Bảo vệ nghe xong liên tục gật đầu đi ra. Ngô Ngôn tuy là phó chủ tịch huyện nhưng người của đài truyền hình thị xã không nể mặt chính quyền địa phương bên dưới thì cũng chẳng làm gì được họ cả.
Vương Quốc Hoa thấy cảnh này không khỏi thấy không bình thường. Lẽ ra lãnh đạo đài truyền hình dù làm loạn thì cũng phải được chính quyền địa phương ủng hộ chứ? Người của đài truyền hình đi xuống làm hoạt động gì cũng cần chính quyền địa phương ủng hộ mà? Không lý nào lại đắc tội người như vậy, chẳng lẽ lãnh đạo đài truyền hình thị xã là kẻ ngu?
Lúc này trên xe có thêm một người phụ nữ xuống cười đầy dối trá:
- Ôi, đây không phải là Ngô Ngôn sao? Tôi tưởng là ai mà trông quen thế.
Nói xong ả còn quay sang nói với họ Lưu:
- Giám đốc Lưu, cho em chút thể diện, đừng tức, đây là Ngô Ngôn – bạn học hồi cấp ba của em.
Mặt Ngô Ngôn đổi lại, mặt trợn trừng lên như thấy kẻ thù giết cha. Vương Quốc Hoa không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn đi lên một bước nói:
- Ngô Ngôn, đừng để ý tới bọn họ.
Ngô Ngôn còn chưa trả lời thì ả kia đã đi lên nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa rồi chép miệng ra vẻ xấu hổ:
- Ồ, thì ra là trâu già gặm cỏ non. Tôi nói Ngô Ngôn, cô được đó, từng này tuổi mà có thể quyến rũ cậu trai như vậy, không hổ là hoa khôi của trường.
Lời này khá khó nghe, Ngô Ngôn đang định há mồm mắng thì Vương Quốc Hoa đã ho khan một tiếng nói đầy uy nghiêm:
- Ngô Ngôn.
Ngô Ngôn hừ một tiếng xoay người lui ra sau. Vương Quốc Hoa đi lên một bước nói:
- Là phó giám đốc Lưu hả, công việc của địa phương mong các anh ủng hộ.
Vương Quốc Hoa còn có thể cười nhưng đây không phải là rộng lượng mà là âm hiểm.
- Cậu là ai, có xứng nói chuyện với tôi không?
Họ Lưu không coi Vương Quốc Hoa vào đâu, thái độ này làm Ngô Ngôn buồn cười, lại định đi lên trước. Vương Quốc Hoa quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, Ngô Ngôn ngoan ngoan đứng lại.
Ả phụ nữ kia tên Thượng Vân Hà lúc này cười lạnh nói:
- Giám đốc Lưu, chúng ta đi thôi, đừng ảnh hưởng đến người ta. Chậc chậc, chồng bảo gì vợ nghe đó, đúng là đáng hâm mộ. Cậu nhóc may thật đó, kiếm được người phụ nữ vừa chơi được, vừa làm mẹ được.
Mặt Ngô Ngôn xám xanh lại, Vương Quốc Hoa vẫn cười nói với họ Lưu kia:
- Anh đi thong thả, lát gặp lại.
Họ Lưu hừ một tiếng lên xe. Vương Quốc Hoa lúc này mới quay đầu lại nói với Ngô Ngôn:
- Có gì phải tức chứ? Nói xem có có quan hệ gì với ả kia?
Ngô Ngôn muốn nói lại thôi, Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Không nói thì thôi.
Ngô Ngôn giật mình nói:
- Tôi nói còn không được sao, lãnh đạo đừng tức.
Ngô Ngôn nói qua ân oán giữa hai người. Thượng Vân Hà là nữ Mc của đài truyền hình, trước đây là bạn học cấp ba của Ngô Ngôn. Hai người thù nhau năm lớp 12. Khi ấy trong lớp có một cậu thanh niên rất xuất sắc, bố là lãnh đạo thị ủy. Cậu thanh niên này thích Ngô Ngôn, Thượng Vân Hà lại thích tên kia. Ngô Ngôn lúc ấy chỉ muốn học để thi đại học nên không để ý tới cậu thanh niên kia. Thượng Vân Hà một lòng muốn có vé cơm lâu dài nên không ngừng tán tỉnh cậu thanh niên. Không bao lâu Thượng Vân Hà túm được địa phương lên giường. Quan hệ xác lậ, Thượng Vân Hà chưa vui được bao nhiêu thì trước khi thi đại học cậu thanh niên lại chết sống đòi chia tay Thượng Vân Hà, sau đó trong hôm chia tay lớp đã gào to nói mình yêu Ngô Ngôn. Thượng Vân Hà gần như phát điên xông lên đòi đánh Ngô Ngôn, nói Ngô Ngôn cướp bạn trai của mình. Ngô Ngôn bị chuyện này ảnh hưởng nên thị trượt đại học, cuối cùng chỉ đỗ vào cao đẳng. Thượng Vân Hà thảm hơn, trung cấp cũng trượt, học lại một năm mới vào cao đẳng. Cậu thanh niên kia sau khi tốt nghiệp cấp ba đã theo bố mẹ đi nơi khác. Hắn vỗ mông đi để lại hai người phụ nữ kết thù cả đời.
Ngô Ngôn nhắc tới việc này mà vẫn còn tức tối, Vương Quốc Hoa không nói gì chỉ lấy thuốc ra hút.
- Chắc cũng đến rồi.
Hắn vừa dứt câu thì chiếc xe vừa rồi chạy tới, họ Lưu lao xuống cực nhanh cúi đầu chào hỏi:
- Ngài là Bí thư Vương?
Vương Quốc Hoa lúc này lại không nở nụ cười, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi là Vương Quốc Hoa, anh là ai?
Ngô Ngôn trợn tròn mắt vì tốc độ trở mặt của Vương Quốc Hoa.
- Tôi là Tiểu Lưu ở đài truyền hình thị xã, vừa rồi còn nói chuyện với ngài.
Mặt họ Lưu biến hoá quá nhanh, thái độ vô cùng cung kính.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Phó giám đốc đài truyền hình, đúng là chức quan to. Tôi chưa từng thấy phó giám đốc đài truyền hình nào cả. Ngô Ngôn, cô đã gặp bao giờ chưa?
Ngô Ngôn lắc đầu, cô không ngu nên biết chuyện có biến. Về phần sao lại thế thì cô không rõ, cũng không cần rõ.
Họ Lưu thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Vừa rồi máy nhắn tin vang lên, là giám đốc gọi tới. Y vội vàng tìm chỗ gọi lại. Giám đốc mắng cho một trận, nói gì mà anh không muốn làm thì từ chức đi, đừng liên lụy tới đài. Họ Lưu mãi mới nghe ra vấn đề, thì ra trưởng ban tuyên giáo thị ủy Khang Hoàng tự mình gọi điện cho giám đốc đài La Minh, La Minh bị mắng một trận gì mà chỉ biết tiền, không biết đến công việc… Chờ lãnh đạo mắng xong, La Minh mới biết rõ chân tướng. Khang Hoàng còn nói sẽ tự mình tới đài. Vì thế La Minh gọi cho họ Lưu và nói mình tới ngay, bảo họ Lưu lập tức trấn an các đồng chí ở địa phương.
Từ giọng điệu của đài truyền hình, họ Lưu rõ ràng biết một điều là chuyện hôm nay xử lý không ổn có lẽ mình sẽ xong đời. Thấy Vương Quốc Hoa trở mặt không nhận người, họ Lưu không thể ngồi chờ chết nên vội vàng giải thích:
- Bí thư Vương, không phải tôi có ý làm khó công việc của ngài, đều là do con ả Thượng Vân Hà, nó có thù oán cũ với chủ tịch Ngô.
Lúc này hắn đương nhiên phải bảo vệ mình, không đẩy Thượng Vân Hà ra thì y gặp nạn. Chẳng qua họ Lưu phạm sai lầm nghiêm trọng, nếu hắn chủ động nhận sai, tự gánh trách nhiệm thì Vương Quốc Hoa còn không bực mình. Bây giờ đẩy phụ nữ ra, Vương Quốc Hoa thấy thằng này không ra gì.
Thượng Vân Hà nghe họ Lưu nói vậy không khỏi tái mặt lại. Ả run lên nói:
- Ngô Ngôn, chuyện do tôi làm, có gì cứ nhằm vào tôi này.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nói ả này còn đỡ hơn họ Lưu. Hắn nghiêm mặt nói với Ngô Ngôn:
- Ngô Ngôn, dẫn bạn học của cô đi, chuyện không có quan hệ tới cô ta. Một Mc có thể quyết định chính sách của đài sao? Nực cười.
Ngô Ngôn trợn tròn mắt nhưng lãnh đạo sai bảo thì cô không thể không làm. Vì thế cô đi tới nói với Thượng Vân Hà:
- Đi theo tôi sang bên kia nói chuyện, đừng có làm vướng mắt lãnh đạo.
Hai người tuy là kẻ thù nhưng Thượng Vân Hà không ngu. Cô nghe vậy là biết mình sẽ không sao cả, vì thế cô ngoan ngoãn đi theo Ngô Ngôn sang bên cạnh nói chuyện.
Vương Quốc Hoa làm vậy chủ yếu là do hắn biết Nghiêm Hữu Quang có ý làm lớn việc này, đây không phải việc nhỏ. Nghiêm Hữu Quang coi trọng trận địa này nên Vương Quốc Hoa cũng cần phối hợp với lãnh đạo, phải làm căng việc này như vậy lãnh đạo đến mới dễ thao tác.
Vương Quốc Hoa có thái độ như vậy làm họ Lưu tái mặt lại. Y sợ. Vương Quốc Hoa có ý gì thì hắn hiểu, nói rõ người ta muốn chỉnh chết mình. Đây không phải việc lớn, chỉ chỉ làm khó một chút thôi mà, có mất gì của hắn đâu? Mình muốn chút tiền thì sao chứ? Chỉ nhiều hơn bình thường một chút thôi mà. Bình thường muốn đài truyền hình thị xã xuống ghi hình cũng phải trả tầm ba bốn mươi ngàn.