Phù Diêu

Lâm Thiếu Bách kiêu căng nhưng muốn làm việc. Đúng vì như vậy nên y mới khó chịu về cách thể hiện trung thành của Tiểu Trác. Công việc chính là công việc, không nên mang theo tình cảm cá nhân.

Đọc cẩn thận báo cáo của Vương Quốc Hoa, Lâm Thiếu Bách mặc dù không hiểu nhiều từ chuyên môn trong đó nhưng không ngại y thấy đây là quy hoạch hoàn thiện và tương lai của quy hoạch này. Từ góc độ của bí thư huyện ủy nhìn nhận vấn đề mà nói, Lâm Thiếu Bách cho ràng quy hoạch này làm tốt sẽ làm dân chúng được lợ. Đối với kế hoạch như vậy, Lâm Thiếu Bách đương nhiên phải ủng hộ. Còn làm Lâm Thiếu Bách kỳ lạ chính là Vương Quốc Hoa tự viết bản báo cáo này.

Bản báo cáo này hơn mười ngàn chữ, thử hỏi lãnh đạo bây giờ có mấy người tự viết nhiều như vậy. Vương Quốc Hoa làm vậy nói rõ vấn đề gì?

Cầm máy Lâm Thiếu Bách gọi cho Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, báo cáo của cậu tôi đã đọc, cảm thấy rất được. Nhưng tôi thấy hơn sơ sài một chút, cậu có rảnh chúng ta cẩn thận trao đổi một chút.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Lâm Thiếu Bách gọi tới khá bất ngờ. Theo Vương Quốc Hoa thấy Lâm Thiếu Bách ngồi ở văn phòng nhiều thì đấu tranh còn có thể chứ làm kinh tế không phải sở trường của y.

- Tôi gần tới xã Điềm Tỉnh rồi. Như vậy đi, trong văn phòng tôi còn có một bản thảo chi tiết hơn, tôi bảo Ngô Ngôn đưa tới cho bí thư.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Lâm Thiếu Bách có chút không hài lòng nhưng không để lộ ra.

- Cứ như vậy đi, chờ tôi xem xong rồi nói.

Vương Quốc Hoa không coi cuộc điện này của Lâm Thiếu Bách vào đâu. Vương Quốc Hoa cho rằng Lâm Thiếu Bách chính là muốn biểu hiện sự tồn tại của mình mà thôi.

Trên nguyên tắc Vương Quốc Hoa muốn duy trì trạng thái ổn định, hài hòa không xâm phạm nhau với Lâm Thiếu Bách, cũng sẽ tôn trọng đối phương. Chẳng qua người khác nếu không biết điều thì lại khác.

Xã Điềm Tỉnh rất coi trọng hạng mục này, đây không chỉ có nguyên nhân do nịnh lãnh đạo mà còn do nguyên nhân kinh tế của xã kém phát triển. Bí thư đảng ủy Điền Hổ không bị Quách Tùng cản trở nên gần đây khá đắc ý, bắt đầu tạo được quyền uy của bí thư đảng ủy. Uy tín tạo được nhưng đó mới là ở trong cán bộ, còn với dân chúng thì không phải dựa vào thủ đoạn mà được, cần phải dựa vào việc gì đó mang lại lợi ích thực thế cho quần chúng.


Vì thế Điền Hổ dẫn theo hơn mười người ra đón Vương Quốc Hoa. Về cơ bản Bao Tiểu Tùng đưa ra yêu cầu gì, Điền Hổ cũng đáp ứng ngay.

Lúc ăn trưa Điền Hổ tìm cơ hội nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, có chút việc muốn báo cáo với ngài.

Vương Quốc Hoa đi theo sang phòng bên nghiêm mặt không nói gì. Điền Hổ biết ý của Vương Quốc Hoa nên vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi biết ngài trách tôi chưa hiểu gì đã nhận lời hết. Nhưng đây cũng là do tôi sốt ruột mà.

Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Xã anh còn nợ ngân hàng hơn triệu, anh biết một trụ sở nghiên cứu cần đầu tư bao tiền không? Không ngờ anh dám nhận, tôi thua anh rồi. Tôi nói với anh, anh đừng mong huyện cho tiền. Anh nhận thì tự đi kiếm tiền về.

Điền Hổ cười hắc hắc nói:
- Bí thư Vương, ngài đứng chấp tôi mà, tôi không phải là lo tay chậm tay nhanh sao?

Vương Quốc Hoa cũng không có biện pháp gì khi Điền Hổ cứ cười hì hì như vậy. Cuối cùng hắn đành cười khổ nói:
- Huyện tuy đang nghiên cứu vấn đề nhưng còn chưa có quyết định cuối cùng. Anh làm vậy thì tôi sẽ rất bị động trên hội nghị.

Điền Hổ nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng bất đắc dĩ mà, xã thiếu tiền, chỉ dựa vào chút thu nhập như bây giờ thì đến nam nào mới hoàn trả hết nợ. Tôi nghĩ nếu có hạng mục này để nông dân được lợi thì xã cũng thư thái hơn.


Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Điền Hổ, anh nếu nghĩ như vậy thì hạng mục này tôi không thể để ở xã anh.

Điền Hổ nghe vậy thì rất lo. Y lại không dám kêu gào với Vương Quốc Hoa nên đành nhỏ giọng nói:
- Ngài dù sao cũng phải cho một cách nói chứ?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Điền Hổ, đầu tiên anh phải làm rõ một vấn đề, chính quyền xã nên làm gì, không nên làm gì? Là bí thư đảng ủy, anh đầu tiên phải làm là lãnh đạo dân chúng giàu lên, chỉ khi dân chúng giàu có thì chính quyền mới làm được chức trách của mình. Sau đó trong quá trình lãnh đạo dân chúng giàu lên thì kiêng kỵ nhất là thò loạn. Tôi nói với anh, bất cứ hành vi thiển cận nào đả kích sự tích cực của dân chúng, tôi đều không thể tha thứ.

Điền Hổ gật đầu nói:
- Cái này ngài yên tâm, tôi không dám làm loạn.

Ăn trưa xong, đoàn người Vương Quốc Hoa, Bao Tiểu Tùng về huyện. Lúc lên xe, Bao Tiểu Tùng vào xe Vương Quốc Hoa, y có chút hưng phấn:
- Bí thư Vương, tôi đã cẩn thận xem hoàn cảnh ở đây, rất thích hợp làm trụ sở trồng cỏ và chăn nuôi gia súc. Xã cũng nguyện ý đầu tư, tôi đoán có lẽ xã còn muốn dựa vào huyện, việc này anh có thể làm chủ không?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút:
- Giáo sư Bao, nếu đơn thuần là trụ sở nghiên cứu thì rất khó có không gian và thời gian sinh tồn. Bất cứ thành quả khoa học kỹ thuật nào chỉ có thể chuyển thành lực so sánh thì mới có sức sống. Từ góc độ này mà nói thì vấn đề quan trọng nhất bây giờ không phải là trụ sở mà là muốn tìm được nhà đầu tư muốn đầu tư vào hạng mục này. Ý của tôi là đi bằng hai chân, đầu tiên huyện phát tiền thành lập trụ sở nghiên cứu đồng thời còn cần tìm nhà đầu tư. Chỉ cần làm được hai việc này thì mới tính đây là hạng mục tốt đẹp. Nói không dễ nghe mấy năm nay chính quyền có không ít hạng mục nhưng có mấy hạng mục mang lại lợi ích cho dân chúng? Đều là làm cho có hình thức để báo cáo lên lãnh đạo cấp trên kiếm thành tích là xong việc.


Bao Tiểu Tùng nghe xong liên tục gật đầu.
- Suy nghĩ này của anh rất đúng, chính quyền địa phương không có trách nhiệm mang tới tổn hại cho dân chúng là rất đáng sợ.

Trên đường Vương Quốc Hoa về thị xã, Du Phi Dương gọi điện tới bảo hắn lên thị xã một chuyến. Vương Quốc Hoa về văn phòng, Lâm Thiếu Bách lại gọi tới bảo hắn đến nói chuyện về hạng mục này. Vương Quốc Hoa đã nhận lời với Du Phi Dương nên đành nói với Lâm Thiếu Bách là muốn lên thị xã một chuyến, đồng thời cũng mời Lâm Thiếu Bách tối có mặt tham gia nghi thức khai mạc đêm diễn.

Lâm Thiếu Bách mới đầu còn có chút bực mình cho rằng Vương Quốc Hoa kiêu căng, nhưng nghe được về sau mới biết mình hiểu lầm. Vương Quốc Hoa vừa chuẩn bị lên thị xã thì có người chặn ở bãi đỗ xe. La Minh tự mình xuống coi như là ủng hộ công việc của huyện Phương Lan.

Biết Vương Quốc Hoa muốn lên thị xã, La Minh có chút thất vọng. Chẳng qua y đã xuống thì không tiện về ngay, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút liền dẫn La Minh sang huyện ủy.

Lâm Thiếu Bách biết tin Vương Quốc Hoa dẫn người của đài truyền hình thị xã tới thì có chút bất ngờ, chẳng qua y vẫn rất nhiệt tình tiếp đón La Minh. Vương Quốc Hoa nói với Lâm Thiếu Bách:
- Bí thư Lâm, tôi có việc gấp cần lên thị xã một chuyến, chuyện buổi diễn còn nhờ anh quan tâm.

Để người lại, Vương Quốc Hoa đi ngay.

Lâm Thiếu Bách thấy Vương Quốc Hoa làm vậy lại nghĩ hắn đây là chủ động đưa cành ô liu. Lâm Thiếu Bách mấy hôm nay bị vài vị phó bí thư chèn ép đang bực bội, bây giờ có biến chuyển tốt, y đương nhiên là vui.

Vương Quốc Hoa lên được tới thị xã đã là lúc ăn trưa. Hắn đến khách sạn thì đã thấy Du Phi Dương chờ ở sảnh.

Vương Quốc Hoa nói thẳng:
- Xảy ra chuyện gì?

Du Phi Dương có chút xấu hổ nói:
- Hai chuyện, một là chuyện của công ty cơ giới Quách Sơn, Hứa Kiếp đưa ra một phương án mới, chuyện kia là Tương Tiền Tiến muốn gặp ông.


Chuyện phía trước không có vấn đề gì nhưng chuyện sau làm Vương Quốc Hoa khá bực tức. Du Phi Dương cũng thấy có chút không tiện nên giải thích:
- Tôi biết đây là làm khó ông nhưng tôi không tiện từ chối.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Ông đó, quá mềm lòng. Chẳng qua không trách được ông, mặc dù ông không lầm trung gian thì Tương Tiền Tiến cũng có biện pháp để gặp tôi.

Du Phi Dương rất nhanh vứt chuyện của Tương Tiền Tiến sang bên mà nói đến phương án mới:
- Phương án mới tôi đã đưa cho Tương Tiền Tiến xem, hắn khá ủng hộ tôi mua lại công ty cơ giới Quách Sơn.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ ông là ai, Tương Tiền Tiến dám không ủng hộ sao? Vì thế Vương Quốc Hoa cười nói:
- Phương án mới như thế nào, ông nói qua một chút.

Du Phi Dương trầm ngâm một chút:
- Phương án mới có mấy trọng điểm. Thứ nhất, mua toàn bộ cổ phần của công nhân đang làm việc. Thứ hai, với công nhân mất việc sẽ được bồi thường nhất định về kinh tế. Thứ ba công ty mới sau khi được mua lại sẽ phải dùng vài thủ đoạn kỹ thuật, có tài chính sẽ đưa thiết bị mới vào.
Du Phi Dương nói đến đây liền ngừng lại, trên mặt lộ ra một tia do dự.

Vương Quốc Hoa biến sắc.
- Không đơn giản như vậy chứ? Còn lại để tôi bổ sung. Đầu tiên là thông qua thủ đoạn để mua và bồi thường, cuối cùng công ty cơ giới Quách Sơn rơi vào tay tư nhân. Nhất định là do Hứa Kiếp cùng bạn của ả muốn tiến hành quá trình tư nhân hóa. Trong quá trình này đầu tiên là kiếm một khoản. Sau đó lấy ưu đãi về chính sách của ủy ban thị xã và tài sản của công ty đi vay vốn ngân hàng, kiếm thêm khoản nữa. Cuối cùng sơn phết lại công ty đưa lên thị trường chứng khoán, kiếm khoản nữa.
Vương Quốc Hoa dừng lại nhìn Du Phi Dương rồi lạnh nhạt nói:
- Muốn tôi nói kết quả cuối cùng không?

Du Phi Dương không nói gì, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đây là điển hình lấy ngọn cờ nền kinh tế thị trường để cướp đoạt tài sản quốc gia dưới sự giúp đỡ của chính quyền. Nói khó nghe là lấy cờ hiệu cải cách để một ít người làm loạn, không chuyện ác nào không làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận