỗ dựa là Tôn Trường Thanh nên không ngại Thường Thư Hân gây sợ. Vương Quốc Hoa bảo vệ mấy người ở hội nghị thường ủy trong đó có Điền Hổ ở xã Điềm Tỉnh, đây không phải tin gì bí mật. Quách Tùng và Thường Thư Hân chơi với nhau từ nhỏ, rất thân. Thường Thư Hân phái người theo dõi Vương Quốc Hoa không phải tìm cơ hội hãm hại sao? Việc này Phương Chí Quốc biết nhưng không quản được.
Tối qua Thường Thư Hân dẫn người tới khách sạn, Phương Chí Quốc cũng biết. Thường Thư Hân dám làm thế nhất định là bị sai khiến. Còn là ai thì Phương Chí Quốc liếc cái ra.
Vì thế Phương Chí Quốc giả câm điếc coi như không được thông báo. Thần tiên đánh nhau, ruồi muỗi phải biết đường tránh xa. Lai lịch của Vương Quốc Hoa là gì thì hắn không rõ nhưng chỉ riêng độ tuổi này đã lên làm được phó chủ tịch thường trực đã đủ để người ta phải suy nghĩ. Phương Chí Quốc thầm xem thường Nghiêm Đông Lai cùng Thường Thư Hân quá ngu xuẩn. Y đang nghĩ không biết ai chơi ai. Phương Chí Quốc chỉ là không ngờ lại náo nhiệt đến như vậy, lãnh đạo Cục công an chạy cả đêm xuống, còn mang theo cả bí thư thị ủy.
Kết quả này làm cho Phương Chí Quốc cay đắng, y làm trưởng phòng xảy ra chuyện lớn như vậy còn có thể chạy thoát sao? Không cần biết anh biết tình hình hay không, cứ túm lại rồi nói. Phương Chí Quốc chạy tới huyện ủy bị Tôn Trường Thanh mắng một trậ trước mặt Lâm Tĩnh, sau đó đuổi y sang đây nghe lệnh lãnh đạo cục.
Cả quan trường Lâm Tĩnh không nói chuyện, không phải ra vẻ mà loại nhân vật nhỏ nhoi như Phương Chí Quốc không đáng để cô quan tâm. Vừa xuống xe thấy xe Thường Thư Hân cũng chạy vào, Phương Chí Quốc lạnh lùng nhìn đối phương rồi đi nhanh lên lầu.
- Phương Chí Quốc, anh oai thật đó, tôi ở đây nửa tiếng mới thấy anh.
Diêu Bản Thụ thấy Phương Chí Quốc lập tức nói câu đủ để giết người. Phương Chí Quốc là cấp dưới của Diêu Bản Thụ, bất cứ lúc nào mà nửa tiếng không có mặt là không tôn trọng lãnh đạo cấp trên. Diêu Bản Thụ đây là muốn ra tay. Lâm Tĩnh đã lên tiếng, Vương Quốc Hoa còn đứng bên mỉm cười, trong mắt con bé Lãnh Hân đầy lửa, lúc này không thể hiện thì Diêu Bản Thụ cũng có thể tát tai mình.
- Cục trưởng, ngài nghe tôi giải thích.
Phương Chí Quốc vội vàng chạy lên trên muốn giải thích nhưng không ngờ Diêu Bản Thụ xua tay nói:
- Tôi không muốn nghe giải thích. Thị ủy, huyện ủy đã ủy quyền cho tôi xử lý việc này. Tôi cho rằng anh có trách nhiệm không thể trốn tránh trong vụ việc hôm nay. Tôi thay mặt Đảng ủy Cục công an tuyên bố anh tạm thời bị đình chỉ công tác, về chờ quyết định xử lý.
Diêu Bản Thụ vung tay lên như phủi bụi.
Phương Chí Quốc ngơ ngác đứng đó, y cúi đầu nói.
- Vâng.
Nói xong xoay người đi ngay. Thường Thư Hân đi vào thấy Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân ngồi trong, y không thể đứng yên được nữa.
Lãnh Hân thấy y nên cười lạnh nói:
- Là anh hả, còn nhớ lời tôi nói không?
Thường Thư Hân quỳ mọp xuống lê đến trước mặt Diêu Bản Thụ gào lớn:
- Cục trưởng Diêu, tôi xin khai, tôi biết một vụ án lớn muốn trình báo.
Phương Chí Quốc đi tới trước cửa nghe vậy không khỏi biến sắc. Y đột nhiên đứng lại tức giận nói:
- Thường Thư Hân, một người làm một người chịu, mày còn có trứng không?
Cảnh này làm Diêu Bản Thụ há hốc mồm, không ngờ tên Thường Thư Hân lại như vậy. Chủ yếu là Diêu Bản Thụ biết Thường Thư Hân không nói dối, nhất định là có vụ án lớn, vấn đề là không thể để đối phương nói tiếp. Nếu để Thường Thư Hân nói tiếp tức là đồng ý tạo ra chấn động rất lớn.
Diêu Bản Thụ theo bản năng nhìn Vương Quốc Hoa, thái độ lúc này của Vương Quốc Hoa rất quan trọng. Ý của Lâm Tĩnh chỉ là xử lý công an huyện Phương Lan chứ không nói làm lớn chuyện. Diêu Bản Thụ thầm kêu khổ.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Thường Thư Hân, sau đó nhìn Diêu Bản Thụ:
- Chó cùng đường nên cắn càn. Cục trưởng Diêu, đề nghị anh khống chế người lại sau đó để hắn khai ra vấn đề của mình.
Vương Quốc Hoa cũng chưa suy nghĩ rõ nên sẽ không tạo ra sóng to gió lớn vào lúc này. Đồng thời hắn cũng từ ánh mắt của Diêu Bản Thụ mà biết được có người chưa chắc muốn chuyện ầm lên. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút nuối tiếc, Lâm Tĩnh cuối cùng vẫn là phụ nữ, luôn sợ đầu sợ đuôi. Cô cho rằng lên sẽ không có chuyện ư? Về sau chuyện ở huyện Phương Lan lộ ra thì tiền đồ của Lâm Tĩnh không chừng chỉ dừng lại cấp phó tỉnh. Tạm thời đè xuống không chừng sẽ thành sơ hở cho đối thủ bắt được, để lại quả bom nổ chậm.
Vương Quốc Hoa có kết luận này nên lờ mờ hạn chế vụ án lớn thành vấn đề cá nhân của Thường Thư Hân, Diêu Bản Thụ biết ý nên vung tay. Hai tên cảnh sát phía sau đi tới muốn kéo Thường Thư Hân. Thường Thư Hân định hét nhưng mới ra khỏi cửa đã có người tức giận nói:
- Câm mồm.
Vương Quốc Hoa cười cười đi ra thấy Phương Chí Quốc đang thu tay cười, Vương Quốc Hoa gật đầu với y rồi đi xuống lầu.
Lúc này xe của Du Phi Dương đã tới, không chỉ có mình Du Phi Dương mà có cả mấy người Giang Thúy Thúy. Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa đang vẫy vẫy mình nên lớn tiếng cười nói:
- Ha ha, tôi tới muộn nhất định bỏ lỡ vở kịch hay.
Vương Quốc Hoa nói:
- Không xong đâu, trò hay còn ở phía sau.
Diêu Bản Thụ đang nhỏ giọng nói chuyện với Lãnh Hân đằng sau thì điện thoại di động của y vang lên.
- Vâng, bí thư Lâm, người đang ở đay, được, tôi chuyển máy ngay.
Diêu Bản Thụ cầm máy đi tới:
- Là đồng chí Du Phi Dương phải không? Bí thư thị ủy Lâm nói lập tức đến gặp anh.
Du Phi Dương nghe vậy ngẩn ra sau đó lập tức cười nói:
- Sao có thể để bí thư Lâm đến gặp tôi, phải là ngược lại mới đúng.
Du Phi Dương cầm máy nói:
- Bí thư Lâm, ồ, đó là Tương đại ca nhầm. Để tôi sang thăm ngài mới đúng, được, tôi sẽ sang.
Dập máy Du Phi Dương cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, đến huyện ủy gặp bí thư Lâm, ở đây giao cho các đồng chí cảnh sát làm.
- Tôi đã thay mặt ông nói là muốn mời mọi người dùng cơm.
Du Phi Dương nghe xong cười nói:
- Nên thế, nên thế, phải cảm ơn các đồng chí cảnh sát.
Mấy người phụ nữ tiến lên, gia tộc nói:
- Phi Dương, anh đi đi, bọn em không đi cùng đâu.
Du Phi Dương cười cười không nói mà kéo Vương Quốc Hoa đi. Cao Thăng cũng đi theo, Du Phi Dương nhìn Cao Thăng rồi chép miệng nói:
- Quốc Hoa, tìm đâu ra cậu này vậy? Tôi nhìn thấy cũng sợ.
Trong mắt Cao Thăng chỉ có Vương Quốc Hoa, căn bản không nể mặt Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười giải thích:
- Lái xe do Sở Sở giới thiệu.
Mắt Du Phi Dương sáng lên:
- Khá lắm, về tôi phải nhờ bắt ông bảo Sở Sở giới thiệu một lái xe cho tôi.
Cao Thăng không nhịn được khinh thường nói:
- Anh không đủ cấp bậc sai chúng tôi, bố anh cũng …
Cao Thăng kịp thời ngậm miệng quay đầu sang bên.
Du Phi Dương nhìn Vương Quốc Hoa sau đó không nhịn được cười ôm vai hắn. Y vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Ông dấu sâu thật đó.
Vương Quốc Hoa dùng vai đụng đối phương:
- Đừng có mò mẫm gì ở chỗ tôi, tôi là ai ông không biết sao? Đều là chuyện tốt do Sở Sở làm, tôi còn chưa biết nhà cô ấy làm gì đó.
Du Phi Dương cười lạnh một tiếng rồi nói càng nhỏ hơn.
- Ít nhất từng là ủy viên Bộ chính trị.
Vương Quốc Hoa cười đáp lại:
- Vậy bí thư Hứa?
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Còn thiếu chút, bây giờ chỉ là ủy viên Trung ương Đảng.
Lên xe, Vương Quốc Hoa nói với Du Phi Dương:
- Nghĩ biện pháp tìm hiểu về Lâm Tĩnh.
Du Phi Dương nói:
- Không cần tìm hiểu, tôi cũng biết một chút. Bình thường chú ý xem thời sự là ông sẽ thấy Lâm Phù Sinh, cô của Lâm Tĩnh.
Vương Quốc Hoa bình thường rảnh rỗi cũng xem thời sự. Du Phi Dương nói làm đầu hắn hiện ra một người phụ nữ - ủy viên Bộ chính trị.
Vương Quốc Hoa hít sâu một hơi.
- Thì ra là vậy.