Phù Diêu

Mạnh Vũ Vi có chút giật mình, tay cầm thuốc run run. Cô nhìn Vương Quốc Hoa, rkhh.
- Tĩnh tỷ là bí thư thị ủy, nắm giữ bên dưới có gì là không đúng. Chẳng lẽ bí thư thị ủy còn phải nghe lời anh ư? Anh quá đáng thế. Em nhớ trước anh không phải như vậy mà.

Vẻ kinh ngạc của cô dần chuyển thành giảo hoạt, tò mò. Cô đúng là nhìn không hiểu hắn.

Mâu thuẫn giữa Vương Quốc Hoa và Lâm Tĩnh không rõ ràng nhưng vẫn tồn tại. Lâm Tĩnh sống chết muốn thể diện. Lâm Tĩnh sau khi bị thua trận rời đi khỏi thị xã Bắc Câu đã trở nên rất cứng rắn. Mạnh Vũ Vi biết Vương Quốc Hoa ngoài mặt ôn hòa nhưng lại cường ngạnh, mặc kệ ở bất cứ hoàn cảnh nào đều như vậy.

Hai người rất có chủ kiến nếu không phải có quan hệ mật thiết thì sớm muộn sẽ có đối đầu. Mạnh Vũ Vi không khỏi thầm may mắn thay cho Lâm Tĩnh. Nếu Vương Quốc Hoa không phải cấp dưới chứ không phải phó cho Lâm Tĩnh. khách quan mà nói thì Lâm Tĩnh là người có lợi khi văn phòng công vụ được thành lập ở quận Hồng Sam nhưng Lâm Tĩnh lại không cảm kích. Lâm Tĩnh tuy được chỗ tốt nhưng không thể chịu được việc Vương Quốc Hoa lướt qua mình mà trực tiếp báo cáo với Hứa Nam Hạ. Hoặc là nói dù Hứa Nam Hạ bố trí Vương Quốc Hoa làm việc này thì theo Lâm Tĩnh thấy chuyện công việc phải bắt chuyện với mình trước.

Vương Quốc Hoa thật sự muốn chống đối với Lâm Tĩnh sao? Hắn chỉ muốn ra vẻ như vậy mà thôi. Bên Dương Quốc Minh đã không có đường giảm xóc, lại đối đầu với Lâm Tĩnh nữa thì chính là thằng ngu. Nếu không sao hắn muốn Lâm Tĩnh đi báo Dương Quốc Minh ngày mai Hứa Nam Hạ sẽ tới quận Hồng Sam?

Hai người đều ra vẻ thù địch nhưng thực ra muốn lấy thể diện, đồng thời cũng muốn không bị thua khi tranh chấp về sau.

Thân là thư ký của Lâm Tĩnh, Mạnh Vũ Vi tận mắt nhìn thấy lúc tiễn Dương Quốc Minh ra, Lâm Tĩnh nở nụ cười đắc ý.

- Muốn làm việc thì trong tay phải có quyền, đạo lý này không cần anh giải thích chứ?
Vương Quốc Hoa thu lại vẻ mạt dữ tợn, hai mắt nhìn xuống dưới. tay Mạnh Vũ Vi đang khiêu khích hắn.

- Cắn.
Vương Quốc Hoa đưa khăn tới, Mạnh Vũ Vi không quá hiểu ngẩng đầu lấy tay lau miệng.
- Anh kêu to quá, giữa ban ngày mà không sợ người nghe thấy ư?


Một giây sau Mạnh Vũ Vi há hốc mồm cuối cùng biết tại sao hắn muốn mình cắn cái khăn kia.

- Đáng chết.

Vương Quốc Hoa đi được một lúc mà Mạnh Vũ Vi vẫn nằm trên ghế mắng. Mạnh Vũ Vi vừa mắng vừa cười. Trong đầu cô hiện lên vẻ điên cuồng của Vương Quốc Hoa, lúc hắn có chuyện thì mới phát tiết như thế. Mạnh Vũ Vi cũng thích cách điên cuồng này.

- Đáng chết.
Mạnh Vũ Vi nói thầm một tiếng, bên dưới đang ướt át khó chụ. Hắn đi rồi, cô phải ở cô đơn một mình.Mạnh Vũ Vi đột nhiên nghĩ tới Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh đã hơn 40 mà chưa kết hôn, có thể kết luận trong lòng nhất định có chuyện.



Xe chạy thành hàng dài, đây là lần đầu tiên bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ đi xuống khảo sát, mục tiêu khảo sát là quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông. Nhưng chỉ điểm này thì cả thị xã Giang Đông đều vinh dự nhưng lại có người thầm vui mừng, có người hận nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Nam Hạ dẫn theo không nhiều người, có trưởng ban tuyên giáo Khương Hải Minh, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vinh Kiện, phó trưởng ban thư ký Ngôn Lễ Hiếu chỉ là chân chạy, trong đội ngũ không tính là lãnh đạo. Sở công an rất coi trọng sự an toàn, do đích thân phó giám đốc thường trực Long Khiếu Thiên tự mình dẫn đội, sau trước có xe cảnh sát mở đường.

Tất cả cán bộ thị ủy Giang Đông chỉ cần là cán bộ cấp phó giám đốc sở trở lên đều đi tiếp đón. Đây là do thư ký của bí thư Hứa gọi tới không nên có quá đông người đón nên lãnh đạo các quận, huyện không thể tránh được.

Xe cảnh sát vừa xuống cao tốc đã thấy một loạt xe đứng đợi ở ven đường. bí thư thị ủy Lâm Tĩnh cùng thành viên đảng chính cung nghênh bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ. Trên đường từ đây vào nội thành cứ cách một Km là có một cảnh sát vũ trang và một cảnh sát giao thông đứng gác.


Lâm Tĩnh đứng trước, các thành viên bộ máy theo thứ tự cấp bậc đứng sau. Không ngờ Ngôn Lễ Hiếu đi sau xe cảnh sát mở đường thò đầu ra nói.
- Bí thư Hứa có chỉ thị trực tiếp tới quận Hồng Sam, không vào nội thành.

Lâm Tĩnh ngẩn ra rồi rất quyết đoán xoay người.

- Đây là đặc quyền.
Vương Quốc Hoa miệng ngậm thuốc đang đứng đợi ở địa phận quận cười nói với Diêu Hiểu Hoa đứng bên cạnh.

Diêu Hiểu Hoa không cho là đúng nói.
- Chủ tịch, ngài nếu gặp qua chủ tịch Mao đi tuần phương nam thì sẽ không nói như vậy.

- Ồ, anh nói cho tôi nghe một chút cái.
Vương Quốc Hoa có chút tò mò, đoàn xe từ nội thành tới đây cũng còn một thời gian nữa.

- Năm đó chủ tịch Mao đi khảo sát phía nam, cứ cách 50m là có dân binh đứng. Hắc hắc, nhiều không dám nói, mấy chục ngàn hộ vệ tuyệt đối là có.
Diêu Hiểu Hoa cười nói, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi ngứa răng.

- Sử ký ghi lại lúc Tần Thủy Hoàng đi tuần tra Hạng Vũ thấy liền nói tôi sẽ được như vậy, Lưu Bang thấy nói làm trượng phu phải như vậy. Anh thấy trận hình đón tiếp bí thư Hứa thì nghĩ như thế nào?
Vương Quốc Hoa nhìn Miêu Vân Đông đứng cách đó vài chục bước.


Đây là cảnh rất thú vị. Đoàn xe chưa tới mà thành viên bộ máy quận Hồng Sam đã chia làm bốn bộ phận. Người xung quanh Miêu Vân Đông nhiều nhất, một ít người bên quận ủy, Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận đều vây quanh hắn, qua đó có thể thấy Miêu Vân Đông vẫn là người có thực lực mạnh nhất quận Hồng Sam. Bên cạnh Thạch Vân Thanh có không ít người, ngoài ra là Hà Vạn Niên nói chuyện với chính ủy Ban chỉ huy quân sự quận, còn lại là bên phía ủy ban quận.

- Chủ tịch, tôi muốn biết anh nghĩ như thế nào.
Diêu Hiểu Hoa bất ngờ hỏi lại một câu. Vương Quốc Hoa đáp ngay.
- Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này, tôi thật ra nghĩ tương lai khi mình rời khỏi quận Hồng Sam thì có thể lưu lại gì không?

Đặng Ngâm lúc này xen lời vào.
- Chủ tịch, ngài cảm thấy nên lưu gì lại?

Vương Quốc Hoa thấy hài người hứng thú nên suy nghĩ một chút.
- Cải cách y tế, giáo dục, đây là chuyện tốt của quốc gia chúng ta. Có thể mấy chục năm sau thì quần chúng nhân dân đi khám bệnh khó khăn, học khó khăn, không có nhà để ở. Tôi muốn trước khi mình đi có thể giải quyết được nhu cầu của dân chúng quận Hồng Sam.

- Quận Hồng Sam có số dân 400 ngàn, muốn giải quyết bất cứ vấn đề gì cũng là không dễ dàng.
Đặng Ngâm tiếp lời, Diêu Hiểu Hoa không lập tức nói chuyện mà cúi đầu hút thuốc.
- Khám bệnh khó khăn, học khó khăn là sự thật hai vấn đề này chỉ dựa vào năng lực của chính quyền địa phương là rất khó giải quyết.

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Các anh tính xem nếu như toàn bộ tiền học phí cấp một, cấp hai của học sinh trong quận do chính quyền phụ trách thì sẽ phải chi bao tiền/ Tính xem thu tài chính một năm của quận là bao nhiêu?

- Thu tài chính năm ngoái của quận là 230 triệu, năm nay chắc ít hơn một chút.
Diêu Hiểu Hoa rất nhanh đưa ra con số, Đặng Ngâm quay đầu lại nói:
- Chủ tịch Giản, lại đây một chút.


Giản Hòa Phương đang nói chuyện gì đó với Lý Quốc Quang, hai người này sao đi lại gần nhu thì Vương Quốc Hoa không rõ.

- Chuyện gì vậy?
Giản Hòa Phương đi tới nói.
- Tiền học phí cấp một cấp hai toàn quận là bao nhiêu?

- Có thể là bao nhiêu chứ. Học sinh toàn quận tổng cộng chỉ có 70, 80 ngàn em, mỗi em một năm mất 300 đồng, hơn 20 triệu.
Giản Hòa Phương một chút là có số liệu.

Vương Quốc Hoa híp mắt nhìn đường rồi nói.
- Trong ba năm tranh thủ tăng thu tài chính gấp hai lần, tiền học phí cấp một, hai do ủy ban quận phụ trách. Nguyện vọng này chắc không quá chứ?

Giản Hòa Phương cười lạnh nói.
- Chủ tịch quận, nói ra anh đừng mất hứng, trước hết giải quyết vấn đề trường học đã, bây giờ hơn nửa số trường trong quận đã xuống cấp.

Vương Quốc Hoa quay lại nhìn, thản nhiên nói.
- Trong hai năm vấn đề này sẽ được giải quyết. Tôi nói được làm được. Làm phó chủ tịch phụ trách giáo dục, trong vấn đề quy hoạch và xây dựng trường tôi hy vọng cô có thể đưa ra ý kiến mang tính xây dựng.

Giản Hòa Phương dần dần nghiêm túc lại. Cô nhìn Vương Quốc Hoa rồi nghiêm túc nói.
- Anh nói là thật lòng?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Là thật lòng, các vị ở đây có thể làm chứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận