Phù Diêu

Lâm Thiếu Bách cùng Uông Lai Thuận tranh đoạt lợi ích, Vương Quốc Hoa không để ý. Nếu trong hội nghị Lâm Thiếu Bách có thể chăm chú đáp lại ba vấn đề của Vương Quốc Hoa đưa ra thì dù không đáp được nhưng có thể nhẹ nhàng hỏi Vương Quốc Hoa thì kết quả đã không phải như vậy. Vương Quốc Hoa chỉ lấy việc nói việc mà không nhằm vào người. Nhưng Lâm Thiếu Bách định lấy Tương Tiền Tiến để chèn ép hắn, Vương Quốc Hoa sao có thể chịu chứ?
….
Tương Tiền Tiến một lúc lâu không bình tĩnh lại được. Y đang hối hận biết thế hôm qua sớm mắng Lâm Thiếu Bách một trận. Tương Tiền Tiến cảm thấy mình đã nói rất rõ ý ai ngờ Lâm Thiếu Bách lại lấy mình ra để đè người.

Lâm Thiếu Bách làm bí thư huyện ủy muốn nắm giữ đại cuộc có thể hiểu, Tương Tiền Tiến cũng ủng hộ nhưng phải có kế sách chứ? Có thị trưởng ủng hộ mà đi đè người ở tình huống hoàn toàn vô lý, đây mới là điểm Tương Tiền Tiến tức giận. Bí thư đảng ủy muốn tạo lập uy tín chủ yếu là dựa vào quyền lực trong tay nhưng điều kiện là anh phải làm người bên dưới phục.

Suy nghĩ mãi, Tương Tiền Tiến cầm máy gọi cho Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, tôi là Tương Tiền Tiến.

Chuyện Tương Tiền Tiến lo nhất không xảy ra, Vương Quốc Hoa vẫn rất bình tĩnh nói:
- Thị trưởng, ngài có chỉ thị gì.
Khẽ thở dài một tiếng, Tương Tiền Tiến thầm than mình dám ra lệnh cho hắn sao?
- Về việc mở rộng quy mô hạng mục thì cậu lên thị xã một chuyến, chúng ta nói chuyện rõ ràng.

Tương Tiền Tiến nói xong liền dập máy. Tương Tiền Tiến muốn thông qua cách này để nhắc nhở Vương Quốc Hoa, hắn cho biết mình tức tối, mình là lãnh đạo cấp trên. Nói cách khác vừa nãy y phê bình Tương Tiền Tiến lấy thế đè người nhưng bây giờ hắn cũng dùng phương pháp như vậy.

Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được giọng điệu không hài lòng của Tương Tiền Tiến, hắn không khỏi thấy buồn bực trong lòng và tứ giận. Mặc dù biết lửa giận không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không khống chế được. Vương Quốc Hoa từ trước đến giờ đều chỉ muốn làm tốt công việc, nhưng sao lại khó như vậy.

Dọn một chút, Vương Quốc Hoa lên thị xã. Đến nơi hắn thấy ngay xe Lâm Thiếu Bách ở đây. Vương Quốc Hoa không khỏi cười lạnh một tiếng lững thững đi tới văn phòng thị trưởng.

Lúc Vương Quốc Hoa đang trên đường đi tới, Lâm Thiếu Bách báo cáo xong với Tương Tiền Tiến liền tức tối nói:
- Thị trưởng, tôi là bí thư huyện ủy, tôi cũng chỉ là muốn làm tốt công việc mà ngài chỉ thị. Nhưng Vương Quốc Hoa lại có thái độ như thế kia, trong lòng còn coi tôi là bí thư sao? Dưới tay có một kẻ ngang ngược như vậy thì tôi còn triển khai công việc được sao?

Lâm Thiếu Bách nói đã đánh động thần kinh của Tương Tiền Tiến. Mặc dù Vương Quốc Hoa có thái độ phối hợp việc mở rộng quy mô hạng mục nhưng hắn vẫn là thiếu tôn trọng Lâm Thiếu Bách. Hôm nay hắn có thể không tôn trọng bí thư huyện ủy, ngày mai có thể không tôn trọng thị trưởng.


Tương Tiền Tiến trừng mắt nhìn Lâm Thiếu Bách rồi nói:
- Đặt tâm trí vào công việc của anh đi.

Lâm Thiếu Bách nhận ra một tia tức tối trong mắt Tương Tiền Tiến, y có chút đắc ý nói:
- Tôi biết, nhất định làm theo chỉ thị của lãnh đạo.

- Tôi đã gọi điện bảo Vương Quốc Hoa tới, lát trước mặt tô anh phải thừa nhận mình có tác phong công việc không đúng với Vương Quốc Hoa.
Tương Tiền Tiến có chút do dự nhưng vẫn nói ra câu này.

- Vâng, tôi nhất định sẽ nhận lỗi, nhất định sẽ thay đổi tác phong làm việc.
Lâm Thiếu Bách lúc này rất vui mừng, thị trưởng Tương Tiền Tiến rõ ràng là nghiêng về phía hắn.

- Anh không cần khẩn trương như vậy.
Tương Tiền Tiến nghĩ một chút rồi lại nói một câu như vậy.

Tương Tiền Tiến biết rõ một điều, hạng mục này muốn thành công phải mượn năng lực của Vương Quốc Hoa. Nhưng giờ phút này Tương Tiền Tiến lại sinh ra một suy nghĩ khác trong đầu, đó chính là điều Vương Quốc Hoa đi. Tương Tiền Tiến không phải không muốn hoàn toàn thu phục Vương Quốc Hoa, vấn đề là Vương Quốc Hoa có trọng lượng không nhỏ trong mắt Nghiêm Hữu Quang, Tương Tiền Tiến không dám mạo hiểm.

Lúc Vương Quốc Hoa tới, Lâm Thiếu Bách đang ngồi ở gian ngoài. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Lâm Thiếu Bách rất khách khí đứng lên nói:
- Quốc Hoa tới.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Bí thư Lâm cũng ở đây.


Vương Quốc Hoa vào trong, Tương Tiền Tiến ngồi im không động đậy, y chỉ nhìn Vương Quốc Hoa rồi lại tiếp tục đọc tài liệu. Thực tế Tương Tiền Tiến không nhìn được chữ nào mà trong lòng lại suy nghĩ làm thế nào để cho thằng này làm việc, chờ xong chuyện sẽ đá đít hắn đi.

Có quyết định, Tương Tiền Tiến ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, vừa nãy tôi đã phê bình Lâm Thiếu Bách. Y cũng thừa nhận sai lầm của mình, cam đoan sau này nhất định thay đổi tác phong làm việc.

Lâm Thiếu Bách đi vào kịp thời tiếp lời:
- Quốc Hoa, tôi xin lỗi cậu, là thái độ của tôi không đúng.

Vương Quốc Hoa không coi lời xin lỗi này là thật. Hắn chỉ lạnh nhạt nói:
- Bí thư Lâm, tôi nghĩ anh hiểu lầm, thái độ của anh như thế nào không quan trọng, quan trọng là ở chuyện này anh có tư tưởng chịu trách nhiệm về lợi ích nhân dân hay không?

Vương Quốc Hoa nói làm Tương Tiền Tiến, Lâm Thiếu Bách thấy rất phản cảm. Không có ai khác mà mày còn nói như vậy làm gì? Ai không biết nói câu như vậy?

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Quốc Hoa nói qua về tư tưởng sau khi mở rộng quy mô hạng mục đi.
Tương Tiền Tiến nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không dây dưa việc kia nữa.

- Được, tôi nói qua suy nghĩ của mình một chút.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói.
- Thị trưởng, dù như thế nào thì tôi cũng không tán thành mở rộng hạng mục, lý do tôi không nhắc lại nữa. Nhưng nếu chuyện đã được xác định thì bây giờ cần chính là vấn đề con đường tiêu thụ sau khi mở rộng. Quan điểm của tôi là thị xã phải tạo được con đường tiêu thụ đầy đủ, đảm bảo gia súc nuôi lớn không bị tồn kho.Nếu không mặc kệ là hạng mục gì thì cũng không chuyển hóa thành lợi ích thực tế của quần chúng. Làm như thế nào tạo được con đường tiêu thụ thì tôi có hai suy nghĩ. Thứ nhất tích cực liên lạc công ty chế biến thực phẩm tỉnh ngoài, thứ hai lấy trụ sở chăn nuôi gia súc sạch làm cơ sở để thành lập trụ sở công nghiệp thực phẩm ở thị xã….

Vương Quốc Hoa nói rất từ tốn, Tương Tiền Tiến nghe khá cẩn thận. Y càng thấy tài năng của Vương Quốc Hoa thì càng quyết định phải đẩy Vương Quốc Hoa đi nhanh hơn.


Từ thu hút tài chính đến kỹ thuật đến công việc của chính quyền, Vương Quốc Hoa nói gần nửa tiếng.

Sau khi Vương Quốc Hoa nói xong, Tương Tiền Tiến nhìn báo cáo mà Vương Quốc Hoa mang tới sau đó nói:
- Tôi sẽ giữ bản báo cáo này để nghiên cứu. Quốc Hoa, trưa ở lại dùng cơm.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Tôi còn có việc nên phải xin lỗi thị trưởng.

Vương Quốc Hoa rời đi, Lâm Thiếu Bách lập tức nói:
- Thị trưởng, ngài thấy hắn càn rỡ như vậy đó.

Tương Tiền Tiến sa sầm mặt lại nói:
- Lắm miệng, làm tốt công việc của anh đi.
Lâm Thiếu Bách vội vàng cúi đầu nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Vương Quốc Hoa ra khỏi trụ sở ủy ban thị xã không khỏi thấy rất bất đắc dĩ. Sau nụ cười của Tương Tiền Tiến ẩn giấu cái gì, Vương Quốc Hoa có thể mơ hồ cảm nhận được một ít. Nói thật Vương Quốc Hoa không muốn có mâu thuẫn với Tương Tiền Tiến, nhưng nhiều chuyện không phải anh muốn là được.

Vương Quốc Hoa không tự giác đi tới thị ủy. Nghiêm Hữu Quang rất bất ngờ khi thấy hắn xuất hiện. Sau khi nhận chức bí thư, Nghiêm Hữu Quang có rất nhiều việc phải làm nên cực bận. Hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rảnh không ngờ Vương Quốc Hoa lại tới.

- Ha ha, cậu cũng biết tới thăm tôi đó.
Nghiêm Hữu Quang cười ha hả chào đón nhưng thấy dp không vui vẻ gì nên nói:
- Có chuyện gì vậy?

Vương Quốc Hoa nói qua câu chuyện. Hắn thở dài nói:
- Bí thư Nghiêm, ngài nói muốn làm việc cũng khó khăn như vậy sao? Ngài nói những người kia nghĩ gì vậy?

Nghiêm Hữu Quang nghe xong cười lạnh một tiếng:

- Còn có thể nghĩ gì chứ? Muốn vị trí dưới mông không ngừng được nâng lên. Cậu không cần quá lo lắng, không phải còn có tôi sao? Sau có chuyện gì không hài lòng thì cứ tới tìm tôi.

Vương Quốc Hoa ở lại ăn cơm với Nghiêm Hữu Quang, chẳng qua hai người không uống rượu. Vương Quốc Hoa chán nên ăn có bát là thôi.

- Quốc Hoa, cậu có quan hệ tốt với hai người Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm à?
Nghiêm Hữu Quang đột nhiên hỏi một câu như vậy làm Vương Quốc Hoa giật mình. Thuốc trong tay thoáng cái rơi xuống. Hắn lấy điếu khác ra châm rồi mới nói:
- Coi như thế, sao vậy?

- Tôi không giấu gì cậu, gần đây có mấy vấn đề nhân sự nhưng hội nghị thường ủy tranh chấp khá căng thẳng. Tương Tiền Tiến mới tới nên khá tự tin. Cậu cũng biết lai lịch của y đó, chức bí thư của tôi không dễ làm.

Vương Quốc Hoa mỉm cười không tiếp lời. Cũng may Nghiêm Hữu Quang chỉ nói tới đây là dừng lại không tiếp tục.

Trước khi đi Vương Quốc Hoa nói một câu:
- Bí thư Nghiêm, tôi không dám đảm bảo nhưng có thể nói một câu.

Lời này của Vương Quốc Hoa làm mắt Nghiêm Hữu Quang sáng rực lên. Vương Quốc Hoa biết chỗ khó xử của Vương Quốc Hoa. Ai bảo Tương Tiền Tiến từng làm thư ký cho bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ.

Ra khỏi khách sạn Vương Quốc Hoa không lập tức về huyện mà rút máy ra gọi:
- Lão Diêu, tôi trả xe anh đây. Đúng, liên lạc Hoa Lâm một chút rồi ngồi nói chuyện.

Diêu Bản Thụ nghe xong không khỏi vui vẻ nói:
- Được, để tôi liên lạc. Cậu đến quán trà Hồng Vận đi, tôi lập tức tới ngay.

Vương Quốc Hoa tới nơi thì thấy Trần Vĩ Quốc đi tới mở cửa xe cho mình.
- Bí thư Vương tới nhanh quá, tôi cũng vừa tới.

Chức cục trưởng Cục công an mãi chưa được xác định. Diêu Bản Thụ vẫn vận động giúp Trần Vĩ Quốc nhưng việc này không phải do Diêu Bản Thụ có thể quyết định. Chủ yếu là phải thông qua hội nghị thường vụ thị ủy. Diêu Bản Thụ bảo Trần Vĩ Quốc đến trước chính là nhân cơ hội này để Vương Quốc Hoa đứng ra nói giúp Trần Vĩ Quốc với Hoa Lâm. Có hai thường vụ ủng hộ thì phần thắng của Trần Vĩ Quốc sẽ nâng cao hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận