Phù Diêu

Vương Quốc Hoa đang trên đường về huyện, hắn nhận được điện của Ngô Ngôn. Ngô Ngôn gọi tới nói về đoàn kịch tỉnh. Nghe đối phương nói với giọng mập mờ, Vương Quốc Hoa dừng xe lại ven đường rồi có chút khó chịu:
- Cô có thể nói trực tiếp ra không?
Ngô Ngôn nghe xong không sợ mà chỉ cười giải thích:
- Một giám đốc họ Viên ở thị xã xuống cổ vũ đoàn kịch không ngừng vây quanh trưởng đoàn Mộ Dung. Trưởng đoàn Mộ Dung tìm tôi hỏi bao giờ ngài về?

Vương Quốc Hoa lúc này mới biết. Hắn buồn bực nói.
- Tôi nói với cô có thể đặt tâm tư vào công việc không? Làm tốt công việc của mình, quản nhiều như vậy làm gì?
Nói xong hắn dập máy tiếp tục lái xe lên đường.

Đối với Mộ Dung hay chị em Liên Mai, Vương Quốc Hoa không có suy nghĩ gì mấy. Nhiều gái sẽ thêm phiền phức, sung sướng trong lúc nhất thời nhưng sau này thì sao? Nghĩ tới đây Vương Quốc Hoa không khỏi thầm nhắc nhở mình.

Về tới huyện, Vương Quốc Hoa dừng xe lên lầu. trên đường có không ít người chào hỏi hắn. Hắn vừa đến cửa văn phòng, Ngô Ngôn và Mộ Dung cũng cùng lúc xuất hiện.

Nói vài câu khách khí, Vương Quốc Hoa mở cửa mời hai người vào. Ngô Ngôn cười nói:
- Thì ra vừa nãy lãnh đạo đang trên đường về, sớm biết vậy thì không gọi điện.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ cô ả này càng lúc càng to gan nên tức giận nói:
- Không nói nhảm.
Ngô Ngôn hoảng sợ im miệng. Vương Quốc Hoa gật đầu nói với Mộ Dung:
- Trưởng đoàn Mộ Dung có việc gì vậy?

Mộ Dung đang lo Vương Quốc Hoa ngoài mặt mắng Ngô Ngôn thực ra là nhằm vào mình. nghĩ tới mình vì trốn Viên Hữu Phương nên chạy tới đây, Mộ Dung thật ra khá ngại Viên Hữu Phương. Mộ Dung biết mục đích của những người như Viên Hữu Phương chính là ngủ với mình, chán là bỏ nên Mộ Dung cũng khá bài xích Viên Hữu Phương.


- Tôi tới xin chỉ thị việc xuống xã, ngài có chỉ thị gì không?
Mộ Dung có chút lo lắng nói. Vương Quốc Hoa thấy mặt cô như vậy nên hắn trừng mắt nhìn Ngô Ngôn sau đó nói:
- Như vậy đi, tất cả diễn viên mỗi ngày trợ cấp 30 đồng. Nhân viên xuống xã biểu diễn thì thêm 10 đồng, diễn xong là phát. Chuyện này Ngô Ngôn phụ trách.
Ngô Ngôn vội vàng nói:
- Vâng, tôi đi làm ngay.

Vương Quốc Hoa nói tiếp với Mộ Dung:
- Còn có chuyện nữa không?
Mộ Dung lại giật mình bởi vì Vương Quốc Hoa nói đúng vào ý đồ cô tới đây. Cô có cảm giác như mình bị nhìn thấu nên chột dạ. Mộ Dung cố nở nụ cười:
- Còn muốn phiền lãnh đạo cho hai chiếc xe.

- Xe đưa đoàn xuống đây đâu rồi?
Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi, Mộ Dung có chút giật mình nói:
- Sau khi đưa xuống đã về luôn, chẳng lẽ bọn họ không nói chuyện với ngài?

Vương Quốc Hoa nhìn Ngô Ngôn, Ngô Ngôn vội vàng giải thích:
- Chuyện này tôi còn tưởng là…
Vương Quốc Hoa xua tay chặn ngang:
- Được rồi, không cần Thượng Hải.

Vương Quốc Hoa cầm máy gọi cho Lãnh Hân:
- Lãnh Hân, cô làm gì vậy hả? Sao xe lại về mà không nói một tiếng?


Lãnh Hân nghe thấy Vương Quốc Hoa không hài lòng nên lo lắng nói:
- Đừng giận, để tôi đi hỏi một chút được không?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Bỏ đi, tìm vài chiếc ở thị xã Bắc Câu cũng không có gì khó. Tôi chỉ là cảm thấy không nên làm như vậy.

Vừa nói Vương Quốc Hoa dập máy nhìn Ngô Ngôn đang mấp máy môi định nói gì đó. Hắn vừa tức vừa buồn cười.
- Cô có thể chuẩn bị xe?

Ngô Ngôn nói:
- Bến xe huyện có xe.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Theo tôi biết bến xe huyện toàn xe chạy chuyên tuyến mà cũng cho thuê sao? Bọn họ có thể lấy xe gì ra để dùng?
Ngô Ngôn đang định giải thích nhưng bị Vương Quốc Hoa chặn lại:
- Bỏ đi, cô không cần nói.

Nói xong Vương Quốc Hoa lại gọi một số:
- Lão Diêu, là tôi, phiền anh giúp một chút. Chuẩn bị hai xe 16 chỗ, mới một chút, ừ, được, nhiều nhất 10 ngày.

Nói xong công việc, Diêu Bản Thụ chuyển đề tài:
- Quốc Hoa, nữ bạn học của cậu đến cục tìm cậu, tôi nói cậu về huyện. Cô ả khá thất vọng nhờ tôi chuyển lời tới cậu là cô ta về. tôi đang định gọi báo cho cậu.


Vương Quốc Hoa sớm đoán ra nên hắn thản nhiên nói:
- Không sao, tôi còn có việc.
Vương Quốc Hoa dập máy. Chia rẽ người khác là thất đức chẳng qua Vương Quốc Hoa không nhịn được lại thấy vui vẻ.

Không để chuyện này ở trong lòng, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Mộ Dung:
- Xe chậm nhất hai tiếng nữa sẽ có. Còn có chuyện gì nữa không?

Mộ Dung một mực ở bên nhìn, cô càng lúc càng phục Vương Quốc Hoa. Hắn còn trẻ như vậy mà làm gì cũng được ngay.

- Không còn việc gì nữa.
Mộ Dung lắc đầu, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Ngô Ngôn, cô gọi điện xuống các xã bảo bọn họ tiếp đón cho tốt, nhất là không được quên vấn đề ăn khuya của đoàn.

- Lãnh đạo, nếu không còn chỉ thị gì khác thì tôi xin phép.
Ngô Ngôn khá thức thời xin lui. Vương Quốc Hoa gật đầu nhưng đột nhiên như nhớ ra gì đó.
- Ngô Ngôn, như vậy đi, cô đi xuống cùng trưởng đoàn Mộ Dung.

Mộ Dung ngẩn ra, Vương Quốc Hoa không giải thích nên cô phải cười cười lui ra. Xuống dưới lầu Mộ Dung đột nhiên hỏi:
- Chủ tịch Ngô, Bí thư Vương vãn đều cẩn thận như vậy sao?
Ngô Ngôn gật đầu nói:
- Ừ, Bí thư Vương trước sau làm việc đều như vậy.

Mộ Dung muốn biết là tại sao Vương Quốc Hoa bảo Ngô Ngôn đi cùng mình? Đáng tiếc Ngô Ngôn không nói việc này. Đương nhiên Mộ Dung cũng cảm kích Vương Quốc Hoa đã làm như vậy.

Về đoàn, Mộ Dung gọi chị em Liên Mai tới nói:
- Lần xuống xã này hai em không cần đi, ở lại huyện hai hôm. Nhớ là phải hay tới chỗ Bí thư Vương. Tiền trợ cấp cũng tính cho hai em.


Câu này làm Liên Mai đỏ mặt, Liên Tuyết nhưng thật ra rất bình tĩnh. Dặn chị em hai người xong, Mộ Dung tổ chức hội nghị diễn viên toàn đoàn công bố vài tin tức tốt, nói một người một ngày được trợ cấp 30 đồng, trong lúc nhất thời tiếng hô vang vọng cả khu. Một vài người không muốn xuống xã nhưng vì 10 tệ trợ cấp lại tranh nhau nói muốn xuống.

Bao Tiểu Tùng là người điên cuồng vì công việc. Hai hôm nay y mang theo đám sinh viên chạy loạn khắp nơi. Vương Quốc Hoa muốn gặp thì mới biết Bao Tiểu Tùng đang dẫn sinh viên đào hầm ở xã Điềm Tỉnh.

Đào hầm làm gì? Chính là để chứa cỏ giúp gia súc bốn mùa có thức ăn, hơn nữa cỏ sau khi lên men sẽ có nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa.

Điền Hổ rất giảo hoạt. Hắn biết Vương Quốc Hoa chú trọng hạng mục này nên mấy hôm nay cứ vây quanh Bao Tiểu Tùng. Bao Tiểu Tùng trước không phải chưa tiếp xúc với quan chức nhà nước, chẳng qua người hết sức lấy lòng như Điền Hổ thì đúng là lần đầu. Thoáng cái Bao Tiểu Tùng bị Điền Hổ giựt dây quyết định muốn tiến hành thí điểm ở xã Điềm Tỉnh trước.

Vương Quốc Hoa nghe được việc này không dở khóc dở cười. Hạng mục này hắn vốn định tiến hành ở xã Điềm Tỉnh trước, bây giờ Điền Hổ vồ vập như vậy khiến các xã thị trấn khác đều nóng mắt. Vương Quốc Hoa vừa về chưa lâu thì cán bộ liên quan của các xã đã gọi tới xin gặp hắn.

Tạ Duyệt ở thị trấn Tam Đạo ỷ mình từng có quan hệ với Vương Quốc Hoa nên biết Vương Quốc Hoa về liền lập tức lên huyện.

Vương Quốc Hoa đúng là có số khổ. Hắn vừa mới biết Bao Tiểu Tùng đang ở đâu thì bên ngoài đã có vài người tới, phía sau còn có người khiêng máy quay.

- Bí thư Vương, chào ngài, tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh. Trưởng đoàn Mộ Dung nói cho chúng tôi biết đợt biểu diễn ở xã lần này được ngài ủng hộ hết sức. Chúng tôi tới xin phỏng vấn ngài lúc trước sao lại nghĩ làm việc này?

- Đây là quyết định của huyện ủy, cô nên đi phỏng vấn lãnh đạo chủ yếu của huyện đi. Tôi còn có việc muốn xuống xã, xin lỗi.
Vương Quốc Hoa cười cười từ chối. Người phụ nữ kia không chịu bỏ qua ngăn hắn lại.
- Ngài nói vài câu?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được, tôi nói vài câu. Huyện ủy quyết định tiến hành biểu diễn kịch cho quần chúng nhân dân xem, bản thân tôi kiên quyết ủng hộ. Thực ra chính quyền không làm gì cả, các cô muốn phỏng vấn thì đi phỏng vấn các đồng chí ở đoàn kịch tỉnh và người dân đi xem. Được rồi, tôi nói xong rồi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa cầm cặp đi ra.

Vương Quốc Hoa chạy quá nhanh, nữ phóng viên lấy lại tinh thần đã không thấy hắn đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận