Phù Diêu

Cục diện chính trị ở Bắc Câu hiện nay khá loạn, các thường vụ thị ủy hầu như là mới. Càng quan trọng hơn chính là Bí thư Thị ủy cùng thị trưởng cũng đều là quan mới nhận chức. Diêu Bản Thụ cùng Hoa Lâm coi như người quen, mà người có thể kết nối bọn họ lại với nhau chỉ có thể là Vương Quốc Hoa.

Xe của hai người gần như cùng lúc tới cửa nhà hàng. Hai người khách khí nói vài câu rồi đi lên lầu. Lúc này Vương Quốc Hoa đang ngồi nói chuyện với Trần Vĩ Quốc.

- Ha ha, Quốc Hoa, vẫn không có cơ hội cảm ơn, hôm nay do tôi.
Hoa Lâm cười cười tiến vào nói cười đầy thân thiết.

Nhìn Hoa Lâm nhiệt tình bắt tay Vương Quốc Hoa một lúc không bỏ, Diêu Bản Thụ thầm nghĩ đối phương quả nhiên đi trước mình, nếu không phải chuyện của Trần Tiểu Sơn lần trước thì mình đúng là không đánh giá đúng thực lực của Vương Quốc Hoa.

- Lão Hoa, như vậy không được, hôm nay tôi mời khách, anh không được tranh.
Diêu Bản Thụ cười cười xen vào một câu. Vương Quốc Hoa cùng Hoa Lâm cùng nhau cười cười.

Mọi người ngồi xuống, Trần Vĩ Quốc thành chân chạy. Sau khi rượu và đồ ăn được vang lên, mọi người mời Vương Quốc Hoa một vòng, Vương Quốc Hoa đáp lại tất cả. Vương Quốc Hoa bỏ đũa xuống từ tốn nói:
- Hai vị lão ca gần đây cảm thấy thế nào?

Hoa Lâm nghe xong không khỏi cười nói:
- Quốc Hoa, sao lại hỏi như vậy?

Diêu Bản Thụ cũng mỉm cười chờ Vương Quốc Hoa nói tiếp. Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra châm hút một hơi rồi mới thản nhiên nói:
- Trong bộ máy thị ủy mới hiện nay nghe nói bên kia càng lúc càng thịnh vượng.

Hai người Diêu Bản Thụ cũng nghĩ tới một vấn đề. Nghiêm Hữu Quang là lão lãnh đạo của Vương Quốc Hoa, hắn nói như vậy là có ý gì. Chẳng lẽ Vương Quốc Hoa muốn bọn họ tỏ rõ khuynh hướng?

Đừng nhìn hai người có quan hệ mật thiết với Vương Quốc Hoa, nếu muốn bọn họ phải chọn thì lại có chút do dự. Thị xã khác huyện, làm tới cấp thường vụ thị ủy thì ai không có một đám nhân viên đi theo. Vì thế bọn họ rất cẩn thận lựa chọn đứng về phía ai đó.


- Không nói tới ai thịnh ai suy, lúc này trong thị ủy thì Khang Hoàng cùng Bí thư Nghiêm đi gần một chút, những người khác đều đứng ngoài quan sát. Tôi không phải người quên ơn, điểm này Quốc Hoa yên tâm.
Diêu Bản Thụ mở miệng trước khỏi sợ bị Hoa Lâm tranh. Chức thường vụ thị ủy của y đến quá đột nhiên nên y có quyết định cũng dứt khoát hơn. Diêu Bản Thụ bây giờ về nguyên tắc là người thuộc hệ Lãnh Vũ, y tận tai nghe được Lãnh Vũ gọi điện hỏi ý kiến của Vương Quốc Hoa. Đúng là vì thế nên Diêu Bản Thụ mới có vẻ dứt khoát.

Hoa Lâm trầm ngâm một chút mới nói:
- Quốc Hoa, cậu nói đi.
Hoa Lâm cũng suy nghĩ cẩn thận, bây giờ mình ôm chân trưởng ban Lãnh, mình có đứng về bên nào ở Bắc Câu này cũng không sao cả.

Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói:
- Hai vị lão ca nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ hy vọng các anh hợp tác nhiều hơn. Nói ra người khó xử cũng là tôi, một bên là lão lãnh đạo, một bên là thư ký của anh em tốt.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm biết đây là muốn mình tạo thành liên minh nhỏ. Hai người cùng cười cười gật đầu.

So với Hoa Lâm, thái độ của Diêu Bản Thụ quyết đoán hơn. Y tỏ vẻ:
- Cái này thì dễ. Chẳng qua Quốc Hoa, có việc cần nhờ cậu giúp. Lão Trần đang tranh chức cục trưởng nhưng thị trưởng Tương lại muốn có chức này. Gần đây Cục công an không quá yên ổn.

Diêu Bản Thụ đã lộ tin Tương Tiền Tiến muốn thò tay vào Cục công an, điều đó làm y rất khó chịu.

Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói:
- thị trưởng Tương muốn làm ra thành tích nên hơi gấp. Mấy ngày này thị trưởng Tương cũng làm tôi khá bị động.

Mặt Hoa Lâm hơi đổi một chút, y vội vàng hỏi:
- Sao vậy?

Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói qua câu chuyện, Hoa Lâm và Diêu Bản Thụ liên tục cười lạnh. Bọn họ sao không khó hình dung ra nguyên nhân trong đó.


- Xem ra có người muốn qua sông chặt cầu.
Diêu Bản Thụ vốn khó chịu với Tương Tiền Tiến nên không kiêng kỵ gì. Hoa Lâm thoáng do dự một chút nói:
- Từ quan hệ mà nói thì thị trưởng Tương chú tâm tới việc này cũng có thể hiểu. Quốc Hoa cậu muốn chúng tôi làm như thế nào?

Hoa Lâm cũng hạ quyết tâm. Tương Tiền Tiến tuy là thư ký của Hứa Nam Hạ nhưng Vương Quốc Hoa có quan hệ không hề kém với Hứa gia. Diêu Bản Thụ thật ra có chút lo lắng:
- Quốc Hoa, nghe nói sau lần này chủ tịch Mạch sẽ đi.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Mâu thuẫn không ngừng thay đổi, hai vị lão ca đầu tiên phải ngồi chắc đã. Nghe nói gần đây thị xã có ít vấn đề nhân sự cần thay đổi. hai vị lãnh đạo cũng nên chiếu cố người của mình một chút. Hai người ngồi ổn tôi không phải cũng được lợi sao?

Vương Quốc Hoa đã nói rất rõ ràng là mâu thuẫn không ngừng thay đổi, vì thế hai người Diêu Bản Thụ bắt đầu cân nhắc ai đáng để mình tiến hành ra tay trong đợt giao dịch này.

- Quốc Hoa, tôi chỉ có thể làm ở mức độ nào đó mà thôi.
Diêu Bản Thụ nói ra suy nghĩ của mình cũng như của Hoa Lâm. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Tôi cũng có ý này, ở một hai vị trí quan trọng thì hai vị ủng hộ bí thư Nghiêm một chút là được.

Sau đó Vương Quốc Hoa cầm chén mời từng người.


Uống rượu xong Vương Quốc Hoa lăn ra ngủ cả buổi chiều. Trong lúc hắn ngủ thì thị ủy Bắc Câu tổ chức hội nghị thường vụ. Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm vẫn duy trì trung lập đột nhiên tỏ vẻ ủng hộ ứng viên của Nghiêm Hữu Quang cho hai chức cục trưởng cục Tài chính và cục trưởng cục giao thông. đồng thời hai người cũng được Nghiêm Hữu Quang ủng hộ mỗi người một ứng viên.

Ngược lại Tương Tiền Tiến đưa ra mấy đề nghị nhân sự quan trọng nhưng không được thông qua. Điều này làm Tương Tiền Tiến xanh mặt rời khỏi phòng hội nghị.


Nghiêm Hữu Quang đạt thắng lợi cũng không truy đuổi gắt gao. Đối với nhân sự bên phía chính quyền thị xã thì Nghiêm Hữu Quang về cơ bản không nhúng tay vào. Chẳng qua ai cũng nhận ra bắt đầu từ bây giờ Nghiêm Hữu Quang đã chiếm thế thượng phong.

Trở lại văn phòng Nghiêm Hữu Quang đóng cửa lại mới nở nụ cười không ngừng lẩm bẩm một tiếng: “Cậu nhóc này …”

Tương Tiền Tiến về văn phòng thật ra “không cẩn thận” rơi chén trà.

Vương Quốc Hoa ngủ dậy bị Du Phi Dương gọi điện ra ngoài ăn cơm. Vẻ mặt Du Phi Dương trông khá vui vẻ nhất định là chuyện làm thuận lợi. Trên bàn ăn còn có cả Hứa Kiếp nhưng mặt cô ả suốt ngày nhăn nhó.

Du Phi Dương vừa thấy Vương Quốc Hoa liền cười nói:
- Nghe nói ông lại căng thẳng với Tương Tiền Tiến?
Hứa Kiếp ở bên nghe xong cười lạnh nói:
- Nói chuyện công việc đi, các người bảo tôi làm thì tôi đều làm xong, việc sau đây hai người nên quan tâm chứ?

Du Phi Dương cười nói:
- Không phải đã nói rồi sao, tuyển nhân viên thì bọn anh không giỏi, bọn anh chỉ phụ trách đưa công ty lên thị trường chứng khoán, đến lúc ấy em lấy tiền rời đi cũng không sao.

Hứa Kiếp trừng mắt nhìn Du Phi Dương.
- Chuyện tài chính thì nhanh một chút, chậm nhất là ngày kia chúng ta phải đi xuống phía nam.

Vương Quốc Hoa thấy hai người như mới cãi nhau nên cười nói:
- Hai người sao vậy?

Du Phi Dương cười nói:
- Đừng để ý tới nó, chúng ta nói chuyện của mình thôi.
Hứa Kiếp tức giận đứng lên nói:
- Anh đi chết đi.
Vừa nói cô vừa hất tay đi thẳng. Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:

- Sao vậy?

Du Phi Dương cười hắc hắc nói:
- Chuyện tài chính thì chú tôi đã lên tiếng không cho nó chạm vào. Chú tôi nói nó mắt cao tay thấp, làm việc không thể tin nổi.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì, đây là chuyện nhà người ta. Du Phi Dương nói sang việc khác:
- Không nói chuyện của nó nữa, hôm nay có hai việc muốn nói với ông. Thứ nhất bên phía Tương Tiền Tiến nên có chừng mực. thứ hai có lẽ tôi phải đi ra ngoài hai tháng.

Vương Quốc Hoa nghe xong nhìn Du Phi Dương nhưng không nói gì. Du Phi Dương nói:
- Ông đừng ra vẻ hồ đồ. Hoa Lâm là ai trong lòng tôi biết rõ. Nói thật lần này ông hại Tương Tiền Tiến quá thảm, uy tín mất sạch.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút mới hỏi lại một câu:
- Bí thư Hứa sẽ không có ý kiến gì với tôi chứ?
Du Phi Dương cười phá lên:
- Việc này có quan hệ gì với bố tôi. Tương Tiền Tiến bây giờ là thị trưởng, phải tự mình làm ra thành tích nếu không hắn chỉ có thể ở chức này đến cuối đời.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ qua ý trong câu này, xem ra bí thư Hứa không thích người vô dụng.

Hai người ăn xong về phòng Du Phi Dương, người mở cửa không ngờ lại là Mẫn Nguyệt. Vương Quốc Hoa thấy thế đứng lại nói:
- Không có việc gì thì tôi không vào đâu.

Lúc này cửa phòng bên mở ra, Lãnh Hân thò đầu vẫy vẫy Vương Quốc Hoa:
- Vương Quốc Hoa, anh lại đây.

Vương Quốc Hoa rùng mình tức giận nói với Du Phi Dương:
- Ông hại tôi.
Du Phi Dương cười ha hả vội vàng lao vào phòng còn không quên đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận