Phù Diêu

Mấy người phụ nữ đương nhiên chiếm lấy xe của Vương Quốc Hoa. Giang Thúy Thúy cười hì hì ôm vai Vương Nhất Nguyên hỏi:
- Cô em tên gì thế? Quân hàm gì vậ?
Giang Thúy Thúy đây là biết rõ còn hỏi, Vương Nhất Nguyên rất thành thật trả lời:
- Vương Nhất Nguyên, thiếu úy.

Mấy người phụ nữ ngồi xe kia về khách sạn. Nửa đường đám người Giang Thúy Thúy tra hỏi Lãnh Hân xem đêm qua xảy ra chuyện gì? Lãnh Hân đương nhiên không nói thật chỉ nói mấy thứ mà Vương Quốc Hoa dạy mình. Giang Thúy Thúy nghe xong xua tay nói:
- Phi Dương lén nói với tôi là mấy kiến thức đó chúng ta không thể nào hiểu nổi, cứ làm theo lời hắn là được.

Lời này rất đả kích người, chẳng qua mấy cô gái đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Bên huyện ủy các thường vụ đã tụ tập hết trong phòng hội nghị, mấy người không ngừng rì rầm nhỏ to. Bí thư Tôn Trường Thanh, chủ tịch Uông Lai Thuận cùng Bí thư Lâm ngồi ở phòng bên không biết nói gì. Sáng sớm mọi người còn đang ngủ đã bị gọi dậy, thằng ngu cũng biết có chuyện gì đó xảy ra.

Tôn Trường Thanh quyết định ngồi xem tình hình phát triển. Nguyên nhân rất đơn giản cho Lâm Tĩnh chỉ nghĩ đến lên chức, chuyện Chu Lập Quốc còn có thể đè xuống, còn gì không thể đè.
Về phần lên trường Đảng Trung ương học, Tôn Trường Thanh tự nhận mình mặc dù không có ở huyện Phương Lan nhưng cũng không vấn đề gì. Uông Lai Thuận đã bị kéo xuống nước, do Uông Lai Thuận tạm thời chủ trì công việc thì cũng sẽ không dám gây chuyện.

Duy nhất làm Tôn Trường Thanh căm tức là bên công an huyện. Lâm Tĩnh lần này là giết gà trước mặt khỉ, công an huyện có lẽ không giữ được. Tôn Trường Thanh thầm mắng Nghiêm Đông Lai là thằng ngu, làm việc không được chỉ phá hoại.

Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Tĩnh không nói, hai vị kia cũng ngồi im chờ tin tức Cục công an truyền tới. Cuối cùng điện thoại của Lâm Tĩnh vang lên. Trước khi nghe Lâm Tĩnh nhìn nhìn thoáng qua Tôn Trường Thanh.


Ừ ừ vài tiếng, Lâm Tĩnh xem như thở dài, mày nhíu lại, giãn ra. Diêu Bản Thụ báo cáo rất cẩn thận nhưng nhiều thứ lại không nói. Y chỉ trọng điểm báo cáo Vương Quốc Hoa nhấn mạnh đây là sai lầm cá nhân của Thường Thư Hân, đây là nguyên nhân khiến mày Lâm Tĩnh giãn ra. nghe xong Diêu Bản Thụ báo cáo, Lâm Tĩnh rn nói:
- Biết rồi, hỏi rõ vụ việc, lát rồi nói.

Bỏ máy, Lâm Tĩnh nói với hai người kia.
- Thì ra là hiểu lầm, Du Phi Dương không bị bắt, bây giờ Du Phi Dương đang cùng đi với Vương Quốc Hoa tới đây.
Vừa nói cô nhìn Tôn Trường Thanh:
- Đồng chí Tôn Trường Thanh, tổ chức hội nghị thường vụ huyện ủy thông báo chuyện tối qua. Lần này mặc dù chỉ là hiện tượng cá biệt nhưng phải nhắc các đồng chí chú ý, có một số hiện tượng không tốt xảy ra, huyện ủy tuyệt đối không được nương tay với người như vậy.

- Xin mời bí thư Lâm yên tâm, huyện ủy nhất định sẽ chăm chú tổng kết bài học này.
Tôn Trường Thanh khẽ thở dài một tiếng, chỉ cần Du Phi Dương không sao thì dễ xử lý.

Lời này coi như kết luận vụ việc, Tôn Trường Thanh tổn thất không nhiều. Lâm Tĩnh cũng gật đầu thầm nói nên làm như thế nào để thưởng cho Vương Quốc Hoa. Tên này có thể gây ảnh hưởng với Du Phi Dương, thậm chí là Hứa Nam Hạ, như vậy phần thưởng không thể quá nhẹ nếu không sao bịt được miệng hắn. Người ta nói rất đúng, vấn đề cá nhân, nhưng hắn lén nói gì đó thì sao? Chỉ có để hắn nhận chỗ tốt thì mới xong việc.

Lâm Tĩnh gọi Mạnh Vũ Vi lại dặn vài câu, Mạnh Vũ Vi cười cười đi ra. Tôn Trường Thanh cũng không muốn đi vì đâu phải dễ có cơ hội gặp con của bí thư tỉnh ủy. Vấn đề là Lâm Tĩnh dặn Mạnh Vũ Vi xong liền quay đầu lại nói:
- Các anh còn có việc gì không?

Đây là đuổi người.


Uông Lai Thuận có chút không muốn nhưng vẫn phải theo Tôn Trường Thanh đi ra.

Mạnh Vũ Vi xuống lầu mà vẫn suy nghĩ câu nói của Lâm Tĩnh với mình.
- Chuyện ở công an huyện Phương Lan thì mời cục trưởng Diêu hỏi ý kiến đồng chí Vương Quốc Hoa.
Mạnh Vũ Vi đi theo Lâm Tĩnh hai năm sao không hiểu ý trong câu này. Nhưng cô không nghĩ ra sao Vương Quốc Hoa lại được lợi từ đây?

Không nghĩ ra nhưng không ngại cô thông báo. Dù sao Lâm Tĩnh bảo cô xuống dưới đón, đến cửa vừa lúc thấy Vương Quốc Hoa từ xe Santana xuống, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi. Mạnh Vũ Vi đi lên chào:
- Vị này là Du tiên sinh?

Du Phi Dương gật đầu với Mạnh Vũ Vi, chút kiêu ngạo đó của Du Phi Dương, Mạnh Vũ Vi cho rằng rất bình thường nên không để trong lòng.

- Du tiên sinh, có thể tránh sang bên chút không?
Mạnh Vũ Vi nói một câu, cô nghĩ mặc hắn là ai, mình đang có công việc cần làm nên muốn hắn tránh sang bên.

Du Phi Dương cười gật đầu đi sang vài bước, Mạnh Vũ Vi đi lên cười hì hì nhỏ giọng nói nhưng đầy hung dữ với Vương Quốc Hoa:
- Bại hoại, hai hôm nay sao không gọi điện? Có phải chơi chán rồi không?

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười còn phải giả vờ cười đầy cung kính, đây là đảm bảo sự tôn trọng với thư ký Mạnh. Hắn cũng nhỏ giọng nói:

- Bận, sao? Ngứa rồi à?
Đối với loại phụ nữ có thể dùng tiền đánh ngất thì Vương Quốc Hoa không ngại dạy dỗ.

- Đáng ghét, sao nói người ta như vậy. Đúng, bí thư Lâm bảo em nói với Diêu Bản Thụ là chuyện ở công an huyện Phương Lan thì hỏi ý kiến anh một chút. Sao lại như vậy?
Mạnh Vũ Vi đấu võ mồm với Vương Quốc Hoa thì cô luôn thua nên nói sang chuyện công việc.

- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đi làm việc của em đi.
Vương Quốc Hoa cười gật đầu, người khác nhìn còn tưởng hắn lấy lòng Mạnh Vũ Vi. Mạnh Vũ Vi bị nói làm nụ cười trên mặt cứng lại. Cô nhỏ giọng nói:
- Lát tính sổ với anh.

Vương Quốc Hoa nói:
- Ngứa mông hả.

Mạnh Vũ Vi chạy vội còn phải nở nụ cười với hai vị kia lên lầu, còn phải bưng trà mời rồi mới ngoan ngoãn lui ra. Trong phòng không còn ai khác, Lâm Tĩnh mới lên tiếng:
- Phi Dương, thư ký Tương đúng là không cho tôi chút mặt mũi nào.

Lời này có ý kể khổ, nếu là ai khác cũng sẽ là như vậy. Đường đường là bí thư thị ủy còn bị nói thế, ai vui được. Vì thế Lâm Tĩnh muốn thể hiện tôi chịu thiệt chút không sao nhưng phải cho một số người biết tôi bị thiệt thì phải bù lại.

Du Phi Dương hơi hạ thấp người nói:
- Làm phiền bí thư Lâm.


Lâm Tĩnh nhìn sang Vương Quốc Hoa:
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, bí thư Tôn sẽ lên trường Đảng Trung ương học nửa năm, cậu không được lười biếng.

- Chuyện công việc tôi chưa bao giờ dám sơ sót, điểm này xin mời bí thư Lâm yên tâm.
Vương Quốc Hoa cười khá rụt rè, người ngoài nhìn thậm chí cho rằng hắn không nể mặt bí thư Lâm. Chẳng qua có ai nhìn cũng thấy là bình thường. Vương Quốc Hoa là người của Nghiêm Hữu Quang, duy trì khoảng cách với Lâm Tĩnh cũng là bình thường.

Lâm Tĩnh bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu không có việc gì thì tôi phải về. Phi Dương, lúc rảnh nhớ đến nhà chơi.
Đây là câu khách khí, Du Phi Dương cười cười không để ở trong lòng. Hai nhà không cùng tuyến. Hơn nữa Du Phi Dương tự nhận về sau gần như không có cơ hội xuất hiện trước mặt Lâm Tĩnh. Lần này nếu không vì Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương cũng không đến đây.

Du Phi Dương đồng ý đến cũng là vì gây phiền phức cho Lâm Tĩnh. Mặc dù nguyên nhân không phải do Du Phi Dương nhưng vì lễ phép nên y tới.

Lâm Tĩnh nói mình có việc phải đi nhưng ngồi im, chỉ có Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương lại đứng lên xin ra. Uy nghiêm của bí thư thị ủy cần phải giữ gìn. Hơn nửa đêm bị đánh thức tới bây giờ, Lâm Tĩnh sao không bực. Bây giờ con bí thư tỉnh ủy cũng phải đứng lên trước cũng làm cô thoải mái đôi chút.

Chẳng qua theo Vương Quốc Hoa thấy thì Lâm Tĩnh là kẻ hẹp hòi, không thể phát triển được. Hơn nữa lúc hai người đi ra, Lâm Tĩnh còn ngồi im không chào một câu, nó càng làm Vương Quốc Hoa đánh giá thấp Lâm Tĩnh hơn.

Ra ngoài cửa xuống lầu, Du Phi Dương đột nhiên nói:
- Phụ nữ đúng là phụ nữ.
Vương Quốc Hoa hiểu ý gật đầu.

Du Phi Dương về khách sạn, Vương Quốc Hoa tới tham gia hội nghị thường vụ huyện ủy. Tôn Trường Thanh nói liền mấy tiếng không ngừng nhấn mạnh, mắng người này người kia. Chỉ là y không nhắc đến Vương Quốc Hoa và Uông Lai Thuận chữ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận