Phù Diêu

Báo cáo của người Mỹ rất khách quan nhưng Vương Quốc Hoa lại có suy nghĩ khác. Hắn biết rõ kỹ thuật lợi dụng năng lượng mặt trời trong tương lai được cả thế giới coi trọng, chỉ là ở hoàn cảnh Trung Quốc nên khó có không gian phát triển. Nói khó nghe một chút đó là do ánh mắt của đám quan chức Trung Quốc khá ngắn, hạn hẹp.

- Kỹ thuật phát điện năng lượng mặt trời phải tiến vào, còn phải nghiên cứu khoa học thêm nữa. Có thể đô thị mười năm, tám năm không thấy hiệu quả nhưng vẫn phải làm. Bên chính quyền về sau sẽ cân nhắc chọn mua sản phẩm phát điện bằng năng lượng mặt trời.
Là chủ tịch quận, Vương Quốc Hoa có khả năng để mưu lợi riêng. Ngoài miệng không nói nhưng hắn đang tính về sau đèn xanh, đèn đỏ trên đường, trụ sở chính quyền sẽ dùng năng lượng mặt trời nếu kỹ thuật cho phép.

- Ừ, em biết rồi. Anh xem tiếp, em đi nằm trước.
Lưu Linh rõ ràng có chút không tập trung đọc tài liệu nữa, về giường. Cô chống tay mắt chớp chớp nhìn Vương Quốc Hoa.

Hai người xa cách một thời gian, sự nhung nhớ trong lòng cứ dấy lên. Vương Quốc Hoa không khỏi cảm nhận được ánh mắt của Lưu Linh. Hắn bỏ tài liệu xuống từ từ đi tới trước giường nhìn cô.

Lưu Linh lộ ra tia e lệ, hai mắt không tự giác nhắm lại, nhịp thở dồn dập hơn…

Mát nhìn xuống dừng trước cặp chân trắng nõn kia, Vương Quốc Hoa không nhịn được tiến lên giơ tay ôm, ngồi xuống đặt hai chân của cô lên đùi, dùng tay cẩn thận nghịch.

Lòng bàn chân truyền đến cảm giác tê dại tiến lên toàn thân, Lưu Linh không khống chế được nằm xuống, giãy dụa người. Cảm giác sởn da gà chạy khắp nơi cuối cùng đến bụng dưới, Lưu Linh không nhịn được khép chặt hai chân, người càng giãy dụa nhiều hơn. Ngón tay từ từ theo bắp chân tiến lên trên, Lưu Linh vô thức mở hai chân ra, chiếc váy ngủ mỏng không có tác dụng mấy, chỗ nhạy cảm nhất cơ thể bị trêu đùa, Lưu Linh không khống chế được cong người, chỗ đó chảy ra nhiều làn nươc, không lâu sau thẩm thấu ra ngoài quần lót.

Mặt đỏ bừng lên, Lưu Linh ngoan cố nhắm mắt lại….

….
Lâm Tĩnh nhíu mày, mùi hôi thối từ xa xa truyền lại. Cách xa trụ sở nhà máy hóa chất Minh Viễn đã như vậy thì có thể tưởng tượng dòng sông ô nhiễm môi trường đến mức như thế nào.

Mạnh Vũ Vi ở ghế trên quay đầu lại nói:
- Tĩnh tỷ, hay là em xuống xem một chút, chị đừng đi.
Lâm Tĩnh xua tay nói.
- Thôi, không cần.
Cửa sổ được kéo lên, luồng khí thối bị chặn ngoài cửa sổ, vẻ mặt Lâm Tĩnh tốt hơn đôi chút. Xe chạy qua một cây cầu, Lâm Tĩnh bảo dừng xe lại.

Mở cửa xuống xe, Lâm Tĩnh bị mùi thối gay mũi làm ho khan một tiếng, vẻ mặt rất khó coi. Cầu không cao, từ trên cầu có thể thấy xác cá đầy bên dưới, cỏ quanh bờ sông cũng khô vàng.

Lấy khăn tay bịt mũi, Lâm Tĩnh nhìn về cách đó không xa. Ở phía xa xa văn phòng của tập đoàn Minh Viễn khá bắt mắt ở khu đất bằng phẳng.
- Không xem nữa, tới khu công nghệ cao.
Lạnh lùng nói một câu, Lâm Tĩnh lên xe.

Xe tiếp tục đi về phía trước, Lâm Tĩnh nói:

- Vũ Vi, Thạch Vân Thanh không nói với chị là ở đây ô nhiễm tới như thế nào.

Mạnh Vũ Vi không quay đầu lại, miệng nở nụ cười lạnh.
- Thạch Vân Thanh không đặt tâm tư ở đây, mà thật ra ả cũng không dám nói đến vấn đề này.

Khu công nghệ cao ở phía trên Khu khai phát, so với Khu khai phát đầy nhà máy thì khu công nghệ cao gần như không có nhà xưởng gì.

Một lần nữa xuống xe, cảm giác buồn bực trong lòng Lâm Tĩnh đã bay ra, Lâm Tĩnh đứng trước xe không nói gì. Mạnh Vũ Vi yên tĩnh đứng phía sau. Lâm Tĩnh trước đó không có suy nghĩ nhiều. Quận Hồng Sam là quận có kinh tế phát triển nhất thị xã Giang Đông, Lâm Tĩnh không phải không muốn khống chế trong tay nhưng biết gấp quá sẽ hỏng việc. Để quận Hồng Sam nội đấu chính là điều Lâm Tĩnh mong chờ nhất.

Vương Quốc Hoa đang nghiêm trang chủ trì hội nghị, đây là một hội nghị thường trực ủy ban rất bình thường, các phó chủ tịch quận báo cáo một chút công việc của mình. Đang báo cáo là phó chủ tịch Giản Hòa Phương phụ trách quản lý giáo dục và y tế. Giọng Giản Hòa Phương hơi khàn khàn, nghe hơi chói tai. Đến lúc báo cáo, Giản Hòa Phương không xem văn bản mà cứ thế nói theo suy nghĩ của mình. Phải nói Giản Hòa Phương quản lý khá tốt. Giản Hòa Phương giới thiệu qua về cải cách giáo dục, y tế của quận Hồng Sam. Giản Hòa Phương cũng báo cáo qua vấn đề nhập học của con cái công nhân từ ngoài đến quận Hồng Sam làm thuê.
- Trong thời gian gần đây một ít đồng chí ở Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận phản ánh với tôi trong công ty bọn họ có nhiều công nhân từ bên ngoài tới …

Giản Hòa Phương có năng lực, cũng tận tụy với công việc. Một ít giám đốc các công ty là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận, bọn họ phản ánh tình hình với Giản Hòa Phương. Giản Hòa Phương cũng coi trọng vấn đề này, nhiều lần đi kiểm tra. Trước đây Giản Hòa Phương cũng mấy lần đưa ra trong hội nghị nhưng nguyên chủ tịch chỉ nghe một chút, không coi trọng. Giản Hòa Phương trong phạm vi quyền lực thật ra cố gắng yêu cầu các trường tiến hành nhận con em công nhân thời vụ, chẳng qua khoản tiền học phí đắt tiền là gánh nặng với các gia đình. Giản Hòa Phương hy vọng chính quyền sẽ giảm gánh nặng cho con cái công nhân.

Vương Quốc Hoa nghe rất cẩn thận chẳng qua không tỏ rõ thái độ. Nói thẳng ra đối với hắn mà nói đây không phải việc gấp.


- Mấy tháng nữa tới học kỳ mới, xin mời chủ tịch quận thận trọng cân nhắc đề nghị của tôi.
Giản Hòa Phương có lẽ thấy hy vọng khi Vương Quốc Hoa chăm chú lắng nghe, vì thế đã tổng kết một câu.

- Đồng chí Hòa Phương, chuyện này tôi muốn thấy một bản báo cáo hợp tình hợp lý.
Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời rất ổn, Giản Hòa Phương nghe xong vui vẻ vì không giống nguyên chủ tịch quận thường nói “Cứ để tạm đó đã”

Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang hội nghị. Mã Ngọc Cao mặt mày tức giận tiến vào, đi tới còn nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhíu mày.

- Tổng giám đốc Đổng của công ty Dược Huy Hoàng gọi tới nói nhân viên nhà máy thuốc Hồng Sam đang bao vây trụ sở văn phòng công ty dược Huy Hoàng. Phát triển kinh tế là công việc quan trọng nhất của quận ta, vừa lúc mọi người có mặt ở đây nên cùng đi xem một chút.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi ra, tới cửa phòng hội nghị, Vương Quốc Hoa dừng lại nói:
- Chánh văn phòng Mã, anh đã báo cáo với bí thư Miêu chưa?

Mã Ngọc Cao nói:
- Bí thư Miêu lên thị xã, tôi đã thông báo với Chánh văn phòng Trịnh, cũng đã thông báo với công an quận, mời mọi người nhanh chóng đến duy trì trật tự.
Mã Ngọc Cao nói rất lớn, mọi người đều nghe thấy.

Vương Quốc Hoa đi nhanh về phía trước, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm đi song song và nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Vẻ mặt hai người không quá tốt, nhất là Đặng Ngâm.


Các phó chủ tịch quận lên xe của mình, Vương Quốc Hoa dẫn đầu đi trước, rất nhanh tới hiện trường.

Hiện trường rất loạn, nhân viên nhà máy thuốc giăng biểu ngữ, không ít người chặn ở cửa làm ầm lên.

Lâm Tĩnh đứng gần đó gần nửa tiếng. Mới đầu thấy đám công nhân giơ biểu ngữ có trật tự, chỉ chặn trước cửa mà thôi. Theo thời gian trôi qua, đám công nhân dần mất bình tĩnh, không ngừng lớn tiếng nói. 10 phút sau đại biểu lên lầu đi xuống hét lên với công nhân.
- Đám tư bản đều tham lam, không đáp ứng điều kiện nào của chúng ta đưa ra.

Câu này như ngọn lửa châm mồi, mấy trăm người bắt đầu lao lên lầu. Lâm Tĩnh thấy thế muốn tiến lên nhưng bị Mạnh Vũ Vi giữ lại, cô chỉ có thể nhìn đám công nhân lao lên lầu. Bịch bịch, những tiếng này không ngừng vang lên bên tai.Lâm Tĩnh rất tức giận, mười phút trôi qua mà không có một cảnh sát nào xuất hiện.

- Đám người ở công an quận Hồng Sam làm gì vậy hả? Nhiều người như vậy gây sự mà không quản là sao?
Lâm Tĩnh tức giận mắng thì xa xa đã có xe cảnh sát xuất hiện. Ba bốn cảnh sát xuống xe nhưng không hề có ý lập tức tiến lên, đợi một lát sau mới cầm loa gọi.
- Các đồng chí nhà máy thuốc xin bình tĩnh lại, có chuyện gì có thể phản ánh với ủy ban quận.
Xe cảnh sát xuất hiện không lâu một đám phóng viên mang theo máy quay, máy ảnh xuất hiện.

Lâm Tĩnh thấy thế liền lộ vẻ nghi hoặc.

- Sao nhiều phóng viên như vậy?
Vương Quốc Hoa từ trên xe đi xuống thấy hiện trường hỗn loạn và đám phóng viên không khỏi rùng mình. Đám phó chủ tịch phía sau thấy thế cũng giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận