Trong phòng rất yên tĩnh, đôi nam nữ nằm ôm nhau trên giường. Tiếng chuông điện thoại làm Sở Sở bừng tỉnh. Cô dụi mắt đứng lên nhìn Vương Quốc Hoa còn đang ngủ, cô nở nụ cười thật tươi.
Đêm qua hai người cứ như vậy nói chuyện đến lúc không thể chịu được nữa mới ôm nhau nằm ngủ. Cô có thể cảm nhận được Vương Quốc Hoa rất trân trọng những giây phút ở bên mình.
Tâm trạng không lộ ra cuối cùng hoát thành tiếng thở dài, Sở Sở cầm tờ giấy viết một đoạn rồi lặng lẽ đẩy cửa đi ra. Lên lầu, Trương tỷ khẩn trương đi lên nói:
- Em không sao chứ?
Vừa nói ả nhìn Sở Sở từ trên xuống dưới như muốn tìm ra gì đó. Cả đêm không về, Sở Sở biết Trương tỷ sẽ lo lắng, chẳng qua nghĩ tới đối phương báo tin cho bố mình, Sở Sở không khỏi tức giận.
Vương Quốc Hoa dậy đã là gần giữa trưa, đầu giường có một tờ giấy viết bằng mực đỏ khá bắt mắt.
- Em phải đi, anh giữ gìn sức khỏe.
Vương Quốc Hoa cảm thấy mình còn chưa tỉnh, cũng không muốn tỉnh. Vương Quốc Hoa là người biết bản thân mình, hắn biết từ góc độ nào đó mà nói mình không xứng với Sở Sở. Nhưng hắn cũng biết mục tiêu của mình chính là có thể đứng thẳng trước mặt người nhà Sở Sở.
Diêm Bổn Lợi cùng Lưu Khánh sáng dậy lập tức muốn xuống xã xem xét. Ngô Ngôn tự mình dẫn hai người tới xã Điềm Tỉnh xem trụ sở nghiên cứu khoa học của đại học nông nghiệp tỉnh, hai người cũng tới mấy thôn xem tình hình chuẩn bị chăn nuôi của các hộ nông dân. Xã Điềm Tỉnh hiện nay ít nhất có hơn 200 hộ tham gia hạng mục, chờ trời lạnh một chút là huyện sẽ cho các hộ vay vốn mua ghé.
Hai người này ngủ lại xã Điềm Tỉnh còn nói muốn mời sinh viên đại học nông nghiệp dùng cơm tối, Ngô Ngôn đương nhiên không để bọn họ tự bỏ tiền. Hai người này ở lại xã Điềm Tỉnh chủ yếu là tạo quan hệ với sinh viên ở trụ sở nghiên cứu. Hôm sau hai người tới chính quyền xã thì thấy bản tin. Hai người dừng lại đọc rất cẩn thận.
Ngô Ngôn đi theo bên cạnh thấy rõ vẻ khiếp sợ trong mắt hai người này, cô có chút khó hiểu không biết công khai chi tiêu hạng mục thì có quan hệ gì với bọn họ?
Ngô Ngôn chưa làm kinh doanh nên không hiểu suy nghĩ trong lòng hai người Diêm Bổn Lợi. Làm kinh doanh sợ nhất là chính quyền. Nhà kinh doanh tư nhân đi tới đâu chỉ cần chính quyền địa phương có ý kiến gần như là chết. Những năm đầu thập niên 80, kinh tế tư nhân Ôn Châu vừa phát triển một chút thì bị chính quyền tát đủ để giết bao người, mấy nhân vật đại biểu vào tù, có người bỏ trốn, nhiều năm sau mới có thể ngẩng đầu lên được.
Cho nên hai vị này rất nhạy cảm với chính sách của chính quyền địa phương. Đừng nhìn bây giờ khắp nơi thu hút đầu tư, nếu anh đã đầu tư tài chính tới thì sẽ có thái độ khác hẳn. người Ôn Châu có mặt ở khắp nơi trong cả nước, đến nơi nào đều mẫn cảm với một vài chính sách của chính quyền địa phương.
Hai người Diêm Bổn Lợi đến không ít nơi nhưng lần đầu tiên thấy chính quyền xã công khai chi tiêu hạng mục như vậy. Căn cứ kinh nghiệm của hai người thì chính quyền làm hạng mục chính là muốn kiếm tiền. Đã bao giờ thấy việc này?
- Chủ tịch Ngô, đây là ý gì vậy?
Lưu Khánh cố nhịn cơn kích động hỏi một câu. Ngô Ngôn nghe xong cười giải thích:
- Đây là một chính sách mà ủy ban huyện đưa ra để quần chúng yên tâm, là do Bí thư Vương đề xuất trong hội nghị thường ủy. Sau này huyện Phương Lan có hạng mục gì đều lấy hình thức này báo cho quần chúng, để quần chúng thấy được những khoản chi tiêu của chính quyền, như vậy quần chúng sẽ yên tâm.
Nói việc này Ngô Ngôn không vui vẻ mấy, cô còn không nhịn được thở dài một tiếng:
- Thực ra việc này đắc tội không ít người. Tôi cũng lén khuyên Bí thư Vương nhưng bí thư vẫn kiên trì làm tới cùng.
Ngô Ngôn nói coi như đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng hai người Diêm Bổn Lợi. Bọn họ vốn là hướng về phía Vương Quốc Hoa, bây giờ biết cách làm của Vương Quốc Hoa càng quyết tâm hơn.
Vương Quốc Hoa về huyện thì trời đã tối đen. Hắn vừa vào được tới sân thì thấy hai người Diêm Bổn Lợi, Lưu Khánh đang ngồi trong sân chờ. Thấy Vương Quốc Hoa vào, hai người đứng lên nói:
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa nhíu mày tức giận nói với Ngô Ngôn đang ngồi ở bậc thang:
- Chuyện gì vậy hả? Không bảo cô tiếp đón tốt hai vị giám đốc sao? Cô học vẻ quan liêu hả?
Ngô Ngôn cười cười không giải thích nhưng thật ra Diêm Bổn Lợi đã vội vàng nói:
- Bí thư Vương hiểu lầm rồi, là chúng tôi muốn chờ ngài ở ngoài sân.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Lão Diêm, tôi nói anh thế nào rồi hả, sao còn khách khí như vậy?
Diêm Bổn Lợi cười ha hả:
- Tôi sai rồi có được chứ gì Quốc Hoa?
Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy mới được, chúng ta là bạn học, dù anh đến chơi hay đầu tư thì tôi đều muốn anh về trong vui vẻ.
Lưu Khánh cũng nói xen vào.
- Bí thư Vương, tôi dự định đầu tư 10 triệu thành lập nhà máy chế biến thịt ở huyện ta.
Vương Quốc Hoa nghe xong không lập tức tỏ thái độ mà lộ vẻ suy tư. Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh có chút khẩn trương, bọn họ lo Vương Quốc Hoa đã liên lạc được nhà đầu tư khác thì bọn họ đâu còn hy vọng gì nữa?
- Giám đốc Lưu, kỹ thuật có vấn đề gì không?
Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi một câu như vậy, Lưu Khánh nói theo bản năng:
- Kỹ thuật thì không có vấn đề gì. Bây giờ công ty gặp vấn đề lớn nhất là không đủ tài chính, 10 triệu đã là tối đa. Chẳng qua quy mô sản xuất của công ty vẫn không đủ để tiêu thụ hết số gia súc mà huyện sản xuất ra, Bí thư Vương còn cần tìm nhà đầu tư khác mới được.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Vấn đề tài chính thì do tôi giải quyết, quan trọng nhất bây giờ chính là anh có thể tiêu hóa hết sản lượng của toàn huyện, thị trường có thể tiêu thụ hết không?
Lưu Khánh là người trong ngành nên biết Vương Quốc Hoa chú tâm tới vấn đề gì. Y suy nghĩ một chút mới nói:
- Thị trường chủ yếu của chúng tôi tập trung ở mấy thành phố lớn phía đông nam. Với sản lượng hiện nay của công ty tôi thì không đủ thỏa mãn nhu cầu thị trường. Nếu như vấn đề tài chính có thể giải quyết thì tôi còn có thể phát triển ra thị trường tây nam, tây bắc và đông bắc.
Vương Quốc Hoa nhìn Diêm Bổn Lợi rồi hỏi:
- Lão Diêm, còn anh thì sao?
Diêm Bổn Lợi nghe xong nhe răng cười nói:
- Quốc Hoa, không giấu gì cậu công ty tôi gặp vấn đề cũng chính là không đủ tài chính. Ở bên khu tôi bây giờ có không ít công ty tư nhân sản xuất giày da, nhu cầu da là rất lớn. Với sản lượng hiện nay của tôi thì không đủ thỏa mãn một phần ba nhu cầu của thị trường bản địa.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Được, cứ như vậy đi, tôi phụ trách tìm 50 triệu cho hai anh, hai anh có tin tưởng ăn hết gia súc mà huyện Phương Lan sản xuất ra không?
- Không thành vấn đề.
Hai người đồng thanh nói, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng cười nói:
- Được rồi, vào nhà từ từ nói chuyện. Tài chính không khó kiếm nhưng phương thức hợp tác cần chú ý.
Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh không mong từ có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, cũng không muốn ăn tham. Vương Quốc Hoa nếu không đưa ra điều kiện mới là không bình thường.
Vương Quốc Hoa bảo Ngô Ngôn đi chuẩn bị cơm tối, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Vương Quốc Hoa đưa điều kiện không quá đáng, 20 triệu đầu tư vào hai công ty, chiếm được 30% cổ phần, tài chính khác dựa vào ngân hàng vay với lãi suất thấp nhất nhưng phải trả trong vòng năm năm.
Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh nghe xong đều lộ vẻ vui mừng. Công ty tư nhân Trung Quốc phát triển gặp rất nhiều khó khăn, người ngoài không thể biết được. Tài chính, phương thức hợp tác thỏa thuận xong, Vương Quốc Hoa lại nói tới chính sách ưu đãi mà ủy ban huyện có thể đưa ra, cũng không phải quá đặc biệt, giảm 50% thuế trong ba năm.
Đứng ở lập trường của Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh thì chính sách của huyện Phương Lan đưa ra không quá tốt nhưng từ góc độ khác mà nói thì huyện Phương Lan có hoàn cảnh đầu tư rất tốt. Còn một điểm nữa là Vương Quốc Hoa không tham, có chuyện gì đều nói thẳng, mọi người có thể mặc cả.
Sau khi hai người đi, Vương Quốc Hoa lập tức liên lạc Du Phi Dương nói mình cần 20 triệu. Du Phi Dương không có ý kiến gì khác đồng thời còn nói với Vương Quốc Hoa một tin tức tốt, hắn huy động tài chính ở phía nam rất thuận lợi.
Trước khi dập máy Vương Quốc Hoa mới nói ra một tin tức làm Du Phi Dương muốn ngất.
- Bí thư Hứa có lẽ sẽ tiến bộ, không phải phía nam sẽ là phía bắc, bí thư tỉnh ủy kiêm ủy viên Bộ chính trị.
Du Phi Dương một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, y vội vàng hỏi:
- Sao tôi không biết hả?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Sở Sở bây giờ làm ở ban Tổ chức cán bộ trung ương, ông nói tin này đáng tin không?
Du Phi Dương không ý kiến gì mà dập máy luôn.
Nửa tiếng sau Vương Quốc Hoa nhận được điện từ một số khá lạ, bên trong truyền tới tiếng của Du Phi Dương:
- Quốc Hoa, bố của Sở Sở có phải Sở Giang Thu không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Không biết, tôi chỉ biết ông ngoại của Sở Sở họ Mục.
Du Phi Dương ở bên kia cười ha hả nói:
- Cảm ơn ông, tin rất kịp thời.