Miêu Vân Đông cho rằng mình quá đen, Vương Quốc Hoa quá đỏ, nếu không dù là gây rối bị bắt, mình cũng có thể đè xuống, bảo vệ được Trịnh Quốc. Đen chính là Miêu Vân Đông ép tại trận, Trịnh Quốc không có gì chống đỡ. Bên công an quận thì Miêu Vân Đông không đau lòng vì không phải địa bàn của hắn.
- Chuyện của Trịnh Quốc làm tôi rất đau lòng. Y là cán bộ được Đảng giáo dục nhiều năm, tôi cũng rất coi trọng. Tôi đề nghị thị ủy nghiêm túc xử lý, cần xử lý phải xử lý, cần cách chức thì cách chức.
Miêu Vân Đông khẽ cắn môi cuối cùng đã mở miệng nói. Miêu Vân Đông nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, kết quả người này cúi đầu hút thuốc như không liên quan tới mình.
Miêu Vân Đông nghiến răng nghiến lợi nhưng nói chuyện lại khá bình tĩnh.
- Quốc Hoa, cậu thấy sao?
- Tôi ủng hộ ý kiến này.
Vương Quốc Hoa nói mang theo chút tức giận, đương nhiên là hắn cố ý, nếu không người ta sao thấy hợp lý được. Miêu Vân Đông sẽ thấy hắn như thế nào?
- Ừ, thị ủy nhất định nghiêm túc xử lý, chẳng qua còn phải nghiên cứu.
Miêu Vân Đông đưa ra một thái độ không rõ ràng.
- Tôi còn một vấn đề là trưởng công an quận, tốt nhất là nên nhanh chóng xác định.
Vương Quốc Hoa nhìn tới Miêu Vân Đông, vẻ không cam lòng hiện rõ trong mắt. Miêu Vân Đông thấy nên hỏi Miêu Vân Đông.
- Đồng chí Miêu Vân Đông, anh thấy sao?
Lúc này tới lượt Miêu Vân Đông nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua hắn hận là Miêu Vân Đông chứ không phải Vương Quốc Hoa. Miêu Vân Đông muốn trấn an Vương Quốc Hoa, dựa vào gì muốn mình mở miệng nói.
Nhưng Miêu Vân Đông biết rõ lần này nếu không phải Miêu Vân Đông ngại người sau lưng hắn, không phải cân nhắc tới cục diện trên thị ủy, không phải do nhiều nhân tố đan xen thì lần này Miêu Vân Đông có thể lột da hắn.
Đẩy ngã Miêu Vân Đông xuống đất, giẫm một vạn cái làm hắn trọn đời không xoay người được. Ừ, đây chỉ là hy vọng tuyệt vời, trong thời gian ngắn đừng hy vọng. Vương Quốc Hoa biết rõ tình cảnh hiện nay của Hứa Nam Hạ, biết tại sao Hứa Nam Hạ ném mình tới quận Hồng Sam. Vì thế hắn gây chút chuyện không vấn đề gì, nhưng nếu làm tới mức mày chết tao sống lại khác. Trong mắt chính trị gia thì không ai không thể hy sinh. Điểm này Vương Quốc Hoa từ sự bất đắc dĩ của Lãnh Vũ mà hắn nhận ra.
Đương nhiên nó không ảnh hưởng đến sự kính trọng mà Vương Quốc Hoa dành cho Lãnh Vũ. Vương Quốc Hoa thậm chí muốn cảm ơn về thủ đoạn xử lý và cách truyền giáo của Lãnh Vũ. Nhẹ nhàng kéo khăn che mặt, lộ ra sự lạnh lùng và tàn nhẫn của chính trị. Bài học này rất đặc sắc.
Vương Quốc Hoa lúc này nhắc đến trưởng công an quận cũng có nghĩa tất cả có thể thương lượng. Miêu Vân Đông mặc dù rất không cam lòng nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh mà Lâm Tĩnh gặp riêng mình vừa nãy.
- Tôi tin đồng chí Quốc Hoa sẽ lấy đại cuộc làm trọng.
Đây là câu nói có trọng lượng nhất của Lâm Tĩnh khi gặp riêng Miêu Vân Đông. Lời này chỉ có thể nói là hứa hẹn của Lâm Tĩnh.
Điều kiện thực hiện hứa hẹn chính là vào lúc quan trọng Miêu Vân Đông phải ủng hộ Vương Quốc Hoa đoạt được chức trưởng công an quận. Miêu Vân Đông nghi ngờ trong này có mưu đồ nhưng rất nhanh đã bác bỏ. Lâm Tĩnh là bí thư thị ủy nên hoàn toàn có thể dùng biện pháp tốt hơn để xử lý chuyện này. Ví dụ như bố trí một bí thư quận ủy mới. Điểm này chỉ dựa vào việc triệt để tra xét Trịnh Quốc là làm được. Ngược lại sau lưng Vương Quốc Hoa là bí thư tỉnh ủy, nếu hắn cắn chặt chuyện kia thì có lẽ Lâm Tĩnh không tránh né được.
Đây là phán đoán của Miêu Vân Đông.
Quá trình chờ Miêu Vân Đông tỏ thái độ đúng là rất thoải mái. Giờ phút này Lâm Tĩnh còn cảm thấy có chút hưng phấn. Cô cảm thấy mình là cao thủ đánh cờ, hai quân cờ trước mặt bị cô điều khiển rất dễ dàng.
- Đồng chí Ngôn Bá Thân lần này lập công lớn trong quá trình xử lý sự kiện, tôi đề nghị do đồng chí Ngôn Bá Thân làm trưởng công an quận.
Miêu Vân Đông tỏ thái độ xong lại thấy dễ dàng. Mất một chánh văn phòng quận ủy thì sao chứ? Chỉ cần tỉnh ủy thông qua việc mình làm thường vụ thị ủy, sau này mình có cấp bậc cao nhất ở quận Hồng Sam, ai có thể chống lại mình.
Miêu Vân Đông nghĩ không sai, chỉ cần được lên chức, một bí thư quận ủy có thể tham gia hội nghị thường vụ thị ủy thì có quyền uy tuyệt đối trong quận ủy. Đây không chỉ là sự khẳng định của thị ủy với hắn, mà là sự khẳng định của tỉnh ủy.
- Đồng chí Quốc Hoa?
Lâm Tĩnh cười cười nhìn Vương Quốc Hoa đang thất thần, trong lòng cô có chút buồn cười thầm nói hình như có gì không quá đúng.
- Tôi không có ý kiến.
Vương Quốc Hoa phục hồi tinh thần, rất nhanh làm ra quyết định. Vừa nãy Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nhân tố không xác định Lý Quốc Quang hôm nay có biểu hiện rất lạ. Từ trước đến giờ Vương Quốc Hoa đều cho rằng người như Lý Quốc Quang chưa chắc có thể có tác dụng, nhưng muốn phá chuyện thì người này làm rất dễ. Vương Quốc Hoa có chút hối hận cảm thấy thái độ của mình đối với Lý Quốc Quang là hơi quá.
- Cứ như vậy đi, tôi bây giờ phải lên thị xã.
Lâm Tĩnh cười cười đứng lên bắt tay hai người. Miêu Vân Đông cùng Vương Quốc Hoa rất phối hợp tiễn một đoạn, đưa Lâm Tĩnh lên xe. Nhìn một đám cán bộ quận Hồng Sam đứng ở cổng tiễn mình, Lâm Tĩnh không nhịn được cười.
- Tĩnh tỷ.
Mạnh Vũ Vi ở đằng trước quay đầu lại giơ ngón cái lên. Nịnh quá đúng lúc, Lâm Tĩnh trấn định nhắm mắt, miệng không nhịn được nở nụ cười. Mạnh Vũ Vi biết ý không nói nữa mà nhỏ giọng nói với lái xe:
- Đi chậm một chút.
Lời này làm Lâm Tĩnh rất thoải mái. Tối cô phải lên Bắc Kinh vì thế bây giờ cần nghỉ ngơi.
Mạnh Vũ Vi một lần nữa thể hiện sự quan trọng trong mắt nên cũng vui vẻ. Lúc vui vẻ người ta hay nghĩ nhiều. Thoáng suy nghĩ chuyện trải qua, Mạnh Vũ Vi không khỏi thầm khen Vương Quốc Hoa. Hắn xử lý vấn đề rất ổn thỏa, không có tỳ vết gì, nếu thêm hay giảm một chút đều có chuyện. Kết quả bây giờ các phương diện đều chấp nhận được, chỗ tốt cũng kiếm được. Mạnh Vũ Vi rất khó hiểu không biết sao hắn khôn như vậy.
Xe của Lâm Tĩnh vừa biến mất, Miêu Vân Đông đã thu nụ cười, nghiêm túc nói:
- Chỉ thị của bí thư Lâm mọi người đã nghe rõ rồi đó, còn ai nói này nói kia tôi sẽ không nể mặt, bí thư Lâm cũng không chấp nhận.
Lý Quốc Quang cười cười nhìn ra ngoài, người khác đều nhìn Vương Quốc Hoa. Ở đây ngoài Vương Quốc Hoa ra thì người khác sẽ không chèn ép quá mức.
- Bí thư Vân Đông, hay là tổ chức hội nghị thường vụ thống nhất tư tưởng đi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Miêu Vân Đông biết hắn muốn kết quả gì nên gật đầu nói.
- Được, vừa lúc các đồng chí đều có mặt đông đủ.
Hội nghị có hai nội dung, một là thực hiện chỉ thị của bí thư thị ủy Lâm, khống chế chuyện trong phạm vi quận, biện pháp xử lý này chính là “che lại”. Bí thư và chủ tịch quận đã thống nhất tư tưởng, người khác cũng phải như vậy. Mọi người đều biết chiêu này rất hay được dùng. Một khi có ai đưa ra tiếng khác thường thì đầu tiên là để anh nhận sai, sau đó là kiểm điểm, làm anh cả đời không thể xoay người.
Nửa phần đầu hội nghị làm Miêu Vân Đông rất hài lòng, giống như trước đây, khi hắn nói chuyện thì bên dưới rất yên tĩnh.
- Tôi thay mặt quận ủy đề nghị do đồng chí Ngôn Bá Thân làm trưởng công an quận.
Miêu Vân Đông trịnh trọng nhấn mạnh chữ quận ủy, bên dưới đột nhiên xôn xao. Đúng thế, xôn xao, không ai nói chuyện nhưng ánh mát mọi người đều không đúng. Trong đó ghế của bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh phát ra tiếng cót két. Mọi người không khỏi nhìn về phía Trần Binh, hai mắt tên này đang đỏ như máu.
- Chết.
Mặt Miêu Vân Đông hơi đổi, đối mặt ánh mắt như dã thú của Trần Binh, Miêu Vân Đông phát hiện mình không ngờ không dám đối diện. Miêu Vân Đông không thiếu trí tuệ chính trị phát hiện được vấn đề xảy ra ở đâu nhưng đã muộn. Một vài người bất an vô thưc làm ra vài động tác.
Cạch cạch, Vương Quốc Hoa khẽ lấy bút gõ lên bàn, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Yên tĩnh, yên tĩnh bất ngờ phủ xuống phòng hội nghị, chỉ có tiếng con ruồi bay loạn là âm thanh duy nhất.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Vân Đông.
Vương Quốc Hoa rất hài lòng với hiệu quả này. Đây là lần thứ hai hắn lộ răng nanh, cú cắn này rất tàn nhẫn đủ làm mọi người đang ngồi đây nhận ra.
- Tôi có chút chuyện gấp cần phải rời đi, mọi người tiếp tục.
Miêu Vân Đông làm ra hành vi kinh người. Khi các thường vụ khác chưa tỏ thái độ, hắn đã có chút bối rối đứng lên, bước chân lảo đảo rời khỏi phòng hội nghị.
Giờ phút này Miêu Vân Đông tuyệt đối không có bất cứ biểu hiện gì như trước đây. Trong hội nghị thường vụ trước đây chỉ cần Miêu Vân Đông lên tiếng, không ai dám có ý kiến khác, điểm này được kiểm chứng trong nửa đầu hội nghị. Đây cũng là nguyên nhân khiến Miêu Vân Đông bối rối. Bởi vì hắn cảm thấy mình đi nước cừ thối. Do nóng lòng muốn thể hiện quyền uy của bí thư quận ủy mà hắn theo ước định chủ động đề cử Ngôn Bá Thân làm trưởng công an quận. Sai một bước sai nhiều bước, Miêu Vân Đông hối hận đã muộn. Từ nay về sau trong hội nghị ban bí thư thậm chí hội nghị thường vụ thì quyền uy của Miêu Vân Đông hoàn toàn biến mất. Hình tượng bất khả xâm phạm cũng sụp đổ theo.
Trong nháy mắt ra khỏi phòng hội nghị, Miêu Vân Đông nghĩ đến chuyện lên chức, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
- Tiểu Hà, chuẩn bị xe.
Miêu Vân Đông không về văn phòng mà trực tiếp đi nhanh xuống dưới lầu.
Trong phòng hội nghị đang rất yên tĩnh. Do Vương Quốc Hoa vẫn ngồi ngay ngắn bất động giống như một ngọn núi cao vút trước mặt mọi người. Cửa phòng hội nghị theo quán tính lay động vài cái, ánh sáng lúc sáng lúc tối. Vương Quốc Hoa lúc này mới từ từ mở miệng nói.
- Trình tự tổ chức vẫn cần tiến hành. Bí thư Vân Đông tạm thời có việc, hội nghị sau đây do tôi chủ trì.