Phù Diêu

Vương Quốc Hoa không hiểu muốn hỏi rõ một chút nhưng lại không biết có thích hợp hay không?

Du Vân Vân một bên cười lạnh lộ vẻ bất mãn.
- Thủy Trung Lăng học thức uyên bác, có thể mời được Sở lão gia tử viết một bức chữ này đúng là tốn không ít tâm tư. Nhưng cô ả là kẻ kiêu ngạo vậy mà muốn để người khác làm quân từ. Hừ, quân tử, em thấy chữ này đưa cho Sở Giang Thu mới đúng.

Hứa Nam Hạ mỉm cười giơ bức tranh lên nhìn trước nhìn sau một phen.
- Tờ giấy này được, nhất định là từ tay của Từ Chuyết Vân trai, không chừng do chính tay Từ Chuyết Vân tự làm ra.

- Không cần khách khí như vậy, Từ Chuyết Vân không đáng gọi là tiên sinh.
Du Vân Vân lời này mang nặng oán khí, mặt âm trầm như thấy kẻ thù vậy.

- Vân Vân, hoàn cảnh lúc ấy Từ Chuyết Vân không tỏ thái độ thì đừng nói là 10 năm động loạn thì không được. Người không vì ai không vì mình. Hơn nữa lão gia tử đã tha thứ cho hắn, em sao phải canh cánh trong lòng.
Hứa Nam Hạ an ủi nói. Du Vân Vân xem ra không định nể mặt, cô quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, bức tranh này cháu thích thì cầm đi đổi bức khác mới hơn, nếu không thì đốt đi, không phải chỉ là mấy chữ viết sao? Lát dì cũng chuẩn bị một bức cho cháu, dọa chết mấy tên muốn có ý đồ với cháu.

Vương Quốc Hoa càng nghe càng khó hiểu. Trực giác nói cho hắn lúc này càng hồ đồ càng tốt vì thế cười nói.
- Cháu khát đi, đi uống cốc nước đã.
Vương Quốc Hoa vội vàng chạy đi, Du Vân Vân thở dài một tiếng nhìn theo Vương Quốc Hoa. Cô vừa tức vừa buồn cười.
- Thằng bé này.

Hứa Nam Hạ nở nụ cười quận bức tranh lại.
- Cũng hay, để lão gia tử vất vả một chút, viết một bức tranh cho Quốc Hoa. Về công phu quốc học thì Vân Vân không kém Thủy Trung Lăng. Em nói nên viết gì thì tốt?

- Em không thích ra vẻ như ả, cần viết gì thì do lão gia tử tự mình quyết định.
Vẻ mặt Du Vân Vân khôi phục bình thường, Vương Quốc Hoa bưng cốc trà từ từ đi tới. Vương Quốc Hoa nhìn ra được Du Vân Vân không thích Thủy Trung Lăng.

Hứa Nam Hạ mỉm cười ngồi xuống, cũng ra hiệu Vương Quốc Hoa ngồi xuống. Du Vân Vân đưa tay vuốt đầu Vương Quốc Hoa.
- Cháu hôm nay ở đây nói chuyện với Hứa thúc, đừng đi đâu cả.

Hứa Nam Hạ chờ Du Vân Vân lên tầng hai mới nhỏ giọng nói.
- Dì cháu là người thù dai, vừa nãy nói là có ý tức giận, cháu không nên coi là thật. Cháu không trải qua thời đại đó nên không thể biết người có tư tưởng tự do khó khăn như thế nào. Thực tế chứng minh quan điểm ý thức hình thái cao hơn tất cả là sai lầm. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói về tư tưởng phát triển khu công nghệ cao của cháu đi.

Vương Quốc Hoa không nhịn được lại so Hứa Nam Hạ với Sở Giang Thu. Hai vị này có quá trình nói chuyện đều luôn làm hắn lĩnh ngộ được tinh túy nhân sinh. Khách quan mà nói thì Hứa Nam Hạ bao dung hơn, Sở Giang Thu lại giỏi đào móc bản chất, lộ ra vẻ xấu xí. Giữa hai người Vương Quốc Hoa chỉ cảm thấy Hứa Nam Hạ càng âm trầm hơn.

Hắn ngồi ngây ra đó một lúc, Hứa Nam Hạ không nóng nảy, rất kiên nhẫn chờ. Vương Quốc Hoa hoảng hốt cảm thấy Hứa Nam Hạ nhìn mình đầy chăm chú nên mới tỉnh táo lại. Về cơ bản chỉ cần quan chức ở tỉnh Nam Thiên bị Hứa Nam Hạ nhìn chăm chú đều cảm thấy áp lực, Vương Quốc Hoa cũng không ngoại lệ.

Vương Quốc Hoa mất một phút chỉnh lại suy nghĩ, Vương Quốc Hoa mới từ tốn nói.
- Ở gian đoạn hiện nay thì không có tư tưởng gì ạ, chỉ là một bộ khung. Công việc cấp bách là kéo một số công ty đứng hàng đầu trong làm việc khoa học kỹ thuật cao đầu tư vào quận Hồng Sam, sau đó mới có thể cân nhắc việc khác. Nếu khôngchính là không thể kéo dài.

- Vậy vấn đề sau khi zx phát triển lên thì sao? Tôi cảm thấy cậu sẽ không chỉ nghĩ tới việc thu hút đầu tư, đây không phải tác phong làm việc của cậu. Trong phương diện phát triển kinh tế địa phương thì cậu luôn có tầm nhìn xa hơn đám quan chức bình thường, đây là sở trường của cậu.
Hứa Nam Hạ có lẽ hôm nay khá vui vẻ nên mới khen như vậy.

Vương Quốc Hoa nhìn tới, trên miệng Hứa Nam Hạ xuất hiện nụ cười, ánh mắt có chút thất thần, rõ ràng nụ cười này không phải là dành cho Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cảm thấy trong này có chút quái dị, hắn vội vàng ho khan một tiếng. Hứa Nam Hạ lấy lại tinh thần.
- Hả, cậu nói tiếp đi.

- Hứa thúc quá khen, thực ra tư tưởng của cháu không nói là lâu dài gì cả. quận Hồng Sam chỉ lớn từng đó, bây giờ có một công ty thuốc với quy mô ho nhỏ, một công ty liên doanh năng lượng mặt trời, thêm một công ty sản xuất máy vi tính, thêm cả việc tập đoàn Hữu Vi có thể đầu tư tới, còn có công ty sản xuất điện thoại di động mà ngài giới thiệu. Có mấy công ty này thì sau đây là kéo các sản nghiệp phụ trợ, chính quyền chỉ cần làm tốt công việc phục vụ thì mấy năm là có thể hấp dẫn càng nhiều công ty có trình độ khoa học kỹ thuật tới.

Hứa Nam Hạ nghe vậy không khỏi thu nụ cười, trầm giọng nói:
- Quốc Hoa, cậu không cảm thấy mình nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Lời này nói với tôi, cậu thấy thích hợp sao?

Vương Quốc Hoa âm thầm bội phục ánh mắt lợi hại của Hứa Nam Hạ.

- Hứa thúc, không phải cháu nghĩ một đằng nói một nẻo, mà là cháu có nói ra cũng vô dụng.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Hứa Nam Hạ nhíu mày lạnh lùng nói.
- Cậu nói xem nào.

Vương Quốc Hoa nói.
- Được, cháu nói. Tính cạnh tranh chủ yếu của công ty là gì? Là đổi mới sản phẩm và đổi mới kỹ thuật nhưng muốn như vậy phải đầu tư, mà bảo vệ bản quyền của nước ta thì sao? Cháu nói như vậy có nghĩa là việc bảo vệ bản quyền của nước ta về cơ bản không có tác dụng gì. Ví dụ như tỉnh Nam Thiên, bao công ty lớn nhỏ như vậy đều đang làm gì? Không phải đang làm gia công cho người ta sao? Kinh tế Trung Quốc bây giờ còn chưa phát triển, còn có ưu thế về nhân khẩu, ngành thu hút nhiều sức lao động còn kiếm lợi được. Nhưng 10 năm sau thì sao? Khi tình hình lão hóa dân số càng lúc càng nghiêm trọng, một khi kinh tế thế giới có khủng hoảng thì phương pháp của chúng ta vẫn là dùng cách áp giá đồng tiền để thúc đẩy tiêu dùng nội địa. Nhưng không gian lợi nhuận của công ty giảm mạnh, hệ thống tài chính quan liêu căn bản không thể phát huy tác dụng vốn có. Đến lúc ấy ngài sẽ thấy phá sản ở khắp nơi.

- Nói chuyện giật gân, trước sau không hòa hợp.
Hứa Nam Hạ không cho là đúng hừ một tiếng. Vương Quốc Hoa ưỡn lưng căm tức nói.
- Sao là nói chuyện giật gân, trước sau không hòa hợp? Ở giai đoạn hiện nay Trung Quốc có ưu thế về dân số, gia công xuất khẩu là chính, trong mấy năm tới đây là sản nghiệp thấy lợi nhuận nhanh nhất. Do việc bảo vệ bản quyền không tốt nên các công ty không muốn đầu tư vào phương diện này, không đổi mới, tương lai thì các công ty Trung Quốc nhất định mất đi sức cạnh tranh, cuối cùng bị các công ty nước ngoài nắm quyền quyết định sản phẩm thâu tóm. Lấy một ví dụ như nước rửa bát, xà phòng dùng hàng ngày ngài tới siêu thị là biết sản phẩm Trung Quốc có không gian sinh tồn ở mức nào.

Vương Quốc Hoa đột nhiên lớn tiếng nói làm Hứa Nam Hạ không kịp đề phòng phải run lên. Mặc dù rất nhanh khôi phục lại, trên mặt vẫn duy trì vẻ tức giận.

Hứa Nam Hạ từ từ khôi phục, chờ Vương Quốc Hoa dừng lại, ông uy nghiêm nói:
- Cậu phải đi nghiên cứu khoa học mới đúng, chứ không phải là theo chính trị.

Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu của ông khá ôn hòa, không giống đang mắng người. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng cười khổ nói.
- Có thể là do cháu quá lo lắng, việc này quả thật không phải do cháu nên quan tâm. Hơn nữa đề tài quá lớn, từ bảo vệ bản quyền đến hệ thống tài chính, đều là những việc ở tầm quốc gia.

Hứa Nam Hạ mỉm cười nói:
- Nhắc tới tài chính thì cậu không phải sở trường ở mảng này sao?

Vương Quốc Hoa nói.
- Không nói, hay là quay về chuyện làm như thế nào phát triển kinh tế quận Hồng Sam.

Hứa Nam Hạ có chút tò mò nói.
- Tại sao không nói?
- Không có gì hay để nói cả, nếu để cháu nói tiếp theo suy nghĩ của mình thì sẽ không nhịn được công kích những con sâu mọt được quần chúng nhân dân giao quyền lực mà không phục vụ nhân dân.

- Ồ.
Hứa Nam Hạ vuốt vuốt gáy có chút đau đầu nói.
- Muộn rồi, tôi còn phải xem vài văn bản, dì cậu còn có chút chuyện cần nói với cậu, cậu chờ một chút.

Hứa Nam Hạ đứng lên, vẻ mặt có chút khó coi từ từ đi vào thư phòng, thói quen chắp tay sau lưng không xuất hiện. Vương Quốc Hoa nhìn ông đi tới, hắn cảm thấy ông quá khoan dung với mình.

- Đừng nhìn nữa.
Du Vân Vân không biết đi xuống từ lúc nào, cô nói.
- Đổi tới đổi lui thường thường về vấn đề thể chế. Chúng ta nói chuyện khác đi, Quốc Hoa, cháu không còn nhỏ cũng nên cân nhắc vấn đề cá nhân chứ?

Vương Quốc Hoa gãi đầu.
- Cháu bận quá nên tạm thời không có thời gian tính tới.
Vương Quốc Hoa quyết định né tránh.

Du Vân Vân cười nói.
- Vấn đề cá nhân là một bộ phận quan trọng khi tổ chức khách sạn một cán bộ, sao có thể không tính tới. Nếu là dì thì vấn đề tác phong sống của cháu rất đáng chú ý. Mặc dù cháu chưa kết hôn nhưng có chuyện vẫn không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui