Có suy nghĩ này, Vương Quốc Hoa nghĩ ra vài điều. Hứa Nam Hạ muốn ép Du Phi Dương để lấy đây làm tấm gương. Liên lạc tới Tương Tiền Tiến làm thị trưởng thị xã Bắc Câu, chuyện thoáng cái trở nên rõ ràng hơn trong đầu hắn.
Vương Quốc Hoa sửa lại vài suy nghĩ. Hắn đang chuẩn bị nói nhưng nghĩ lại thì bây giờ không thể nói. Hắn rất kiên nhẫn chờ xem biểu hiện của hai người kia. Du Phi Dương có chút khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa, lẽ ra không gì làm khó được đối phương cơ mà, sao hắn lại câm điếc?
Du Phi Dương đang buồn bực thì Hứa Kiếp không nhịn được nói:
- Vương Quốc Hoa, bảo anh đến đưa chủ sao anh lại câm miệng thế?
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn cô:
- Cô nhờ người mà nói chuyện như vậy sao? Cô có tư cách nói chuyện như vậy với tôi sao?
- Tôi…
Hứa Kiếp trừng mắt muốn nhảy dựng lên. Vương Quốc Hoa nghiêm khắc nhìn tới làm Hứa Kiếp ủ rũ ngồi xuống không nói.
Du Phi Dương thấy Hứa Kiếp như vậy thì y rất vui. Con bé coi trời bằng vung này bây giờ xem ra đã gặp khắp tinh. Vui thì vui nhưng vấn đề vẫn phải giải quyết.
- Quốc Hoa, ông có gì nói đi.
Vương Quốc Hoa đạt mục đích áp chế Hứa Kiếp, hắn cười ha hả nói:
- Chuyện này cần chút thời gian để tìm kế hoạch. Có mấy chuyện cần làm. Thứ nhất toàn diện tìm hiểu hiện trạng công ty cơ giới Quách Sơn. Thứ hai tiến hành điều tra thị trường, thứ ba tiến hành chỉnh đốn bộ máy công ty hiện tại. Còn vấn đề gì khác hay không thì tôi chưa nghĩ ra.
Hứa Kiếp đứng lên nói:
- Được, tôi phụ trách chuyện thứ hai, nhiều nhất hai tháng tôi có thể đưa ra một báo cáo.
Thái độ này đúng là hiếm có, Du Phi Dương khen:
- Thái độ rất tốt, phải duy trì.
Vương Quốc Hoa cười khổ nhìn Du Phi Dương thầm nghĩ tên này đúng là càng lúc càng xấu.
Hứa Kiếp nói.
- Anh thì làm gì?
Du Phi Dương xua tay nói:
- Anh? Việc này anh không biết, anh phụ trách liên lạc với Tương Tiền Tiến để y tìm người làm việc thứ nhất, thứ ba.
Hứa Kiếp lại tức đứng lên, Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn tới làm Hứa Kiếp sợ ngồi xuống. Sau đó Vương Quốc Hoa mới nói:
- Bởi vì là công ty nhà nước nên chỉnh đốn bộ máy đương nhiên là phải do Tương Tiền Tiến đi làm, ông phụ trách việc đầu. Không biết tài chính cũng không sao, đến Thượng Hải mời một nhóm nhân viên chuyên nghiệp là được.
Du Phi Dương khó hiểu hỏi:
- Sao không dùng cục thống kê của thị xã?
Vương Quốc Hoa nói:
- Cục thống kê ông có thể tin được không? Ông làm như thế này đi, bảo với bí thư Hứa một tiếng, mời ông ủng hộ để lập tổ liên hợp. Chút ít điểm mập mờ trong nhà nước thì tổ chuyên môn chưa chắc có thể nhìn ra.
Du Phi Dương vỗ đùi nói:
- Cũng đúng, lần trước tôi xem sổ sách của công ty Quáng Sơn thì thấy có không ít điểm gọi là chi tiêu khác.
Vương Quốc Hoa không đánh giá việc này mà chỉ chuyển sang việc khác.
- Không nói xa như vậy, mấy chuyện này hai người làm nhanh vào. Bên bí thư Hứa thì ông về nói chuyện xem ông có ý gì?
Chỉ có biết rõ ý đồ thật của Hứa Nam Hạ thì Vương Quốc Hoa mới có thể đưa ra kế hoạch phù hợp. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng đoán được đại khái chắc cũng không sai biệt lắm.
Du Phi Dương nghe vậy liền đứng lên nói:
- Tôi không có vấn đề gì, như vậy đi, ông về gặp bố với tôi.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút mới nói:
- Tôi không phả không thể đi với ông. Chẳng qua có hai điểm ông phải nhớ đầu tiên là thành khẩn, thứ hai là phải ra vẻ đáng thương.
Hứa Kiếp ở bên nghe vậy đột nhiên cười lạnh nói:
- Đúng là cao thâm khó lường, sao trước không nhìn ra nhỉ.
Giọng điệu của cô đầy tính châm chọc.
Vương Quốc Hoa sao không hiểu ý nên lạnh lùng đáp lại:
- Không dám, cao thâm khó lườn phải là cô, tôi có thúc ngựa cũng không bằng.
Hứa Kiếp hừ một tiếng xoay đầu sang bên. Chẳng qua cô rất nhanh trừng mắt nhìn lại. Cô đưa tay lên tát về phía mặt Vương Quốc Hoa, trong miệng còn nói:
- Hạ lưu.
Vương Quốc Hoa sao để cô tát trúng, hắn đưa tay túm được tay Hứa Kiếp.
- Cô còn giở trò nữa thì tôi cho cô biết thế nào là hạ lưu.
Du Phi Dương thấy thế lập tức đứng lên nói.
- Hai người tiếp tục, tôi ra ngoài một chút.
Hứa Kiếp co tay lại không được nên rất tức. Vương Quốc Hoa thuận thế đẩy tới, Hứa Kiếp bị tụt ra sau đặt mông ngồi xuống sàn nhà. Vương Quốc Hoa đứng lên vỗ tay nói:
- Nghe cho rõ, tôi không có nghĩa vụ nhìn vẻ mặt của cô. Trong mắt tôi loại người chỉ biết vì lợi ích cá nhân như cô không đáng đồng tiền.
Du Phi Dương còn chưa ra khỏi cửa, nghe vậy hắn không nhịn được quay đầu lại giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cũng đi theo, Du Phi Dương không nhịn được nói:
- Sảng khoái, sảng khoái.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Em họ ông nói như thế nào bây giờ nhỉ?
Du Phi Dương cười lạnh nói:
-Ai biết được, hồi nhỏ bố tôi so tôi với Hứa Kiếp. Thành tích thi không bằng nên trong lòng bị đả kích. Ông chưa từng thấy Hứa Kiếp điên lên đâu, mẹ nó chứ, nhớ đến là tôi muốn đánh nó. Tính cách của tôi như vậy ở trình độ rất lớn là vì bố tôi cứ mãi so tôi với nó.
Vừa nói điện thoại di động của Du Phi Dương vang lên. Hắn lấy ra nghe cười nói:
- Ồ, Quốc Hoa vừa lúc ở đây, được, chúng tôi tới.
Du Phi Dương thu máy lại nói:
- Tương Tiền Tiến gọi, có đến không?
Vương Quốc Hoa đá Du Phi Dương một cái.
- Ông nói sẽ tới, tôi không đi có phải lãnh đạo có suy nghĩ gì đó về mình sao?
Du Phi Dương cười hắc hắc:
- Đừng để ý, thực ra việc này cũng không ảnh hưởng xấu tới ông mà.
- Tôi biết, dù sao tôi chỉ cần làm việc của mình, mặc kệ lãnh đạo đấu nhau.
Tương Tiền Tiến thực ra vẫn rất hứng thú với Vương Quốc Hoa. Nếu không phải vì có Nghiêm Hữu Quang thì Tương Tiền Tiến đã sớm kéo Vương Quốc Hoa về phía mình. Tương Tiền Tiến biết Vương Quốc Hoa đứng giữa cũng khó. Bây giờ Nghiêm Hữu Quang và Tương Tiền Tiến còn trong thời kỳ tìm hiểu, tạm thời chưa có xung đột về lợi ích. Hành vi của Vương Quốc Hoa theo Tương Tiền Tiến thấy là chính xác.
Địa điểm mời khách khá thú vị, là khách sạn Hoàng Hoa mà thị ủy luôn tiếp khách. Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa đi tới, thư ký của Tương Tiền Tiến đi lên nói.
- Du ca đến, đây là Vương ca phải không?
Đối phương khá nhiệt tình, Vương Quốc Hoa thấy y không khỏi có chút buồn bực thầm nói đàn ông gọi mình như vậy đúng là khó chịu, phụ nữ gọi thế còn đỡ.
- Ha ha, gọi tôi Quốc Hoa đi.
Vương Quốc Hoa cười cười bắt tay.
Tương Tiền Tiến đang ngồi trong phòng hút thuốc, thấy ba người tới y dập thuốc đứng lên chủ động đưa tay ra.
- Quốc Hoa, cậu là khách quý, không dễ mời.
Vừa mở miệng đã là câu như vậy.
- Thị trưởng nói làm tôi rất xấu hổ, thực ra đáng lẽ sớm xin gặp ngài nhưng mà nhiều việc quá nên không đi được.
Vương Quốc Hoa cũng khách khí nói lại, Tương Tiền Tiến cười ha hả nói:
- Cậu còn trẻ mà rất giảo hoạt. Được rồi, đừng khách khí nữa, hôm nay mời cậu tới chủ yếu là muốn thảo luận vài vấn đề với cậu.
- Ngài quá khách khí, chỉ cần là công việc trong phạm vi năng lực thì tôi nhất định sẽ hết sức.
Lúc đồ ăn mang lên, Tương Tiền Tiến cười nói:
- Quốc Hoa, tôi đã cẩn thận nghiên cứu việc làm của cậu ở thị xã Lưỡng Thủy. Nói thật tôi rất hâm mộ lãnh đạo thị xã Lưỡng Thủy. Từ trụ sở linh kiện ô tô tới đường cao tốc, cậu đã giúp bọn họ giải quyết không ít khó khăn. Cậu không nên phủ nhận, không nên nói đây là công lao của lãnh đạo, việc này tôi còn hiểu hơn cậu.
Vương Quốc Hoa há mồm nhưng bị cản lại. Quả thật Tương Tiền Tiến nói đúng, y hiểu hơn Vương Quốc Hoa.
- Cách tư duy của quan chức thì tôi biết rõ cho nên thành tích của quận Lưỡng Thủy chủ yếu là do tư tưởng của cậu. Điểm này cậu không nên phủ nhận, tôi cũng không tin sự phủ nhận của cậu. Bây giờ tôi cũng gặp phải vấn đề tương tự, trụ cột sản xuất công nghiệp của thị xã Bắc Câu thì cậu cũng thấy đó, công ty cơ giới Quáng Sơn coi như tốt một chút nhưng do vấn đề lịch sử nên thành ra như bây giờ. Sản xuất công nghiệp của thị xã đều phát triển xung quanh tập đoàn khoáng sản, nhưng điều này đã không còn thích hợp với nhu cầu phát triển kinh tế hiện nay.
Tương Tiền Tiến nói tới đây liền ngừng lại để nghe Vương Quốc Hoa lên tiếng.
Vương Quốc Hoa có thể kết luận, Tương Tiền Tiến nói một đống lớn tất nhiên là tạo cơ sở cho mục đích thật. Hắn kiên nhẫn chờ một lúc, quả nhiên Tương Tiền Tiến dừng một lúc lại nói:
- Quốc Hoa, quy hoạch của cậu ở huyện Phương Lan tôi đã xem, là Lâm Thiếu Bách đưa lên. Tôi muốn hỏi một câu có từng nghĩ xác định ngành trụ cột của sản xuất công nghiệp thị xã ta là công nghiệp thực phẩm không?
Vương Quốc Hoa không thể không bội phục sức liên tưởng của Tương Tiền Tiến, trâu còn chưa nuôi mà đã nghĩ tới việc này.
- Vấn đề này tôi tạm thời chưa nghĩ tới. Tôi cảm thấy bây giờ chính là làm như thế nào để quần chúng tiếp nhận loại hình thức này, chờ thấy hiệu quả mới từ từ mở rộng.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, trong câu nói có ý bác bỏ.
Tương Tiền Tiến cười cười tự giễu. Đứng ở góc độ của y thì lời nói của Vương Quốc Hoa chủ yếu là do vấn đề lập tường cá nhân, không thể giải quyết việc này thì không thể thảo luận sâu hơn. Tương Tiền Tiến cầm chai rượu lên:
- Được rồi, không nói nữa, ăn thôi.