Phù Diêu

Nụ cười của tiếp viên hàng không khi nhìn thấy Vương Quốc Hoa liền có chút biến hoá. Đây không phải là do hắn cố ý Đêm trước khi đi hai chị em Liên Mai song song ra trận, ngay cả Liên Mai vốn ngoan hiền cũng trở nên phóng túng, thường cô chỉ mím môi ư ử mà cũng hét thành tiếng lúc cao trào. Khi gần chia tay hai cô càng cùng nhau ra tay chọn bộ quần áo mà các cô thấy hợp với hắn nhất. Áo khoác ngoài tự nhiên là chiếc Armani mà Du Phi Dương chuẩn bị, trên tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe kinh điển.

Bộ đồ như vậy phối hợp với vé hạng thương gia đương nhiên làm hắn trở nên bắt mắt.

Đáng tiếc sự nhiệt tình của tiếp viên hàng không hơi uổng phí, trước khi đi cô gái không khỏi nhìn với ánh mắt ai oán.

Vương Quốc Hoa không trực tiếp vào trụ sở tỉnh ủy mà là gọi điện trước. Đáng lẽ người nhận điện thoại cho Hứa Nam Hạ là hắn, nhưng cuối cùng hắn chọn xuống địa phương. Không khí ở tỉnh ủy khá trầm lắng làm hắn thật sự không thích ứng, ít nhất là bây giờ. Càng đừng nói Vương Quốc Hoa đã chán làm thư ký, Hứa Nam Hạ chỉ có thể cảm thấy nuối tiếc vì lựa chọn của hắn.

Tiền nhiệm bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên là người rất rộng lượng, trước khi đi không đề bạt một đám người mà về cơ bản giao cho Tiểu Đồng. Vì thế Tiểu Đồng triển khai công việc cũng dễ dàng hơn, nắm được quyền điều chỉnh nhân sự trong tay cũng tiện giao lưu với các thường vụ tỉnh ủy.

Cao Nguyên nhận được điện của Vương Quốc Hoa thì không dám trậm trễ, lập tức tỏ vẻ bí thư Hứa đang họp, xin Vương Quốc Hoa chờ lát gọi lại. Làm thư ký phần quan trọng nhất là ánh mắt. Vương Quốc Hoa có quan hệ gì với Hứa gia? Cao Nguyên biết rõ. Vì thế mặc dù bí thư Hứa đang chủ trì hội nghị nhưng Cao Nguyên vẫn rất quyết đoán đưa một tờ giấy. Tiểu Đồng chỉ nhìn thoáng qua rồi viết vài chữ trả lại.

Ra khỏi phòng hội nghị, Cao Nguyên lập tức xuống lầu ra ngoài trụ sở tỉnh ủy.

- Quốc Hoa.
Cao Nguyên rất thân thiết gọi, sự thân thiết này có vài phần diễn kịch, thực tế Cao Nguyên cũng mong tạo được quan hệ gần gũi với Vương Quốc Hoa, đáng tiếc trước đây hai người tiếp xúc không quá nhiều.

- Thư ký Cao.
Vương Quốc Hoa rất khách khí không hề kiêu ngạo, Cao Nguyên cười nói:
- Ở đây không tiện.
Hắn vẫy taxi rồi đoạt lấy rương hành lý của Vương Quốc Hoa bỏ ra cốp, hai người lên xe.

Một chiếc Audi lướt qua với tốc độ khá chậm, cậu thanh niên ở hàng trên kêu lên:
- Kia không phải thư ký Cao sao?
Phó bí thư thị ủy Giang Đông – Nam Phương vốn đang híp mắt đột nhiên ngồi dựng lên:
- Cậu thấy gì?
Lái xe thông minh đi chậm lại, Nam Phương thấy rõ một gương mặt trẻ tuổi, còn thấy cảnh Cao Nguyên xách hành lý cho đối phương.

Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn có truyền thuyết vốn là một trong các hành cung của chủ tịch mao, thật giả khó xác định. Nhưng người thế hệ trước biết cách đây 20 năm thì ở cửa khu nghỉ dưỡng Việt Sơn này luôn có lính gác. Sau cải cách quân nahna canh gác đổi thành cảnh sát vũ trang, hôm nay người bình thường dù bỏ tiền cũng chưa chắc vào ở được.

Xe taxi bị chặn ở cửa, Cao Nguyên xuống xe trước kéo hành lý làm Vương Quốc Hoa có chút không quen.

Sau cổng là rừng cây, ở giữa là con đường khúc khuỷu, Cao Nguyên không vội vàng đi vào mà đợi một lát có một xe Audi từ trong đi tới dừng trước mặt. Một người đàn ông mặc như quan chức đi xuống cung kính nói:
- Thư ký Cao.

- Chủ nhiệm Ngô, đây là khách của bí thư Hứa, anh bố trí một chút, tối bí thư Hứa sẽ đến cùng ăn cơm.
Chủ nhiệm Ngô nghe vậy vội vàng cúi người giơ tay với Vương Quốc Hoa:
- Chào anh, xin hỏi xưng hô như thế nào?

- Vương Quốc Hoa.

Chủ nhiệm Ngô mời hai người lên xe, chính mình ngồi ở phía trên. Cao Nguyên khẽ nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Ngô là người phụ trách ở đây.

Ven đường không hề đề phòng nghiêm ngặt, đi khoảng hai phút xe dừng lại trước một biệt thự rất rộng, chủ nhiệm Ngô bước nhanh xuống mở cửa xe. Vương Quốc Hoa đang định xách hành lý thì bị Cao Nguyên đoạt trước.
- Để tôi.

Động tác này làm mí mắt chủ nhiệm Ngô giật giật, hơn nữa y kịp thời làm ra ứng phó:
- Thư ký Cao, để lái xe cầm đi, chúng ta lên xem phòng trước.

Thang máy lên tầng ba, tòa nhà này chỉ có ba tầng. Đi ra Vương Quốc Hoa mới chú ý thảm ở đây là mới, ngoài cửa thang máy là cô gái mặc váy ngắn xinh không kém tiếp viên hàng không đang cúi đầu nói:
- Chào mừng hai vị lãnh đạo, xin mời theo em.

Chủ nhiệm Ngô kịp thời nói một câu:
- Tiểu Đồng, đây là khách của bí thư Hứa, không được chậm trễ.

Mắt Tiểu Đồng thoáng lóe lên, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn. Cô đưa tay ra mời:
- Mời ngài đi bên này.

Phòng rất rộng, Vương Quốc Hoa không nghĩ đến rộng như vậy. Dù là phòng vip ở khách sạn Hilton thì cũng thua nơi này. Sofa ở phòng khách nhìn qua là biết không rẻ, phòng ngủ có chiếc giường lớn ít nhất rộng hai mét. Tiểu Đồng vén rèm cửa sổ lên:
- Mời ngài xem, đây là hồ Mã Dược.
Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, Vương Quốc Hoa mới ý thức được khu nghỉ dưỡng Việt Sơn này rộng như thế nào, nhìn hết tầm mắt mà không thấy cuối.

Vương Quốc Hoa xoay người cười cười với Tiểu Đồng. Hắn ra ngoài thấy Cao Nguyên và chủ nhiệm Ngô đang nhỏ giọng nói chuyện. chủ nhiệm Ngô thấy Vương Quốc Hoa đi ra lập tức tươi cười đi lên đưa một tờ giấy tới.
- Đây là thẻ ra vào, sau này anh có thể thoải mái vào đây.

Cao Nguyên cũng đi lên nói:
- Quốc Hoa, cậu nghỉ ngơi một lát, bí thư Hứa nói tối sẽ cùng ăn với cậu.
Vương Quốc Hoa bắt tay mạnh lên chúc:
- Cao ca vất vả rồi.
Cách gọi khác của hắn làm Cao Nguyên vui lên.
- Bí thư Hứa còn có chút chuyện, tôi về trước.
Vương Quốc Hoa đi lên nói:
- Tôi tiễn anh.
- Không cần, nghỉ đi.

Chủ nhiệm Ngô không ở lại mà đưa Cao Nguyên ra ngoài, trước khi Cao Nguyên lên xe Audi, chủ nhiệm Ngô hỏi một câu:
- Thư ký Cao, còn gì cần dặn không?

Cao Nguyên cười cười nhìn chủ nhiệm Ngô nhưng không nói gì.
Chủ nhiệm Ngô đứng tại chỗ nhìn xe ra hẳn ngoài mới thoáng thở dài một tiếng. Quay đầu lại chủ nhiệm Ngô vội vàng lên lầu, gõ cửa phòng trực ban, bên trong có hai nhân viên phục vụ khác đi ra.

- Người vừa vào là khách quý, nhắc những người khác một chút.
Chủ nhiệm Ngô lúc này mới từ từ đi tới phòng của Vương Quốc Hoa. Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa đang ngồi đọc sách, chủ nhiệm Ngô đi tới cười nói:
- Sao không thấy Tiểu Đồng?

Tiểu Đồng ở phòng ngủ lập tức chạy ra nói:
- Em đang dọn hành lý.
Chủ nhiệm Ngô gật đầu hài lòng, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Ngô và Tiểu Đồng vất vả rồi.

Chủ nhiệm Ngô khách khí vài câu rồi cùng Tiểu Đồng đi ra. Vương Quốc Hoa thoải mái nằm trên ghế. Yên tĩnh được một lát thì có người gõ cửa. Đứng ngoài lại là một nữ nhân viên phục vụ khác, cô ả này còn đẹp hơn Tiểu Đồng:
- Chào ngài, xin hỏi ngài muốn uống gì?

- Nước khoáng.
Vương Quốc Hoa nói, cô ả lặng lẽ rời đi. Không lâu sau lại là một nữ nhân viên phục vụ khác bưng khay tiến vào, bên trong là một chai nước khoáng và chiếc cốc. Rót nước xong nhân viên phục vụ nói:
- Mời ngài.

- Rất xa xỉ.
Vương Quốc Hoa không nhịn được mắng một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui