Phù Diêu

So sánh với hai vị ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, Chu Thần Vũ mang theo sát khí mà tới. Chẳng qua có người gấp quá nên phạm sai lầm. Vương Quốc Hoa là cán bộ chính huyện, muốn điều tra phải có thường vụ thị ủy dẫn đội. Hơn nữa chuyện mới được hội nghị thường ủy thông qua sáng nay, sao người của Ủy ban kỷ luật thị xã đến nhanh như vậy? Vấn đề không khó trả lời, Chu Thần Vũ đã sớm tới nên đến ngay nhà Vương Quốc Hoa để đoạt công.

Không trách Chu Thần Vũ được, cán bộ đối mặt với Ủy ban kỷ luật thì sao không cúi đầu.

Chu Thần Vũ dẫn người tới nhà Vương Quốc Hoa là không hợp trình tự, Vương Quốc Hoa từ đầu đã biết. Chẳng qua người Ủy ban kỷ luật tỉnh tới trước, trưởng phòng Hình và trưởng phòng Cung không hòa hợp nên Vương Quốc Hoa nhân cơ hội muốn xem trò hay.

Quả nhiên phản ứng của trưởng phòng Hình cùng trưởng phòng Cung khác nhau. trưởng phòng Hình tỏ vẻ bàng quan, có ý giám sát. Ý là anh làm gì thì người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đang xem, đừng làm loạn. Trưởng phòng Cung đẩy tài liệu ra chính là muốn nói chuyện không quan hệ với mình. Ai bảo trưởng phòng Cung thấy được bức tranh mà Du lão viết. Người ở trong ngành Ủy ban kỷ luật không nhìn đến Du lão có lẽ chưa sinh ra. Hai vị này cũng có chút thông minh, vừa thấy Vương Quốc Hoa cho bậc thang liền bò xuống ngay.

Chu Thần Vũ không ngu, vừa thấy thái độ của hai người Ủy ban kỷ luật tỉnh liền thầm hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Biết thế chờ thị xã phái lãnh đạo tới là được, tuy nói công lao chính là của lãnh đạo nhưng cục diện lúc này có lãnh đạo ở đây hay không lại rất khác nhau.

Đáng chết chính là trước đó Chu Thần Vũ đã nói mời Vương Quốc Hoa đi theo bọn họ. Lúc này hắn lùi tiến không được.

Chu Thần Vũ đang do dự, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Chờ chút, tôi vào lấy đồ rồi đi theo. Đúng, mời cho một người đi cùng tôi.

Chu Thần Vũ tái mặt. Đối phương có ý gì, đây chính là muốn chặt đứt đường lui của mình.


Mặt Chu Thần Vũ tái mét lại, mặt trưởng phòng Hình và trưởng phòng Cung cũng không tốt hơn là mấy, trong mắt còn hiện ra vẻ may mắn. Cũng may nãy đi lên không nói gì quá, lần này mới là thử dò xét, muốn tạo chút áp lực nhỏ mà thôi, cũng may kịp thời nhìn thấy bức tranh chữ của Du lão. Đồng thời cũng nhắc hai vị này nhớ phu nhân của bí thư tỉnh ủy họ Du.

Hai vị này quá may mắn, không giống như Lý Quốc Quang xem cả hai bức, có thể thấy cả hai chưa chắc bọn họ đã đứng được.

Vương Quốc Hoa cũng mặc kệ nhiều như vậy, bỏ lại một câu rồi xoay người vào trong lấy cặp. Chu Thần Vũ thấy tình thế không ổ, thấy trách nhiệm do mình gánh chịu nên sao có thể đồng ý để Vương Quốc Hoa vào lấy đồ. Hắn vội vàng nói theo.
- Vương Quốc Hoa, đừng lấy đồ vội, nếu đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh đã tới thì tôi muốn xin chỉ thị của lãnh đạo thị ủy đã.
Chu Thần Vũ gấp nên không lựa lời, đây là muốn đắc tội với trưởng phòng Hình và trưởng phòng Cung. Mẹ nó chứ, người ta khó khăn lắm mới xuống được, câu này của mày lại kéo bọn họ xuống nước.

Trưởng phòng Hình biến sắc, không đợi hắn nói chuyện, trưởng phòng Cung đã tức giận nói:
- Đồng chí Chu Thần Vũ, không được nói loạn. Chúng tôi tới tìm đồng chí Vương Quốc Hoa để tìm hiểu tình huống, không phải là đến điều tra vụ án.

Vừa nói trưởng phòng Cung còn lén dùng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, sợ tên này nóng đầu liền kéo cả Ủy ban kỷ luật tỉnh, thị xã xuống nước. Nói trắng ra người của Ủy ban kỷ luật tỉnh không sợ tra không ra vấn đề của Vương Quốc Hoa, sợ là dù tra được cũng chưa chắc đã làm gì được Vương Quốc Hoa, càng sợ có phong ba, có người tính sổ mình.

Vì thế phải nhanh chóng đưa mình ra ngoài việc, dù trở mặt với Chu Thần Vũ cũng không sao.

Trưởng phòng Cung nói càng làm Chu Thần Vũ gặp phiền phức lớn. Đầu hắn trống rỗng, mặc dù không biết tình hình cụ thể nhưng cũng không cần biết. Chu Thần Vũ chỉ biết hôm nay mà dẫn Vương Quốc Hoa đi thẩm vấn mặc kệ có tra ra vấn đề hay không thì kết quả của mình cũng không hay.


Mẹ nó chứ, đây là chính trị, là quan trường. Đạo lý rất đơn giản, thái độ của người Ủy ban kỷ luật tỉnh chính là vì không bắt được nhược điểm đẩy Vương Quốc Hoa vào chỗ chết. Đây là suy nghĩ của Chu Thần Vũ, nếu là vậy chỉ cần Vương Quốc Hoa ngậm miệng không nói thì chết chỉ có thể là nhân viên phá án.

Đáng tiếc Vương Quốc Hoa không cho Chu Thần Vũ cơ hội hối hận, hắn lên tầng lấy vài bộ quần áo đi xuống. Hắn đứng trước mặt Chu Thần Vũ, bình tĩnh nói.
- Được rồi, đi thôi.

Chu Thần Vũ có chút cầu khẩn nhìn hai vị trưởng phòng Hình, trưởng phòng Cung. Trưởng phòng Hình và trưởng phòng Cung người nhìn trời, người nhìn đất giống như trên trời dưới đất có vàng bạc gì đó.

Nuốt nước miếng đầy khó khăn, Chu Thần Vũ cuối cùng cố nói.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, hay là chờ lãnh đạo thị ủy, chiều bí thư Đào sẽ tới.

Vương Quốc Hoa không nói chỉ bình tĩnh nhìn Chu Thần Vũ như nhìn không khí. Chu Thần Vũ không ngờ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Hà Vạn Niên ở bên không nói chuyện lúc này đi lên một bước nói.
- Chủ tịch quận, theo trình tự muốn thẩm tra anh thì phải do lãnh đạo thường vụ thị ủy ra mặt tuyên bố.


Lời này nhìn như đánh chết Chu Thần Vũ nhưng lại là giúp Chu Thần Vũ. Chu Thần Vũ chẳng qua chỉ là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mà thôi, nếu thẩm tra Vương Quốc Hoa thì hắn không đủ tư cách.

Vương Quốc Hoa bình thản nhìn Hà Vạn Niên, mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Cả người Hà Vạn Niên như bị tiến vào hầm băng, lạnh buốt lại.

Hà Vạn Niên xen miệng vào cũng không có ý tốt. Tại sao Vương Quốc Hoa chỉ ra người Ủy ban kỷ luật tỉnh không làm theo trình tự mà không nói đến Chu Thần Vũ? Nguyên nhân chỉ có một chính là Vương Quốc Hoa không muốn trở mặt với Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Hà Vạn Niên nói một câu như vậy chính là muốn nhắc Vương Quốc Hoa xem ai là kẻ đứng sau vụ việc. Vương Quốc Hoa không muốn câu nói kia nhưng sao Hà Vạn Niên lại nói thế? Hà Vạn Niên muốn Vương Quốc Hoa tử chiến tới cùng, chỉ như vậy thì Hà Vạn Niên mới kiếm được lợi gì đó.

Vương Quốc Hoa tuyệt đối không thể bỏ qua tâm tư này của Hà Vạn Niên.

- Nếu không như vậy đi, chủ nhiệm Chu có vấn đề gì có thể hỏi ở đây. Vừa lúc có hai đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh ở đây nên không sợ ai nói này nói kia.
Vương Quốc Hoa có chút không cam lòng nói.

- Được được được.
Chu Thần Vũ thấy còn cửa cứu nên vội vàng nói ngay. Nếu như chỉ đứng đây hỏi Vương Quốc Hoa vài câu thì chuyện nhất định có thể khống chế. Thậm chí Chu Thần Vũ còn có thời gian báo cáo với lãnh đạo cấp trên.

Vương Quốc Hoa đã xoay người vào trong, không thèm để ý tới đám người bên Ủy ban kỷ luật. Về phòng khách, Vương Quốc Hoa dọn bàn trà, trưởng phòng Hình cười nói.
- Còn một bức cho tôi xem chút.


- Xem đi.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, hắn ngồi xuống lấy thuốc hút. Chu Thần Vũ mãi không vào theo, hắn cũng không để ý.

- Chữ hay, chữ hay.
Trưởng phòng Hình đang nói hưu nói vượn, mấy chữ này không hay chỉ là cái tên quá dọa người. Sở Thái Hành – một trong các nguyên lão bên quân đội.

Trưởng phòng Cung đang ngồi ở bên lặng lẽ ngồi một phần ba mông, tay run run, tàn thuốc rơi vào quần cũng không phát hiện ra.

Trưởng phòng Hình gần như dùng hết sức quận bức tranh lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Chu Thần Vũ ở ngoài gần nửa tiếng mới vào, Hà Vạn Niên không dám vào, đứng ở sân chờ.

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, Ủy ban kỷ luật thị xã nhận được một đơn tố cáo nặc danh, xuất phát từ nguyên tắc thận trọng đối đãi với từng cán bộ, bí thư Đào ủy thác tôi tới kiểm chứng một chút, anh chỉ cần phối hợp trả lời vài câu hỏi là được.

Lúc Chu Thần Vũ lên tiếng, trong văn phòng thị trưởng thị xã Giang Đông đang đầy xương khó, Dương Quốc Minh ngơ ngác ngồi sau bàn làm việc, mặt tái nhợt, Đào Dũng –- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật cũng đang không ngừng hút thuốc.

Điện thoại vang lên, Dương Quốc Minh một chút không biết có nên cầm nghe hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận