Vương Quốc Hoa rất muốn nói loại phụ nữ đến đây thì có ai là trong sạch? Ra vẻ rụt rè chỉ là nâng giá lên mà thôi.
Hai cô gái tiến vào còn rất trẻ, khoảng 17, 18 tuổi, cao một 1m65, mặt không trang điểm, hai khuôn mặt gần như nhau, mặc quần áo cũng tương tự nhau. Hai người đứng cạnh nhau càng làm bọn họ thêm xinh đẹp. Hai chị em sinh đôi.
Nhìn hai khuôn mặt mang chút ngượng ngùng kia, Vương Quốc Hoa nhớ đến người ở thời này khá bảo thủ, sau đó đưa ra kết luận mình quá xấu xa. Vương Quốc Hoa không cho rằng hai cô có thể tới đây chỉ đơn thuần là dùng cơm
- Liên Mai, Liên Tuyết, diễn viên chính của đoàn kịch. Gần đây cử hành cuộc thi nữ diễn viên kịch toàn quốc, hai cô này đều vào vòng chung kết.
Viên Hữu Phương giới thiệu, hai cô gái ngồi xuống có chút khẩn trương.
- Trưởng đoàn bọn em nói giám đốc Viên giúp rất nhiều cho đoàn kịch, bảo bọn em nhất định phải cảm ơn ngài.
Một cô gái lên tiếng làm Vương Quốc Hoa hiểu ra vấn đề.
- Ai là Liên Mai, ai là Liên Tuyết, vấn đề này rất quan trọng phải làm rõ.
Vương Quốc Hoa cời hỏi, trong lòng lại dấy lên một suy nghĩ mờ ám.
Hai chị em nhìn Viên Hữu Phương một chút, tên này cười ha hả nói:
- Đây mới là ông chủ lớn, hai cô chỉ cần làm hắn vui thì mấy trăm ngàn cho đoàn kịch là rất đơn giản.
Viên Hữu Phương lúc này đang khá buồn bực, một giây trước hai mắt Vương Quốc Hoa tỏa sáng, còn chủ động nói chuyện với hai cô kia, nhưng một giây sau lại trầm ổn, ánh mắt cũng thu lại.
Liên Mai bưng chén rượu lên cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Giám đốc Vương, em là chị mời ngài một chén, uống rượu nếu có gì không đúng mong ngài bỏ qua.
- Khách khí rồi, tôi không phải giám đốc gì cả, chỉ là một cán bộ nhà nước bình thường.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu. Liên Mai trợn tròn mắt, bưng chén lên uống không được, bỏ cũng không xong.
Viên Hữu Phương ý thức được vấn đề, mình hơi sơ suất rồi. Trước đó mình không tìm hiểu mấy về Vương Quốc Hoa nên chỉ làm theo thói quen. Du Phi Dương cũng nhìn ra vấn đề nên bỏ chén xuống có chút hứng thú nhìn bên này.
Viên Hữu Phương bưng chén lên cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Trưởng đoàn kịch tỉnh – Mộ Dung là bạn tôi, đáng lẽ cô ta tới nhưng tạm thời có việc nên không tới được. Tôi hôm nay thật lòng muốn làm quen hai vị, nếu tiếp đón có gì không chu đáo mong bỏ qua. Tôi xin cạn.
Nói xong Viên Hữu Phương uống cạn chén.
- Vương huynh có thể không biết trưởng ban Mộ Dung là người kia của tôi, ha ha, cái này chắc anh hiểu.
Vương Quốc Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Anh định có ý với người ta?
Viên Hữu Phương cười hắc hắc gật đầu nói:
- Không dễ, rất giảo hoạt.
Vừa nói vừa nhìn hai chị em kia. Vương Quốc Hoa biết đối phương có ý đồ nên mới nói câu dựa vào bản lĩnh mà tán.
Không lâu trước đây Vương Quốc Hoa có giấc mơ nếu kiếp sau đầu thai sinh ra ở nhà giàu có, ăn uống không lo và chỉ việc đi tán gái, chơi gái. Chẳng qua bây giờ hắn không tiện ra tay. Đây không phải là thay tâm đổi tính mà là nếu đối phương không muốn, cưỡng ép cũng không thích. Cái loại dùng quyền lực, tài chính để ép người ta thì hắn không thích. Vì thế hắn rất đồng ý với câu kia của Viên Hữu Phương.
Đương nhiên chỉ riêng câu “không dễ, rất giảo hoạt” của Viên Hữu Phương lại làm Vương Quốc Hoa thấy đối phương cũng tương tự mình, tán gái nhưng không dùng thủ đoạn ngầm.
- Ủng hộ công tác của đoàn kịch tỉnh, phát huy văn hóa của tỉnh, theo tôi thấy không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa cười cười. Hai chị em Liên Mai có chút lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Xem như thế này có được không, tôi thay mặt ủy ban huyện Phương Lan mời đoàn kịch tỉnh đến biểu diễn vài hôm, quyền lợi này tôi có. Về chi phí cụ thể thì ủy ban có thể chi trả theo hóa đơn các vị đưa, về phần khác.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quay đầu lại nói với Du Phi Dương:
- Giám đốc Du là giám đốc của một công ty lớn, ông không cảm thấy nên có cống hiến cho ngành văn hóa của địa phương sao?
Du Phi Dương nghe xong cười ha hả vài tiếng sau đó lạnh lùng nói:
- Không có tiền.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng thở dài nói:
- Vậy không có biện pháp rồi.
Chị em Liên Mai lộ rõ vẻ thất vọng, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đúng rồi hay là như vậy đi, xe của công ty ông không ít, cho đoàn kịch tỉnh mượn mấy chiếc.
Phùng Lỵ Lỵ nghe thấy có điểm không đúng nên chu miệng quay đầu sang bên cười. Du Phi Dương hừ một tiếng:
- Xe công ty tôi còn chưa đủ dùng.
Vương Quốc Hoa lúc này mới quay sang nói với Viên Hữu Phương:
- Giám đốc Viên, anh mở cửa hàng ô tô, hay là do anh phụ trách?
Đi một vòng cuối cùng về đến phía mình, Viên Hữu Phương không khỏi cười khổ một tiếng chỉ vào hai người nói:
- Liên Mai Liên Tuyết, đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Tôi có một chiêu cứ nhìn chằm chằm họ Vương này, hắn là cán bộ quốc gia, chuyện hắn đáp ứng là sẽ giải quyết xong.
Hai chị em Liên Mai không ngu, cảm thấy ở đây đang diễn trò. Hai cô nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt to tròn đầy đáng thương, Liên Tuyết lên tiếng:
- Sếp Vương, bọn em ba tháng chưa được phát lương, chỉ có 300 đồng tiền sinh hoạt.
Chẳng qua câu này của hai cô sợ không thật. Đồ mặc trên người không tính là loại xa xỉ nhưng ít nhất cũng phải vài trăm.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không đồng ý việc ủy ban huyện bỏ tiền. Phương Lan không giàu có mấy,
- Hay là như vậy, 100 ngàn, hai vị giám đốc Viên, giám đốc Du mỗi vị thêm 50 ngàn coi như ủng hộ một chút công việc của thằng em này, phong phú văn hóa tinh thần của dân chúng, đây là nhiệm vụ chính trị.
Viên Hữu Phương cùng Du Phi Dương nhau không nhịn được bật cười, Du Phi Dương chỉ vào Vương Quốc Hoa nói:
- Ông bây giờ xem ra càng lúc càng quan liêu. Tôi nếu không bỏ tiền có lẽ ông suốt ngày gõ tôi. Được, tôi nhận.
Không thể không nói khả năng đóng kịch của Du Phi Dương đã tăng lên, nói giống y như là thật. Viên Hữu Phương hiển nhiên càng không cần phải nói, y đầy căm tức nói:
- Dân không đấu với quan, muốn làm ăn ở địa bàn của anh thì phải chịu anh kề đao trên cổ. Tôi chịu.
Vương Quốc Hoa thấy hai người rất phối hợp nên cười với hai vị kia:
- Thấy chưa? Về sau gặp đám người có tiền thì đừng khách khí. Có cơ hội phải vung đao ra, không có cơ hội thì tạo cơ hội vung đao.
Chị em Liên Mai không nhịn được cười. Hai cô không ngốc, biết muốn kéo tiền tftuis người không dễ. Viên Hữu Phương còn đang theo đuổi trưởng đoàn Mộ Dung, trưởng đoàn muốn hắn tài trợ mấy chục ngàn nhưng hắn vẫn không dễ dàng gật đầu. Vương Quốc Hoa có thể nói vài ba câu đã lấy được 50 ngàn thì không đơn giản. Trong ba người đàn ông ở đây, hắn mơ hồ là người cầm đầu. Các cô cũng nghĩ tới một vấn đề người ta có thể muốn gì đó ở mình. Nhưng nghĩ lại thấy mình làm bao lâu mới được 100 ngàn, người ta còn có thể cần gì từ mình?
Không khí bữa ăn sau đó khá thú vị, Viên Hữu Phương một lòng muốn lại gần hai người Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa, sau này muốn kiếm tiền cũng phải nhờ đám người ở đây. Phùng Lỵ Lỵ lúc đi học đã chú ý tới Du Phi Dương, chẳng qua lúc ấy cô xấu hổ không dám thổ lộ. Bây giờ vào xã hội hai năm, lại thấy địa vị của Du Phi Dương không thấp. Cô biết sau này mình làm việc ở đây nếu có thể dựa vào Du Phi Dương thì giám đốc Viên sẽ càng chiếu cố cô. Hai chị em sinh đôi kia càng không cần phải nói, thoáng cái đã kéo về 100 ngàn thì các cô rất cảm kích và kính sợ Vương Quốc Hoa.
Đến mười giờ, Vương Quốc Hoa bất ngờ chủ động nói tan tiệc. Hắn chỉ nói mai bảo đoàn kịch tỉnh phái người tới khách sạn tìm mình để quyết định việc biểu diễn.
Viên Hữu Phương lúc đưa hắn ra ngoài, y có chút khó hiểu hỏi:
- Sao không ra tay?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Sao anh không ra tay với trưởng đoàn kia?
- Tôi?