- Tôi rất tò mò vì nguyên nhân gì mà ông lại bán đứng anh em.
Vương Quốc Hoa dậy mà đầu vẫn đau. Hắn nghiến răng nghiến lợi hung hăng hỏi Du Phi Dương đang ngồi ở ghế.
Đối với vấn đề này, Du Phi Dương rất vô tội nhún vai nói:
- Biết sao được, tôi chỉ có thể nói ông là gieo gió gặt bảo.
- Có ý gì?
Thấy Vương Quốc Hoa khó hiểu, Du Phi Dương không ngờ lộ ra nghiên cứu hèn mọn. Y cười ha hả nói:
- Là ai ở quận Lưỡng Thủy lúc uống rượu với Vương Quốc Duy suốt ngày khoe khoang dạy bảo gì mà ăn mặc, nóng lạnh, độc long…
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Việc này có quan hệ gì đến việc ông bán đứng tôi. Đừng cho là tôi không nhìn ra. Chủ mưu lần này là Lãnh Hân, ông là tòng phạm. Ông tính xem tôi uống bao nhiêu, mỗi người ít nhất ba chén.
Vương Quốc Hoa giơ ba ngón cái lên, Du Phi Dương cười càng vui hơn.
- Không ngờ ông cũng có ngay hôm nay hả? Muốn tính sổ thì ông tìm Vương Quốc Duy, đều là do hắn nói câu này với tôi, còn nói Tang Viện Viện sau khi được hắn dạy nên bây giờ như thế nào.. Thân là một gã cầm thú, nghe xong rất kích động. Cho nên màn đêm buông xuống tôi đề nghị với Giang Thúy Thúy kết quả bị từ chối. Ông đen đủi trưa nay hai vị kia lén nói đáp ứng đề nghị của tôi chỉ cần tôi chuốc say ông. Nói là Lãnh Hân bị ông ăn hiếp nên muốn xả giận.
- Tôi.
Vương Quốc Hoa coi như rõ gì là lấy đá đập vào chân mình.
- Tôi nguyền rủa ông đang ở văn phòng, Mẫn Nguyệt đang giúp ông thì bị Giang Thúy Thúy thấy.
Bỏ lại một câu, Vương Quốc Hoa nhìn Du Phi Dương trợn mắt há mồm rồi cười ha hả đi vào trong. Du Phi Dương ngồi đó lẩm bẩm một tiếng:
- Ông cay, ông độc.
Vương Quốc Hoa đi ra, Du Phi Dương vẫn còn tức tối than thở:
- Độc độc…
Vương Quốc Hoa ném chiếc khăn mặt tới. Hắn nhìn ngoài cửa sổ rồi cười khổ nói:
- Muộn thế này rồi ư? Ông sao còn ở đây? Không đi tìm ai đó nói chuyện điều kiện sao?
Du Phi Dương mỉm cười nói:
- Còn có người chờ ông ở phòng bên. Nói xem, ông có quan hệ gì với cô ả không?
Lời này có chút quỷ dị, Vương Quốc Hoa ngẩn ra:
- Ai?
Du Phi Dương nói:
- Giả vờ, ông cầm mà còn giả vờ thì đúng là giỏi.
Nói xong y đứng lên:
- Cái này ông xem giúp tôi, là Hứa Kiếp làm ra đó.
Vương Quốc Hoa giơ ngón cái lên với Du Phi Dương, Du Phi Dương chưa thấy chiêu này nên dừng lại nói:
- Ông có ý gì?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ông đoán xem.
Du Phi Dương cũng giơ ngón cái lên đáp:
- Đoán gì hả, cái này cũng học theo ông, ông toàn làm mấy chuyện linh tinh.
Du Phi Dương mở cửa đi ra, Mạnh Vũ Vi ở phòng bên nghe thấy tiếng động nên nhìn ra:
- Hắn tỉnh rồi sao?
Du Phi Dương cười rất mập mờ không thèm đóng cửa mà đi về phòng mình.
Mạnh Vũ Vi cầm theo một hộp cơm lén lút tiến vào còn cẩn thận đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa đang xem tài liệu mà Du Phi Dương để lại. Hắn ngẩng đầu lên lấy thuốc thấy Mạnh Vũ Vi không khỏi ngẩn ra.
- Sao em chưa về?
- Em nói là nhớ anh, anh tin không?
Mạnh Vũ Vi cười cười mở hộp cơm ra nhẹ nhàng nói:
- Mau ăn đi, súp cá đen.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí cầm bát húp. Trưa không ăn gì chỉ uống rượu nên dạ dày đang đói. Ăn xong súp, Vương Quốc Hoa coi như tỉnh lại đôi chút.
- Lâm Tĩnh có phải không yên tâm?
Mạnh Vũ Vi gật đầu nói:
- Anh tại sao luôn nhìn thấy lòng người. Nếu không phải đứng trước mặt anh thì em nghi anh 52 tuổi chứ không phải 25. Còn có Ngô Ngôn nói với em anh là người tốt. Anh khai thật xem có làm gì cô ta không?
- Ngô Ngôn đây là đang mắng anh đó.
Vương Quốc Hoa cười ha hả không trả lời. Hắn đứng lên đi vài bước quay đầu lại nhìn Mạnh Vũ Vi:
- Em cảm thấy anh là người tốt không?
Mạnh Vũ Vi che miệng khẽ cười nói:
- Nói anh là người như thế nào em cũng tin nhưng không thể là người tốt.
Vương Quốc Hoa giơ ngón cái lên:
- Hiểu biết.
Kiếp trước Vương Quốc Hoa từng là người thành công, chẳng qua một người muốn thành công ở Thượng Hải thì không thể không dùng âm mưu quỷ kế cho nên Vương Quốc Hoa không cho rằng mình là người tốt.
Mạnh Vũ Vi cười cười không nói, Vương Quốc Hoa lại nói
- Được rồi, không đùa nữa, nói đi, Lâm Tĩnh có gì muốn truyền đạt.
Mạnh Vũ Vi khẽ vỗ tay ba tiếng sau đó mới nói:
- Bí thư Lâm nói, Vương Quốc Hoa đừng gây chuyện, ít nhất trong thời gian này đừng gây phiền phức cho tôi, tôi sợ cậu.
Nói xong Mạnh Vũ Vi lại bồi thêm một câu:
- Đó là em phiên dịch, nguyên văn là bảo thằng kia đừng gây phiền phức cho chị nữa.
Mạnh Vũ Vi nói xong ngồi rất ngoan, Vương Quốc Hoa thấy thế cười ha hả nói:
- Nếu như anh làm bụng thư ký của Lâm Tĩnh lớn lên thì có phải là gây phiền phức không?
Mạnh Vũ Vi cười rất quyến rũ đứng lên ôm cổ hắn, đột nhiên cô thu nghiên cứu cười lạnh nói:
- Anh dám làm bụng em lớn lên thì em dám sinh ra sau đó ăn vạ anh cả đời.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Không, em sẽ không.
Mạnh Vũ Vi nói:
- Không nên khẳng định như vậy, phụ nữ đôi khi mất lý trí.
Vừa nói hai mắt cô trở nên mê li, tay đưa xuống dưới.
- Anh định đứng như thế này sao?
Vương Quốc Hoa không nhìn lầm, Mạnh Vũ Vi chính là người phụ nữ khá bạo dạn trong quan hệ.
Sau khi ruộng cạn biến ruộng nước, Vương Quốc Hoa cúi người lặng lẽ nói câu gì đó với Du Phi Dương, Du Phi Dương giật mình quay đầu lại rồi do dự gật đầu nói:
- Anh nhẹ một chút, đàn ông đều thích kiểu mới. Mà có phải Du Phi Dương kia dạy anh không?
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ là anh dậy hắn.
- Đúng, tên xấu xa đó.
Chuyện tương tự như vậy cũng xảy ra ở phòng gần đó, Du Phi Dương được thỏa mãn thì Giang Thúy Thúy lại chịu đau quay đầu lại cả giận nói:
- Nhất định là Vương Quốc Hoa dạy anh, có giỏi bảo hắn làm như vậy với Lãnh Hân đi, a…
….
Trưa hôm sau Du Phi Dương đi nhưng không đi xa mà lên thị xã, bắt đầu hành động kiếm tiền vĩ đại của hắn. Vương Quốc Hoa không đi mà ở lại.
Trong hội nghị lần này Vương Quốc Hoa thấy rõ Tôn Trường Thanh khá uể oải, không còn oai phong như trước.
- Bí thư Lâm lần này xuống đã nghiêm khắc phê bình hệ thống công an huyện ta, hơn nữa cũng chỉ thị yêu cầu huyện ủy nhất định phải tăng lực giám sát.
Vừa nói y day day trán vài cái rồi nói tiếp:
- Đồng chí Quốc Hoa, cậu có ý kiến gì không?
Những lời này làm cho mọi người trong phòng hội nghị biến sắc, đây như truyền lại tín hiệu Vương Quốc Hoa chiếm thượng phong. Vương Quốc Hoa đang khó hiểu một việc là sao trước đó không diễn ra hội nghị ban bí thư mà trực tiếp tổ chức hội nghị thường ủy?
Vương Quốc Hoa bị điểm danh nên phải đứng dậy. Dù sao chuyện đã có quyết định, Tôn Trường Thanh không dám không nghe theo. Hội nghị thường ủy này chỉ là chứng minh một điều Tôn Trường Thanh vẫn là người khống chế toàn bộ huyện Phương Lan.
Vương Quốc Hoa đứng lên cười cười với Tôn Trường Thanh, dùng thái độ này để làm tan đi đấu chí của Tôn Trường Thanh. Quả nhiên nghiên cứu này lầm Tôn Trường Thanh không tự giác nhìn sang chỗ khác.
- Bí thư Tôn đã bảo tôi nói, tôi xin nói vài câu. Bên hệ thống công an thì tôi không quá quen. Cục trưởng Diêu Cục công an thị xã đề cử đồng chí Trịnh Nguyên với tôi. Tôi nói với y là nếu thấy Trịnh Nguyên là nhân tài có kinh nghiệm công tác phong phú thì có thể gánh vác trọng trách. Về phần khác tôi đề nghị đồng chí Trịnh Nguyên tạm thời chủ trì công việc phòng công an.
Vương Quốc Hoa nói có ý gì chỉ mình Tôn Trường Thanh nghe hiểu. Những người khác chỉ cho rằng lần này Cục công an chèn ép người. Bây giờ chỉ cần bí thư Tôn có ý kiến là mọi người phản kháng nhưng vấn đề là Tôn Trường Thanh lại phải ngậm miệng ăn tiền.
- Cục công an thị xã rất ủng hộ công tác của công an huyện chúng ta. Xem ra đồng chí Quốc Hoa làm không ít công việc. Tôi thấy đồng chí Trịnh Nguyên có thể chủ trì công việc phòng công an, mọi người thấy sao?
Người đầu tiên có phản ứng là Phó bí thư huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Minh:
- Tôi tán thành, người mà Cục công an thị xã cử xuống, chúng ta nên nhiệt liệt chào đón.
Phó bí thư huyện ủy kiêm trưởng ban Tổ chức cán bộ Nghiêm Đông Lai vẫn sa sầm mặt. Lần này y tổn thất nặng nề, còn không biết Thường Thư Hân có bán đứng mình không? Nghĩ vậy Nghiêm Đông Lai nhìn về phía Vương Quốc Hoa, vừa lúc gặp phải ánh mắt đầy sát khí làm y run lên. Y vội vàng giơ tay nói:
- Tôi cũng đồng ý.
Vừa dứt câu Nghiêm Đông Lai chỉ muốn tát vào mặt mình.
Bốn vị phó bí thư đồng ý, người khác càng không thể nói. Sau khi kết thúc hội nghị, Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng thì Cao Thăng tiến vào nói:
- Vương ca, tôi đưa Nhất Nguyên ra bến xe.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đi đi
Cao Thăng không có lập tức đi, đứng lại lại nói:
- Vương ca, Nghiêm Đông Lai cho người hại anh sao có thể bỏ qua được, hay là em tìm người theo dõi hắn?
Vương Quốc Hoa cười khoát khoát tay nói:
- Không cần phải như vậy.
Cao Thăng gật đầu đi ra ngoài, Vương Quốc Hoa thu thập một chút vừa mới chuẩn bị đi ra thì Mạnh Vũ Vi đã xuất hiện ở cửa. Cô oán trách nhìn Vương Quốc Hoa:
- Em phải về rồi.