Phù Diêu

Vương Quốc Hoa một tay ôm cháu trai, một tay nắm tay cháu gái đi dạo phố. Vương Tú Tú ở trong cửa hàng nhìn mấy cậu cháu thân như vậy không vui mừng.

Vương Quốc Hoa đi chưa lâu một đám người ở phòng công thương đã tới mang trả hàng hóa tịch thu ban sáng về. Cán bộ dẫn đội còn đưa một phong bì cho Vương Tú Tú.
- Bà chủ, đây là chút tâm ý coi như bồi thường tổn thất của chị.
Vừa nói y còn nhìn vào trong nhưng không thấy ai nên có chút thất vọng.

Vương Tú Tú không hề khách khí cầm lấy. Đối phương không ngừng xin lỗi rồi mới mang đội đi.

Chuyện này tạo tiếng vang không nhỏ ở khu chợ. Hầu hết mọi người đều bàn Vương Tú Tú có cậu em trai rất tốt, lợi hại như vậy.

Vương Quốc Hoa về nhà thăm bố mẹ rồi gặp Tạ Mãn Hòa nhắc vài câu. Hắn bảo Tạ Mãn Hòa không nên ỷ thế hiếp người, cũng không nên bị người ăn hiếp… Vương Quốc Hoa lo không phải dư thừa, có không ít người vì lên quá nhanh mà khi dễ người khác. Đây là hiện tượng đáng ghê tởm nhưng lại là bản tính của con người.

Vương Quốc Hoa cũng giúp Cao Cận Giang và Cổ Tuần một chút. Dù sao hắn là người niệm tình cũ nên dẫn hai người tới gặp Tằng Trạch Quang.

Vương Quốc Hoa xong việc ở quận Lưỡng Thủy đang định về huyện Phương Lan thì nhận được điện từ đại học F gọi tới nói lớp nghiên cứu sinh đặc biệt sẽ khai giảng vào cuối tháng sáu, đến lúc đó học viên nhất định phải tham gia lễ khai giảng. Lớp đặc biệt không thể nghi ngờ là sản phẩm của cải cách giáo dục. Vương Quốc Hoa không thích cái này mặc dù hắn là người được lợi từ đó.

Vương Quốc Hoa về huyện Phương Lan chưa ngồi ấm chỗ thì Ngô Ngôn đã xuất hiện cười hì hì chào.
- Lãnh đạo đã về.
Ngô Ngôn quay đầu lại nhìn quanh vài lần, Vương Quốc Hoa không khỏi cười mắng:
- Lén lút gì vậy hả?


Ngô Ngôn đi lên nói sát vào tai hắn:
- Lãnh đạo, mấy ngày này ngài không ở huyện, huyện đúng là rất náo nhiệt.

Ngay trước mũi Vương Quốc Hoa là bộ ngực cao vút của Ngô Ngôn, hắn hốt hoảng nghiêng người ra sau một chút. Vương Quốc Hoa tức giận chỉ vào ghế đối diện:
- Ngồi xuống.
Ngô Xuân Liên lên Thượng Hải, trong thời gian này Vương Quốc Hoa phải ăn chay nên bị Ngô Ngôn kề sát ngửi mùi hương không khỏi có chút phản ứng.

Ngô Ngôn có chút xấu hổ ngồi xuống nói:
- Lãnh đạo, sao vậy?

Vương Quốc Hoa hơi bình tâm lại nói:
- Chú ý ảnh hưởng, cửa đang mở đó.
Ngô Ngôn bĩu môi nói:
- Bên ngoài không có ai, hay là ngài cũng lấy một nhân viên đưa tin đi?

Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không nói chuyện này, có chuyện gì?

Ngô Ngôn một lần nữa nhìn ra ngoài rồi mới nói:

- Mấy ngày này lãnh đạo các xã đều lên huyện, có người tìm bí thư Lâm, có người tìm chủ tịch Uông, mục đích chính là hạng mục chăn nuôi gia súc kia. Không biết hai vị lãnh đạo nghĩ thế nào mà không ngừng xuống các xã. Bây giờ đã có mấy xã làm hạng mục này. Trong hội nghị thường trực ủy ban, tôi còn hỏi chủ tịch Uông một câu là đã thông báo với ngài hay chưa, hắn nói đây là quyết định của hội nghị thường vụ huyện ủy.

Kh ban đầu của Vương Quốc Hoa là thí điểm ở thị trấn Tam Đạo và xã Điềm Tỉnh. Bây giờ bị hai người Lâm Thiếu Bách, Uông Lai Thuận làm loạn như vậy không khác gì tiến hành hạng mục trong toàn huyện. Chuyện tuy tốt nhưng cũng có tai họa ngầm. Một khi quy mô quá lớn mà con đường tiêu thụ chưa được giải quyết sẽ chính là lừa nông dân. Nói dễ nghe một chút là có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, nói khó nghe là vì thành tích nên triển khai hạng mục một cách mù quáng.

Lâm Thiếu Bách cùng Uông Lai Thuận định làm gì? Vương Quốc Hoa thoáng cái biết mục đích của bọn họ. Hai người này biết rõ chuyện này rất quan trọng đối với Vương Quốc Hoa không ngờ lại đoạt quyền tất nhiên là có ý đồ và chỗ dựa.

Vương Quốc Hoa nhớ đến Tương Tiền Tiến biết hạng mục này là do Lâm Thiếu Bách báo cáo. Kết hợp việc này Vương Quốc Hoa không khó nghĩ ra nhất định là do Tương Tiền Tiến lên tiếng. Lâm Thiếu Bách nhận lệnh hành động. Chẳng qua chuyện vốn do chính quyền huyện phụ trách nên Uông Lai Thuận phải đoạt về.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vương Quốc Hoa không thể ngồi yên. Hắn khó khăn lắm mới kéo hạng mục này về được, Lâm Thiếu Bách làm như vậy thì thành tích là việc nhỏ, nếu làm hỏng hạng mục, làm hại nông dân mới là chuyện chết người.

- Tất cả các xã trong huyện đều tiến hành làm?
Vương Quốc Hoa phải nghĩ biện pháp cứu chữa. Vấn đề quan trọng nhất chính là con đường tiêu thụ. Hai xã thí điểm thì áp lực không lớn, toàn huyện đều cùng lúc áp dụng thì áp lực tiêu thụ sẽ tăng lên rất nhiều.

Ngô Ngôn không ngờ Vương Quốc Hoa phản ứng mạnh như vậy. Mặt hắn lúc hỏi rất âm trầm.
- Vâng, huyện vì thế quyết định chi ra ba triệu.
Vương Quốc Hoa nghe xong càng tức. Tài chính huyện tổng cộng có hơn 3,8 triệu thế mà thoáng cái lấy ra ba triệu.

Vương Quốc Hoa đứng lên đi tới văn phòng Uông Lai Thuận, không ngờ Ngô Ngôn ở sau đã nói:
- Hắn xuống xã rồi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền quay đầu quyết định đi sang huyện ủy. kết quả tới nơi văn phòng huyện ủy nói Lâm Thiếu Bách cũng xuống xã, chủ trì lễ khởi công hạng mục chăn nuôi gia súc sạch ở xã Long Sơn.

Vương Quốc Hoa bình tĩnh lại đầu tiên gọi điện cho Điền Hổ tìm hiểu tình hình. Điền Hổ cung kính nói:
- Mấy ngày nay các xã đều cử người tới nói là học tập tìm hiểu kinh nghiệm xã tôi, ai biết bọn họ về áp dụng ngay. Tôi chỉ nghe giáo sư Bao nói đào hầm chứa cỏ không cần chú ý gì nhưng trong quá trình thực hiện cần có nhân viên kỹ thuật chỉ đạo.

Vương Quốc Hoa không khó nghe ra ý trong lời của Điền Hổ. Hắn có chút không hài lòng nói:
- Không nên có suy nghĩ không có lợi cho đoàn kết. Chuyện đã thành sự thật thì phải nghĩ biện pháp giải quyết mà không phải là hại lẫn nhau.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy ngay, cơn tức trong lòng hắn gần như không thể khống chế được.

Vương Quốc Hoa tức không phải là vì Tương Tiền Tiến nhúng tay vào việc này, mà là hắn nếu quyết định phổ biến ở cả huyện Phương Lan thì phải báo trước một tiếng. Hắn là thị trưởng nhưng Vương Quốc Hoa tự tay kéo hạng mục này về cơ mà.

Vương Quốc Hoa cầm máy đầy âm trầm gọi cho Du Phi Dương kể qua việc này. Không lâu sau đó điện thoại của hắn vang lên, Tương Tiền Tiến ở bên kia nói:
- Quốc Hoa, là tôi, Tương Tiền Tiến.

- Thị trưởng.
Vương Quốc Hoa vẫn rất cung kính chào chẳng qua trong giọng mơ hồ có một tia oán giận.

Tương Tiền Tiến nhận được điện của Du Phi Dương cũng có chút giật mình. Trước đó y đã nói với Lâm Thiếu Bách là hỏi ý kiến của Vương Quốc Hoa xem có nên phổ biến hạng mục trong toàn huyện không? Nói thật Tương Tiền Tiến tuy cần thành tích nhưng biết trọng lượng của Vương Quốc Hoa ở Hứa gia.

- Phi Dương đang ở văn phòng tôi, chuyện này tôi cần giải thích một chút.
Tương Tiền Tiến nói qua câu chuyện. Vương Quốc Hoa thế mới biết toàn bộ là do Lâm Thiếu Bách muốn nịnh lãnh đạo.

- Thị trưởng, tôi biết rồi, cảm ơn ngài đã quan tâm tới hạng mục này.

Vương Quốc Hoa nói không mang theo chút tình cảm nào, Tương Tiền Tiến có chút xấu hổ cười nói:
- Hy vọng không gây phiền cho cậu.

Tương Tiền Tiến có chút tức giận. Lâm Thiếu Bách muốn lấy danh nghĩa của mình thì Tương Tiền Tiến không có ý kiến, nếu không làm chỗ dựa cho cấp dưới thì sao có thể khống chế cấp dưới. Chủ yếu là anh không coi chỉ thị của lãnh đạo vào đâu nên Tương Tiền Tiến mới căm tức. Mình rõ ràng bảo hắn trưng cầu ý kiến của Vương Quốc Hoa, vậy mà…

Du Phi Dương ngồi đối diện nhìn vẻ mặt thâm trầm của Tương Tiền Tiến liền cười nói:
- Tương ca, đừng để ý.

Tương Tiền Tiến xua tay nói:
- Tôi không phải nhằm vào Quốc Hoa, một ít cán bộ bên dưới đúng là đáng chết.

Du Phi Dương vẫn có chút lo lắng. Y lấy máy ra gọi ngay cho Vương Quốc Hoa:
- Tình hình thế nào ông?

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Hạng mục này chủ yếu là con đường tiêu thụ. Giáo sư Bao đã nhận lời giới thiệu một công ty thực phẩm tới, nhưng tôi vẫn đang liên lạc. Khi chưa đảm bảo con đường tiêu thụ mà có người mù quáng mở rộng quy mô hạng mục, ông nói tôi có thể không tức sao? Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Mai tôi phải sang tỉnh Trung Nguyên liên lạc mấy công ty chế biến thực phẩm lớn xem có thể hợp tác không? Nếu không được chỉ có thể tự đầu tư mở một công ty kinh doanh thịt.

Du Phi Dương nói lại ý của Vương Quốc Hoa với Tương Tiền Tiến. Tương Tiền Tiến nghe xong không khỏi xuất hiện một suy nghĩ khác. Y nói với Du Phi Dương:
- Ý của Vương Quốc Hoa rất có tính xây dựng, thành lập một công ty thực phẩm ở thị xã, cậu thấy sao?

Du Phi Dương nghe xong nói ngay:
- Vấn đề tài chính và kỹ thuật không sao nhưng quan trọng nhất vẫn là thị trường. Tỉnh ta không phải tỉnh quá phát triển về kinh tế, thị trường sản phẩm thịt chủ yếu nằm ở tỉnh ngoài, cụ thể tôi không hiểu nhiều. Anh hỏi Quốc Hoa đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận