Phù Diêu

Đổng Diễm Phương im lặng nhìn Vương Quốc Hoa một chút, sau đó nói:
- Hy vọng như thế, vậy chủ tịch quận có gì chỉ giáo không?

Vương Quốc Hoa không thể không bội phục cách diễn của đối phương.
- Sau bữa trưa, ủy ban sẽ bố trí một cuộc nói chuyện, hy vọng tổng giám đốc Đổng có thể kịp thời có mặt. Chính quyền sẽ có kết quả công chính với mọi người.

Lâm Tĩnh không thể không thừa nhận, mặc dù là mình ra mặt xử lý cũng không thể làm tốt như Vương Quốc Hoa.

Lâm Tĩnh không thể không phối hợp với Vương Quốc Hoa, nguyên nhân nằm ở lợi ích. Sau khi chuyện này xảy ra, Lâm Tĩnh mơ hồ ý thức được cục diện chính trị hiện nay của quận Hồng Sam sắp bị phá vỡ, sắp đến xu thế giằng co của Đảng ủy và chính quyền mà mình mong muốn thấy.

*** biểu của nhà máy thuốc được bố trí đến phòng ăn nhà khách dùng bữa ăn thịnh soạn, sau đó mời về phòng nghỉ ngơi. Bọn họ rất hài lòng với đãi ngộ này. Lúc vào trong phòng đóng cửa lại bọn họ đều lộ vẻ lo lắng. Bọn họ biết nếu không phải có người kích động thì mọi người đã không hài lòng với nội dung thỏa thuận ban đầu. Sự tham lam là nguyên nhân của mọi biến động.

Trong phòng hội nghị ủy ban quận, lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền tụ tập ở đó, bí thư thị ủy Lâm Tĩnh ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tạo. Các vị ngồi đây không có tâm trạng ăn trưa. Bí thư thị ủy Lâm Tĩnh xuất hiện khiến tình hình trở nên rất phức tạp.

- Bí thư Vân Đông không ở đây, hội nghị này do tôi chủ trì.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh gật đầu không phản đối.

- Chuyện thì tất cả mọi người đều biết rõ. Đầu tiên tôi muốn nghiêm khắc phê bình công an quận. Căn cứ ghi chép của tổng đài 110, sau khi công nhân nhà máy thuốc chặn cửa công ty dược Huy Hoàng, người của công ty đã báo cảnh sát nhưng nửa tiếng sau cảnh sát mới xuất hiện. Vì thế tôi đề nghị tạm thời đình chỉ công tác của trưởng công an quận Tiền Tứ Hải, chờ xử lý.
Đao đầu tiên của Vương Quốc Hoa rất tàn nhẫn làm vẻ mặt mọi người đều hơi đổi.
- Chủ tịch quận, tôi cảm thấy như vậy là không công bằng. Là bí thư đảng ủy chính pháp, tôi không đồng ý với đề nghị của anh.
Trần Binh cũng không muốn đứng ra phản đối nhưng hắn cũng bất đắc dĩ. Ai bảo hắn là bí thư đảng ủy chính pháp.

- Có ý kiến gì khác hả? 110 nhận điện báo mà nửa tiếng không tới, tôi tận mắt thấy. Anh cho rằng một trưởng công an quận như vậy là xứng đáng sao?

Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Lâm Tĩnh vỗ bàn đứng dậy mắng, đây là điều ai có thể ngờ tới nhưng mọi người chỉ có thể chấp nhận. Ai là bí thư thị ủy tận mắt thấy điều này đều sẽ tức.

Trần Binh âm trầm ngồi xuống, hắn muốn phản đối nhưng câu nói của Lâm Tĩnh thể hiện tính uy hiếp rất mạnh, nếu Trần Binh tiếp tục phản đối thì kẻ đen đủi tiếp theo là mình. Đồng thời Lâm Tĩnh cũng đã đưa ra tín hiệu rõ ràng, chuyện phải khống chế trong phạm vi quận Hồng Sam.

Lúc này Mạnh Vũ Vi lại đi tới nhỏ giọng nói bên tai, Lâm Tĩnh gật đầu nói:
- Chuyện hôm nay đã xảy ra không chỉ làm quận Hồng Sam mất mặt, thị ủy, ủy ban thị xã cũng mất mặt. Nhất là ở hiện trường còn có người nước ngoài, tôi tuyên bố kỷ luật một chút, chuyện hôm nay không được phép lên báo. Nếu như có ai nói lung tung thì thị ủy tuyệt đối không bỏ qua.
Nói xong Lâm Tĩnh nhìn quanh một vòng, mọi người cúi đầu cô mới hài lòng nói với Vương Quốc Hoa:
- Đồng chí Quốc Hoa, anh tiếp tục.

Vương Quốc Hoa được cho phép nên tiếp tục nghiêm túc nói:
- Chỉ thị của bí thư Lâm mọi người đều nghe thấy, tôi không lặp lại. Sau đây nói tới điểm thứ hai, vẫn về công an quận. Tiền Tứ Hải sẽ bị điều tra xử lý sau. Hôm nay phụ trách công an quận là Quân Minh Thành, phân công quản lý trị an Lương Hạo, hai vị này không thể trốn tránh trách nhiệm. Bởi vì công an quận không có phản ứng kịp thời nên hậu quả mở rộng, vì thế tôi đề nghị tiến hành điểm danh phê bình, yêu cầu hai đồng chí này viết kiểm điểm. Do tình hình thực tế nên đề nghị đồng chí Ngôn Bá Thân tạm thời chủ trì công việc của công an quận.
Trần Binh không nhịn được liên tục ho khan đến trào nước mắt. Hắn ngẩng đầu mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa. Đáng tiếc Lâm Tĩnh ở bên kia rất nhẹ nhàng nhìn sang làm hắn phải cúi đầu.

- Mọi người có ý kiến khác thì có thể nói. Trước mặt bí thư Lâm, tôi hy vọng mọi người không nên nói sau lưng.
Câu này của Vương Quốc Hoa làm Lâm Tĩnh thiếu chút nữa tức giận nhảy lên. không thể như vậy chứ, mình cho hắn thể diện lắm rồi mà. Nhưng lúc này Vương Quốc Hoa đưa tờ giấy tới viết mấy chữ “Mượn oai hổ” làm cơn tức của Lâm Tĩnh hóa giải. Ừ, cũng đúng, hôm nay chính là cách để dựng uy tín của mình.

Sau một phút yên tĩnh thấy không ai lên tiếng, Vương Quốc Hoa nói.
- Không có ý kiến khác thì sẽ thông qua. Chánh văn phòng Mã, xin mời đồng chí Ngôn Bá Thân đến họp.

Ngôn Bá Thân chỉ tạm thời chủ trì công việc nên có người vẫn nhịn được.

Ngôn Bá Thân chờ bên ngoài thấy Mã Ngọc Cao đi ra liền tươi cười đi tới. Mã Ngọc Cao nhỏ giọng nói, Ngôn Bá Thân run lên nói.

- Chánh văn phòng Mã, thật hay giả, đừng lừa tôi.

Mã Ngọc Cao cười nói:
- Lừa anh làm gì? Vào đi, các lãnh đạo đang đợi đó.
Ngôn Bá Thân lắc lắc đầu.
- Tôi vào toilet một chút.

Nước lạnh làm Ngôn Bá Thân nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn gõ cửa phòng hội nghị, lúc này Ngôn Bá Thân nhớ đến câu nói của ông anh, hắn biết chức trưởng công an quận của mình không mất được, Vương Quốc Hoa nhất định còn có chiêu gì đó.

- Vào đi.
Nghe thấy giọng của Vương Quốc Hoa, Ngôn Bá Thân hơi ưỡn lưng đi vào, đừng nghiêm trang.
- Kính chào các vị lãnh đạo, Ngôn Bá Thân theo lệnh tiến tới.

Vương Quốc Hoa không nói đến chuyện chủ trì công việc mà gật đầu bảo Ngôn Bá Thân đứng sang bên.
- Chuyện hôm nay không hề đơn giản như bề ngoài. Chuyện của nhà máy thuốc mọi người đều biết rõ trong lòng.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Ngôn Bá Thân:
- Đồng chí Ngôn Bá Thân, quận ủy quyết định do anh chủ trì công việc của công an quận, bây giờ tôi ra lệnh cho anh lập tức đi điều tra rõ xem có phần tứ bất hợp pháp trà trộn vào đội ngũ công nhân nhà máy thuốc để gây loạn không?

Ngôn Bá Thân sớm có chuẩn bị nên đáp ngay.
- Chủ tịch, tôi đã điều tra xong. Tổng cộng có tám tên khả nghi trà trộn vào, kích động gây hỗn loạn.


Vương Quốc Hoa rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Ngôn Bá Thân, chẳng qua hắn không thể không cẩn thận nói.
- Đồng chí Ngôn Bá Thân, anh phải chịu trách nhiệm với lời của mình.
Ngôn Bá Thân đứng nghiêm chào:
- Báo cáo chủ tịch quận, tôi trước đây từng quản lý hình sự của công an quận, mấy người gây náo loạn hôm nay đều là những kẻ có tiền án tiền sự, có ba người thường xuyên vào tù. Bởi vì nhận ra bọn họ nên tôi đợi quần chúng di tản liền yêu cầu các đồng chí hình sự bắt bọn họ.

Ngôn Bá Thân vừa nói vừa đưa một tập tài liệu tới.
- Đây là khẩu cung.
Vương Quốc Hoa không xem mà đưa cho Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh cầm lấy đọc, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói.
- Anh ra ngoài đi.
Ngôn Bá Thân ra ngoài. Bịch một tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Ngôn Bá Thân không đề phòng nên trán bị đập mạnh, máu đã chảy.

Miêu Vân Đông thở hổn hển không ngờ mình vừa đẩy cửa mạnh làm Ngôn Bá Thân chảy máu đầu. Cảnh này Lâm Tĩnh thấy rõ khiến bao khí thế của Miêu Vân Đông mất sạch, còn phải đối mặt với ánh mắt tức giận của Lâm Tĩnh, cùng vẻ trào phúng của Vương Quốc Hoa.

Miêu Vân Đông chỉ có thể lặng lẽ đi tới ngồi xuống vị trí, cúi đầu nghe Vương Quốc Hoa tiếp tục nói.
- Các đồng chí công an quận kịp thời sửa chữa sai lầm.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa không quên nhìn Ngôn Bá Thân được dìu ra ngoài, lại nhìn Miêu Vân Đông đang đầy tức tối mà không thể phát tác.

Vương Quốc Hoa hiểu thắng lợi đã do mình khống chế.

- Làm chủ tịch quận, chuyện xảy ra như vậy tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, việc này tôi sẽ kiểm điểm với thị ủy.
Vương Quốc Hoa nói vậy làm Miêu Vân Đông không thể khống chế nổi. Hắn đập bàn đứng lên tức giận đưa tay ra chỉ:
- Vương Quốc Hoa, anh…


Lúc tỉnh lại thì đã muộn, Miêu Vân Đông bị ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn tới, hắn chỉ có thể ngồi xuống.

Vương Quốc Hoa đắc thắng bình tĩnh nói với Miêu Vân Đông:
- Bí thư Miêu có gì cần nói à?

Miêu Vân Đông xanh mặt, môi run run khó khăn lắm mới nói một câu:
- Tôi nghe ý kiến của mọi người rồi nói.
Thực tế tàn khốc khiến Miêu Vân Đông không có cách nào khác, ai dám chống đối vào lúc này chứ? Trừ khi là kẻ ngu.

Xem xong lời khai Lâm Tĩnh không nói gì mà lặng lẽ đẩy sang cho Miêu Vân Đông. Miêu Vân Đông nhìn một lúc, mắt như bị kim châm.

Chờ Miêu Vân Đông xem xong, Lâm Tĩnh nói:
- Các thường vụ ở lại, các đồng chí tản đi.

Sau khi mấy người đi ra ngoài, Lâm Tĩnh cầm lời khai đập lên bàn, mặt mày đầy tức giận nói:
- Ai là Trịnh Quốc, đứng ra giải thích chuyện này cho tôi.

Bịch, Trịnh Quốc mặt tái mét ngã xuống mặt đất. Lát sau hắn hai tay chống bàn nhưng không ai đỡ hắn, chỉ có thể từ từ đứng lên. Trịnh Quốc nhìn Miêu Vân Đông, đáng tiếc Miêu Vân Đông cúi đầu xuống.

Rất nhiều người nhìn tới, Trịnh Quốc lại ngã sấp xuống. Một cảm giác lạnh lùng xuất hiện trong lòng mọi người. Vương Quốc Hoa nhìn Miêu Vân Đông sau đó nói với Ngô Minh Chỉ ở đằng sau.
- Tới.
Ngô Minh Chỉ đi nhanh đến cùng với Thạch Vân Thanh ở bên giúp đỡ nâng Trịnh Quốc ra ngoài.

- Trong só chúng ta có vài đồng chí chỉ biết tư lợi. Ở đây tôi không điểm danh phê bình. Nhân viên nhà máy thuốc Hồng Sam vẫn còn đang chờ, mọi người đều chưa ăn, họp tới đây thôi.
Lâm Tĩnh bỏ lại một câu đứng lên đi thẳng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận