- Người bị giam ở khách sạn Phỉ Thúy, Ngụy Gia Hoa bảo vợ về nhà mẹ đẻ.
Cao Thăng vừa nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa thầm khen Trịnh Nguyên này làm việc đáng tin cậy. Cả huyện Phương Lan này Tôn Trường Thanh có sức ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể có sai sót. Nghĩ vậy Vương Quốc Hoa đứng lên cầm cặp nói:
- Đi, sang đó xem một chút.
Phá hủy phòng tuyến trong lòng Mai Tử chính là vì muộn đoạn ghi âm điện thoại, bên trên có cả thời gian. Mai Tử hai tay ôm mặt, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu nói:
- Được, tôi khai hết.
Trịnh Nguyên ở ngoài nghe câu này lập tức lao ra báo cáo cho Vương Quốc Hoa, kết quả Cao Thăng nghe điện. Nói xong Trịnh Nguyên đang định về thẩm vấn tiếp thì Ngụy Gia Hoa như nổi điên lao ra cửa:
- Trưởng phòng, ả này điên rồi, ả phái người đi giết Bí thư Vương, địa điểm là nhà khách huyện ủy. Ba người có súng aka còn có cả lựu đạn.
Trịnh Nguyên nghe xong cũng sợ, hắn không biết tối qua Vương Quốc Hoa có về nhà khách không nên vội vàng gọi điện. Nghe thấy giọng của Vương Quốc Hoa, Trịnh Nguyên lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, ngài tốt nhất tìm một nơi an toàn để ở, Mai Tử sai người đi ám sát ngài, bọn chúng có súng và lựu đạn.
Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi vội vàng nói với Cao Thăng:
- Dừng xe.
Cao Thăng phanh gấp, Vương Quốc Hoa hỏi tiếp bên kia:
- Tôi không sao, rốt cuộc là như thế nào?
Rất nhanh bên kia đổi thành Ngụy Gia Hoa nói:
- Bí thư Vương, chuyện là như thế này. Mai Tử thấy ngài không chịu nghe theo nên đề nghị với Tôn Đạo Luy là ra tay ám sát ngài. Tôn Đạo Luy vẫn không chịu mở miệng, Mai Tử liền quyết định giấu Tôn Đạo Luy để làm như vậy. Đúng, ba tên kia là ở bên ngoài tới, Mai Tử dùng 300 ngàn thuê bọn chúng, thanh toán trước một nửa cũng nói cho ba tên kia là ngài ở tại nhà số bốn của nhà khách.
- Tôi biết rồi. Tôi đang tới khách sạn Phỉ Thúy.
Vương Quốc Hoa yên tâm sau đó nói tình hình với Cao Thăng. Cao Thăng nghe xong liên tục cười lạnh nói:
- Coi như bọn chúng may nên không gặp tôi.
- Những kẻ đó đúng là quá to gan, chẳng qua như vậy cũng tốt vừa lúc cho tôi một cơ hội đâm lên tận trời.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy.
Trịnh Nguyên tỏ vẻ muốn phái người đi đón Vương Quốc Hoa nhưng bị hắn từ chối. Bên cạnh có Cao Thăng là đủ rồi, hơn nữa nhiều người thì mục tiêu lớn, Vương Quốc Hoa không hy vọng nửa đường xảy ra chuyện bị người chặn giết.
Trịnh Nguyên dẫn theo nhân viên tăng viện của Cục công an phái xuống đến nhà khách huyện ủy nhưng phí công vô ích, nhà khách rất yên tĩnh, không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng Trịnh Nguyên không dám coi thường, về tới khách sạn thì Vương Quốc Hoa đã tới. Từ những lời khai của Trịnh Nguyên đã lộ ra một bí mật động trời.
….
Lâm Tĩnh ở tỉnh thành vài ngày, chiều ngày thứ năm Lâm Tĩnh vừa về tới khách sạn thì nhận được điện của Nghiêm Hữu Quang. Gần một tiếng Lâm Tĩnh mới nghe xong điện thoại. Cô lập tức gọi Mạnh Vũ Vi ra ngoài chạy thẳng đếnddeekhu nhà tỉnh ủy. Lúc ở trên xe Lâm Tĩnh gọi cho Tương Tiền Tiến:
- Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Một bí thư thị ủy nói như vậy, Tương Tiền Tiến đương nhiên không dám chậm trễ lập tức tỏ vẻ sẽ báo cáo với bí thư Hứa. Rất nhanh Lâm Tĩnh nhận lại điện của Tương Tiền Tiến, bảo cô trực tiếp tới Hứa gia.
Hứa Nam Hạ gặp Lâm Tĩnh trong thư phòng, nghe Lâm Tĩnh báo cáo khoảng mười phút, lại nghe điện của Nghiêm Hữu Quang. Nghe được một nửa, Hứa Nam Hạ lạnh lùng nói:
- Để Vương Quốc Hoa nghe điện.
Vương Quốc Hoa lúc này ở bên cạnh Nghiêm Hữu Quang. Hắn chào hỏi.
- Bí thư Hứa.
Hứa Nam Hạ nghiêm túc nói:
- Vừa nãy Nghiêm Hữu Quang có nói bọn họ cũng muốn ra tay với cậu?
Vương Quốc Hoa nói:
- Có chuyện này chẳng qua không bắt được đối tượng.
Hứa Nam Hạ nói:
- Cậu nói với Nghiêm Hữu Quang lập tức mang theo tài liệu lên tỉnh thành, tới thẳng nhà tôi. Muộn đến đâu tôi cũng chờ, đúng, cậu cũng cùng lên.
Hứa Nam Hạ ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất tức giận. Dập máy, Hứa Nam Hạ nghiêm túc nhìn Lâm Tĩnh:
- Đồng chí Lâm Tĩnh, hai năm nay cô làm gì? Thân là bí thư thị ủy, cô giải thích sao về việc này?
Vừa dứt câu điện thoại của Lâm Tĩnh vang lên. Lâm Tĩnh nhìn Hứa Nam Hạ thấy lãnh đạo quay đầu sang chỗ khác nên nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi bí thư Hứa, tôi nghe điện.
Vừa nói Lâm Tĩnh đi ra. Lâm Tĩnh có hai máy điện thoại, một trong tay Mạnh Vũ Vi, một trong ví. Máy trong ví vang lên nói rõ không thể không nghe.
- Ai đó?
- Chị, có chuyện lớn.
Điện thoại là Mạnh Vũ Vi gọi tới, câu này như cơn gió lạnh thổi tới làm Lâm Tĩnh run lên. Cô gần như không thể khống chế nổi.
- Em nói đi.
- Em vừa nhận được điện của nhân viên phá án của Ủy ban kỷ luật tỉnh, Vưu Hiểu Mẫn bị dính líu tới, trước mắt điều tra được nhận hối lộ hơn năm triệu. Ủy ban kỷ luật đang thẩm tra và bảo em nói một tiếng với chị.
Mắt Hứa Nam Hạ tối sầm lại, điện thoại di động rơi xuống đất, trực tiếp ngã xuống đất. Vừa lúc Hứa Phỉ Phỉ mở cửa đi ra đứng trên lầu thấy thế nên lớn tiếng nói:
- Dì, xảy ra chuyện gì vậy?
Du Vân Vân cũng đi ra thấy Lâm Tĩnh ngã như vậy. Mạnh Vũ Vi ở bên kia còn đang gọi.
- Bí thư Lâm, bí thư Lâm…
Mạnh Vũ Vi đang chờ ở xe bên ngoài, không lâu sau cô thấy cửa mở ra, Hứa Phỉ Phỉ đi ra gọi:
- Mau vào giúp, bí thư Lâm ngất rồi.
Lâm Tĩnh được đưa tới bệnh viện. Bên này Hứa Nam Hạ vẫn ở thư phòng, Ủy ban kỷ luật tỉnh gọi điện tới báo cáo xin chỉ thị của lãnh đạo xử lý Vưu Hiểu Mẫn như thế nào. Hứa Nam Hạ tức giận nói:
- Xử lý như thế nào ư? Tra, kiên quyết điều tra.
Tương Tiền Tiến vào nghe thấy vậy không khỏi do dự một chút nói:
- Bí thư Hứa, có nên thông báo với chủ tịch tỉnh Hàn?
Hứa Nam Hạ nhìn Tương Tiền Tiến đầy thâm ý:
- Đôi khi cần phải có quyết định. Tiền Tiến, cậu cái gì cũng tốt chỉ là thiếu quyết đoán.
Tương Tiền Tiến nghe xong hơi cúi người nói:
- Cảm ơn lãnh đạo đã dạy bảo, tôi sau này nhất định sẽ thay đổi.
Vẻ tức giận trên mặt Hứa Nam Hạ đã mất. Y chắp tay sau lưng đi vòng vòng trong phòng khách. Mỗi một lần Hứa Nam Hạ ở trạng thái này, Tương Tiền Tiến biết rõ bí thư Hứa đã hạ quyết tâm. Tương Tiền Tiến biết ý đi pha trà đặt ở trên bàn rồi đứng đó đợi Hứa Nam Hạ ra lệnh.
- Bây giờ là 7h tối, từ Bắc Câu đến tỉnh thành ít nhất mất hai tiếng. Đi, gọi điện mời Cát Sơn Đình, Vũ Phóng, Lãnh Vũ lại đây.
Hứa Nam Hạ dặn một câu rồi vào thư phòng.
Tương Tiền Tiến biết bí thư Hứa đã hạ quyết tâm. Mấy vị kia có thể nói là người kiên quyết ủng hộ bí thư Hứa trong tỉnh ủy. Cát Sơn Đình – phó bí thư Đảng đàn. Vũ Phóng - Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh. Lãnh Vũ – trưởng ban tổ chức cán bộ. Bất cứ một ai đứng ra đều làm tỉnh chấn động.
Từ giọng điệu của Hứa Nam Hạ, Tương Tiền Tiến thậm chí còn có thể cảm thấy một tia hưng phấn. Nghĩ đến địa điểm xảy ra chuyện này, Tương Tiền Tiến hiểu ra đôi chút. Tương Tiền Tiến vội vàng gọi điện, ở trong phòng Hứa Nam Hạ cũng gọi điện sau đó cung kính nói:
- Thủ trưởng, Tiểu Lâm vừa đến chỗ tôi báo cáo công việc, có chút tình hình.
Ừ ừ vài câu, Hứa Nam Hạ dập máy lộ ra nghiên cứu. Thấy Tương Tiền Tiến vào, Hứa Nam Hạ nói:
- Tiền Tiến, cậu nói xem Vương Quốc Hoa này có phải là đâm thủng một lỗ trên bầu trời Bắc Câu không?
Tương Tiền Tiến ngẩn ra rồi nói:
- Lãnh đạo sao lại nói như vậy?
Hứa Nam Hạ nói:
- Cục trưởng cục Tài chính Bắc Câu rất ngoan cố, chỉ có chứng cứ rõ ràng mới thừa nhận, không có chứng cứ chết sống không nhận, còn trông cậy ai đó bảo vệ ả. Vương Quốc Hoa mở điểm đột phá ở huyện Phương Lan, được chứng cứ quan trọng. Mấy nhân viên thân tín của đối phương đều bị cuốn vào, ngay cả vị ở Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh cũng chưa chắc thoát được.
Tương Tiền Tiến hít sâu một hơi, đây là trận động đất lớn bảo sao bí thư Hứa không hưng phấn. Chủ tịch Hàn có thế lực rất lớn ở tỉnh, lần này xảy ra chuyện lại là nơi họ Hàn lập nghiệp.
- Ý của ngài là chủ tịch Hàn lần này thật sự sẽ lui? Theo tuổi thì chủ tịch Hàn còn có thể làm thêm ba năm.
Tương Tiền Tiến nói, Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng:
- Dựng thân không chính, không quản nghiêm bên dưới thì còn trách được ai.
Nghiêm Hữu Quang trên xe cũng rất hưng phấn, bình thường không nói nhiều nhưng lần này không ngừng nói chuyện, đồng thời y còn thở dài một tiếng:
- Quốc Hoa, cậu đâm thủng lỗ lớn trên trời Bắc Câu như vậy.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đâu thể trách tôi, có người muốn lấy mạng tôi, tôi không thể chờ chết mà. Tôi chỉ là không ngờ ả Mai Tử kia không ngờ chuyện gì cũng ghi lại đầy cả hai quyển sổ.
Đang nói chuyện, điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn cười cười với Nghiêm Hữu Quang rồi nghe điện. Ở bên trong Mạnh Vũ Vi la lên:
- Quốc Hoa, bí thư Lâm ngất ở nhà bí thư Hứa, bây giờ đang đưa tới bệnh viện, vấn đề cũng không quá lớn. Bác sĩ nói tinh thần bị kích thích. Được rồi, em dập máy đây.
Trong xe rất yên tĩnh, Nghiêm Hữu Quang nghe rõ, một lúc sau mới cười nói:
- Cậu sao làm được vậy?
Vương Quốc Hoa gãi đầu nói:
- Trùng hợp thôi, Mạnh Vũ Vi xảy ra chuyện nên tôi thuận tay giải quyết giúp. Cô ấy hơi thích tôi nên hay hẹn tôi đi ăn cơm.
Nghiêm Hữu Quang cười ha hả không nói gì nhưng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Vương Quốc Hoa.