Vương Quốc Hoa có một nghi vấn dựa vào cái gì mà Hà Vạn Niên tin tưởng mình? Vì không nghĩ ra nên hắn không dám tin thứ trong túi mà Hà Vạn Niên đưa mình.
Đuổi Cao Thăng cùng Ngô Minh Chi, Vương Quốc Hoa cũng không định đi gạp Mạnh Vũ Vi. Vì giải trừ uy hiếp việc Miêu Vân Đông lên chức, Vương Quốc Hoa cần lên tỉnh thành. Bên phía Lâm Tĩnh, hắn chưa nghĩ ra nên lợi dụng như thế nào. Thạch Vân Thanh muốn mời Lâm Tĩnh tới là tạo thế, Vương Quốc Hoa lúc chưa nắm chắc sẽ không dùng tới Lâm Tĩnh.
Đi dạo trên đường một lúc, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Ngôn Bá Thân. Hắn lái xe tới trước cửa một nhà hàng, Ngôn Bá Thân đang chờ ở bậc thang. Thấy Vương Quốc Hoa tới một mình, trên mặt đang khẩn trương của Ngôn Bá Thân hiện ra một tia cảm động.
- Chủ tịch quận đã tới, đây là nhà hàng do bạn tôi mở.
Ngôn Bá Thân nhỏ giọng nói, người hơi tránh sang bên, Vương Quốc Hoa cười đi vào.
- Tôi tin anh thì mới đến.
Trong phòng trên lầu, nhân viên phục vụ pha trà rời đi.
- Lão Ngôn, tôi hỏi anh một chuyện, ba năm trước hóa chất Minh Viễn có vụ án dâm sát, anh biết bao nhiêu?
Nghe Vương Quốc Hoa hỏi như vậy, mặt Ngôn Bá Thân hơi đổi. Hắn ho khan một tiếng cố ưỡn lưng, nhỏ giọng nói.
- Vụ án này trước do Tiền Tứ Hải tự mình phụ trách, tôi không rõ tình hình. Tôi chỉ biết thủ đoạn của kẻ giết người khá lão luyện, có năng lực phản trinh sát mạnh, bây giờ gần như không còn đầu mối gì đáng giá.
- Anh hiểu như thế nào về tập đoàn Minh Viễn?
Vương Quốc Hoa lại hỏi một câu, Ngôn Bá Thân suy nghĩ khá lâu mới nói.
- Không nhiều. Chẳng qua có một người biết rất rõ chính là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hà Vạn Niên.
Tay Vương Quốc Hoa run run đánh đổ cốc trà.
Ngôn Bá Thân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cầm giấy tự lau mới nói.
- Anh nói tiếp đi, tại sao Hà Vạn Niên lại biết rõ?
- Điều này phải nói từ vụ an ngài vừa nhắc. Ba năm trước sau khi xảy ra vụ án, Hà Vạn Niên đột nhiên dẫn người bắt trưởng phòng lao động Quế Vĩnh Hòa.
- Lý do là Quế Vĩnh Hòa khi làm giám đốc công ty xây dựng quận đã có vi phạm nghiêm trọng về kinh tế. Quế Vĩnh Hòa rất nhanh đã khai hết, nhận hết tội về mình nên bị phạt 15 năm tù. Tập đoàn Minh Viễn trước đây là công ty xây dựng Minh Viễn vốn là mua lại của công ty xây dựng của nước. Nạn nhân vụ án ngài nói là cháu vợ của Hà Vạn Niên.
Ngôn Bá Thân nói tới đây liền dừng lại, Vương Quốc Hoa cúi đầu suy nghĩ.
- Ý của anh là Hà Vạn Niên tra ra Quế Vĩnh Hòa nên nhằm vào tập đoàn Minh Viễn? Tôi rất tò mò vì sao Hà Vạn Niên có thể làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lâu như vậy.
Ngôn Bá Thân nhỏ giọng nói.
- Bọn họ không dám động Hà Vạn Niên. Phó bí thư tỉnh ủy, thường vụ tỉnh ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tông Lan là lãnh đạo của Hà Vạn Niên trong Quân đội. Bây giờ Tông Lan mới 60 tuổi, dù có chủ động lui thì ai dám coi thường hắn. Năm đó trên chiến trường Hà Vạn Niên từng đỡ đạn thay cho Tông Lan, trên lưng có sáu bảy vết đạn. Tôi nghĩ vụ án năm đó không có chứng cứ rõ ràng nếu không Hà Vạn Niên đã sớm làm ầm lên.
- Đúng, anh gọi điện nói muốn báo cáo, là việc gì?
Vương Quốc Hoa tạm thời chuyển tầm mắt về lại Ngôn Bá Thân. Ngôn Bá Thân không khỏi vui vẻ, nói chuyện nửa ngày cuối cùng mới có cơ hội mình thể hiện.
- Tôi uống rượu với Tiền Tứ Hải, hắn uống say nên bị tôi hỏi ra vài việc về Dương Quốc Minh. Ngài đoán xem là gì?
Ngôn Bá Thân có chút đắc ý nở nụ cười, Vương Quốc Hoa khẽ gõ bàn nói.
- Đừng thừa nước đục thả câu.
Ngôn Bá Thân bị mắng không khỏi ho khan một tiếng mới nói.
- Tiền Tứ Hải nói Dương Quốc Minh có cổ phần ở tập đoàn Minh Viễn đứng tên một ả phụ nữ là Nguyễn Minh Ngọc. Nguyễn Minh Ngọc mở một nhà hàng cao cấp trong thị xã, kinh doanh rất tốt. Tiền Tứ Hải nghe Đái Quân khoe là hàng tháng có thể lấy được 30 ngàn tiều tiêu vặt ở nhà hàng kia.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nhìn Ngôn Bá Thân.
- Anh muốn báo cáo việc này thôi ư?
Ngôn Bá Thân lộ vẻ sợ hãi, hắn cúi đầu giãy dụa một phen rồi đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Chủ tịch, tôi có đủ chứng cứ làm Tiền Tứ Hải mất chức, ngài có thể cam đoan tôi lên làm trưởng phòng không?
Vương Quốc Hoa không nói một câu chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngôn Bá Thân, cất bước đi thẳng.
Ngôn Bá Thân ngồi tại chỗ há hốc mồm không biết nói gì. Hắn ngơ ngác nhìn Vương Quốc Hoa đi ra. Một lát sau Ngôn Bá Thân lộ vẻ hối hận đấm mạnh lên bàn. Hắn lấy máy ra gọi.
- Anh, có thể em làm sai việc rồi.
Ngôn Lễ Hiếu gần đây khá vui vẻ, nhiều năm hưởng thụ đãi ngộ cấp phó giám đốc sở, cuối cùng được Hứa Nam Hạ đề bạt thành phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Tuy là xếp cuối nhưng hắn lại được Hứa Nam Hạ đề bạt nên được đối xử khác hẳn. Bây giờ Ngôn Lễ Hiếu nói mình là thân tín của bí thư Hứa cũng không ai phản bác.
Hôm nay hắn an bài bữa ăn cho bí thư Hứa, Ngôn Lễ Hiếu không có tư cách cùng ăn nên biết ý lui ra. Máy điện thoại đổ chuông, Ngôn Lễ Hiếu thấy số gọi tới nên nói.
- Bá Thân hả, có chuyện gì thì mau nói, anh còn phải đi phục vụ bí thư Hứa.
Ngôn Lễ Hiếu hy vọng nhất chính là nghe lão đệ hỏi một câu. “bí thư Hứa chờ anh? Không phải chứ?”
Đáng tiếc Ngôn Bá Thân không nói vậy mà lại nói một câu làm mặt Ngôn Lễ Hiếu sa sầm lại. Hắn đi vào một phòng trống, đóng cửa lại rồi gào ầm lên.
- Ngôn Bá Thân, mày là con lợn, lợn, lợn. Tao sao có thằng em như cọn lợn là mày. Trước nói với mày bao lần rồi hả? Hả? Không ngờ mày đặt điều kiện với Vương Quốc Hoa. Mày có tư cách đó sao? Mày có biết anh mày vừa được lên làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy cũng là nhờ Vương Quốc Hoa nói giúp với bí thư Hứa không? Mẹ nó chứ, tao trước mặt hắn còn phải khách khí, cúi đầu, mày thì hay rồi.
Mắng một trận, Ngôn Lễ Hiếu tắt máy, cầm máy đi loạn trong phòng. Lát sau hắn mới bình tĩnh lại, Ngôn Lễ Hiếu thở dài một tiếng gọi cho Vương Quốc Hoa.
Tít tít mấy tiếng không thấy ai nghe điện, Ngôn Lễ Hiếu đang lo lắng thì bên kia đã truyền lại tiếng của Vương Quốc Hoa.
- Chủ nhiệm Ngô, tôi trên xe nên không thấy tiếng.
Vương Quốc Hoa đang ngồi trên taxi thì máy điện thoại vang lên, vừa lúc qua một điểm xe bus, mấy xe bus gào rú át cả tiếng chuông.
Ngôn Bá Thân và Ngôn Lễ Hiếu, Vương Quốc Hoa cần đối xử khác nhau. Ngôn Bá Thân không biết nặng nhẹ, chủ nhiệm Ngô biết làm người.
- Quốc Hoa, tôi vừa nhận được điện của Ngôn Bá Thân, tôi thay mặt nó xin lỗi anh. Thằng đó từ nhỏ được bố mẹ chiều nên không hiểu chuyện, anh đừng để trong lòng.
Ngôn Lễ Hiếu nói rất thành khẩn, Vương Quốc Hoa nghe cũng thoải mái.
- Chủ nhiệm Ngô quá khách khí, Ngôn Bá Thân có suy nghĩ muốn tiến bộ là bình thường, tôi cũng cần dùng người. Vấn đề là hiện tại tôi chưa thể nắm giữ tình hình quận Hồng Sam, nhất là vấn đề nhân sự. Vị trí trưởng phòng công an quận thì hiện tại tôi bất lực.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm Ngôn Lễ Hiếu yên tâm, đương nhiên không dám vì thế mà thư giãn. Hắn bổ sung thêm.
- Quốc Hoa, anh không nên nói giúp nó, tôi về nhất định xử lý nó. Sau này có chuyện gì anh chỉ cần sai nó đi làm, làm không tốt tôi đánh gãy chân chó của nó.