Cao Lăng cùng Thạch Vân Thanh nói chuyện không vui vẻ gì, cùng lắm coi như một cuộc gặp mặt không làm người ta thỏa mãn. Hai người đều không tin tưởng nhau, đều chỉ muốn lợi dụng nhau mà thôi.
Sau khi cảnh sát ra tay, chủ các công ty ở Khu khai phát bị chấn nhiếp đôi chút. Chẳng qua mới như vậy vẫn chưa đủ để bọn họ sợ. Không phải các công ty này không có tính đạo đức mà là do tình hình Trung Quốc vốn là như vậy. Ai cũng đang nhìn mấy công ty gây ô nhiễm môi trường lớn nhất, bọn họ không có động tác gì thì các công ty khác đều không cần có động tác.
Công an quận coi như khách khí, chỉ giáo dục, phạt mấy ngàn rồi thả người ra. Chỉ duy nhất một phó giám đốc hóa chất Minh Viễn là bị giữ lại.
Ngôn Bá Thân xử lý xong việc liền tới báo cáo, Vương Quốc Hoa nghe xong từ chối cho ý kiến chỉ nói đã biết.
Trước khi hết giờ sáng, Lý Quốc Quang đến văn phòng tìm Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch quận, cứ như vậy thả bọn họ thì tôi thấy bọn họ sẽ không vào khuôn khổ đâu. Nhất là mấy công ty mạ điện Hongkong, bọn họ được chiều quen, lần này phạt ít thì về nhất định sẽ gây chuyện tiếp.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
- Tôi biết rồi, anh đi làm việc đi.
Lý Quốc Quang không hề oán giận vì Vương Quốc Hoa không tỏ rõ thái độ, ngược lại nếu Vương Quốc Hoa lập tức tỏ thái độ, tỏ ra thân thiết thì Lý Quốc Quang tối về nhất định sẽ gặp ác mộng. Sau một thời gian qua lại, Lý Quốc Quang bắt đầu có thay đổi khi đánh giá về Vương Quốc Hoa. Trước đây hắn cảm thấy Vương Quốc Hoa rất bình thường, ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà đẹp, quan hệ nam nữ loạn lên. Bây giờ hắn lại thấy Vương Quốc Hoa mặc dù rất chú ý chất lượng cuộc sống nhưng không thò tay vào công quỹ, một lòng muốn phát triển kinh tế.
Lý Quốc Quang vừa đi, Đặng Ngâm lại tới. Đặng Ngâm gần đây có thói quen chỉ cần Vương Quốc Hoa đi làm thì mỗi ngày đều tới văn phòng Vương Quốc Hoa ngồi một chút. Không phải là do Đặng Ngâm nịnh bợ lãnh đạo mà là mỗi lần nói chuyện công việc đều có thể tìm được vài ý kiến mang tính xây dựng. Hơn nữa sau khi Vương Quốc Hoa đưa ra đề nghị cũng không nhúng tay vào công việc mà hắn phụ trách quản lý.
Đặng Ngâm vừa vào đã rất tự nhiên nói đến công việc.
- Chủ tịch quận, gần đây có ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân phương án nói một ít công ty ở các xã, thị trấn vay vốn ngân hàng quá khó khăn. Ngân hàng đặt điều kiện phải có tài sản cố định đạt đến 50 triệu, hầu hết công ty vừa và nhỏ không đạt được tiêu chuẩn này. Quỹ tín dụng tỉnh thực ra có thể vay nhưng lãi suất gấp đôi so với ngân hàng.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói.
- Lão Diêu không phải quản lý tài chính sao? Để anh ta ra mặt phối hợp một chút.
Chuyện này có chút mẫn cảm, Vương Quốc Hoa không muốn xen vào. Theo hắn nhớ thì trong năm nay tỉnh Nam Thiên sẽ bộc phát sự kiện vỡ nợ của quỹ đầu tư tín dụng, nguyên nhân là cho vay nhầm khiến một loạt người ngã ngựa.
Thực ra việc này hắn từ miệng Hứa Nam Hạ biết được một chút, chỉ là không biết có nên đâm thủng tờ giấy hay không mà thôi.
Đây là lần đầu không nhận được ý kiến mang tính xây dựng từ Vương Quốc Hoa, Đặng Ngâm cũng không ủ rũ. Hắn nói sang việc khác.
- Chủ tịch quận, tôi nghe nói hai nhà đầu tư Hongkong ở Khu khai phát lên thị xã muốn kiện anh, thị xã mặc kệ, bọn họ liền lên tỉnh.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Việc này sao lại rơi vào đầu tôi? Lý Quốc Quang phụ trách quản lý bảo vệ môi trường, ha ha, kiện cứ kiện.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm Đặng Ngâm không yên tâm cho mấy.
- Việc này không thể xem nhẹ được, chẳng may có người lấy làm lý do chụp mũ lãnh đạo làm ảnh hưởng đến phát triển kinh tế thì sao?
Đặng Ngâm thấy khả năng này khá lớn, đấu tranh chính trị cho đến bây giờ đều bắt đầu từ bôi nhọ đối thủ, cầm kính phóng đại vấn đề của đối thủ ra. Một khi tìm được vấn đề liền không ngừng công kích…
Chuyện này thực ra đều xuất phát từ bảo vệ hoàn cảnh. Nhưng người Hạng Kiền làm ầm lên rất dễ dàng có người chụp mũ “Có đồng chí cá biệt ở ủy ban quận Hồng Sam không chú ý chính sách phát triển kinh tế của trung ương”
Vương Quốc Hoa rất cảm kích việc Đặng Ngâm nhắc nhở. Hắn cười nói.
- Tôi nhất định sẽ cẩn thận cân nhắc.
Nhắc nhở này rất kịp thời, Vương Quốc Hoa nếu coi nhẹ việc này có khi sẽ ngã ngựa cũng không chừng. Có Hứa Nam Hạ làm chỗ dựa thì sao chứ? Hứa Nam Hạ tuy nắm giữ đại cuộc nhưng không phải chuyện gì cũng có thể làm theo ý mình được.
Đặng Ngâm vừa đi, Vương Quốc Hoa lập tức gọi điện cho Ngôn Bá Thân, bảo hắn làm nhanh việc của hóa chất Minh Viễn. Chỉ cần tìm được chứng cứ vi phạm pháp luật của hóa chất Minh Viễn liền ra tay ngay, như vậy vấn đề khác sẽ không còn gì quan trọng nữa.
Vương Quốc Hoa gọi, Ngôn Bá Thân không dám chậm trễ, tỏ vẻ muộn nhất hai ngày sẽ điều tra xong. Người của đội cảnh sát hình sự đã sang Phong Hải, đồng thời Ngôn Bá Thân cũng có chút lo lắng nói chẳng may Cục công an Phong Hải không phối hơp thì sao? Ngôn Bá Thân lo không phải là thừa, chuyện cảnh sát, công ty cấu kết là quá bình thường. Công ty mậu dịch kia mua nhiều bột ma hoàng về như vậy thì tuyệt đối không phải để sản phẩm dược phẩm bảo vệ sức khỏe.
Vương Quốc Hoa nghe vậy lập tức nhớ đến câu nói mà lần trước Ngôn Lễ Hiếu nói với mình, vì thế hắn nhắc Ngôn Bá Thân:
- Anh gọi điện cho trưởng ban thư ký Ngôn, bên giám đốc Long thì trưởng ban thư ký Ngôn chắc có thể nói chuyện được.
Chuyện Khu khai phát lần này gần như là một mụn đã lên mủ, đủ loại vi khuẩn đang muốn bắn ra. Vì thế Vương Quốc Hoa quyết định cho nó nổ tung để tất cả lộ ra ngoài.
Sự tự tin của hắn là từ việc mình không hề kiếm lợi gì từ chức vụ đang ngồi.
Từ khi Khu khai phát có vấn đề, Vương Quốc Hoa chưa bao giờ vì lợi riêng. Hắn thậm chí hy vọng mấy công ty bị dừng sản xuất sẽ làm ầm lên tận tỉnh. Chỉ cần công nhân Khu khai phát không tạo thành sự kiện quần thể thì hắn không có gì phải lo lắng.
Cầm máy, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Lý Quốc Quang.
- Đồng chí Quốc Quang, có việc anh cần chú ý một chút. Phòng bảo vệ môi trường vừa xử lý các công ty gây ô nhiễm vừa phải tăng cường tuyên truyền bảo vệ môi trường, phải cho công nhân các công ty biết chính quyền bảo vệ môi trường là lo cho an toàn tính mạng của công nhân. Còn có, chính quyền cần phải tổ chức công nhân mấy công ty đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tôi lo không chỉ có quần chúng xung quanh bị ảnh hưởng, công nhân các công ty cũng rất có thể có vấn đề.
Lý Quốc Quang nghe Vương Quốc Hoa gọi mình như vậy hắn không khỏi có chút buồn bực. Ừ, hai hôm nay Vương Quốc Hoa toàn gọi mình như vậy, khoảng cách xa lạ đó làm Lý Quốc Quang rất khó chịu.
- Được, tôi sẽ an bài.
Giọng điệu của Lý Quốc Quang coi như bình thường. Có chuyện hắn hiểu rõ mọi người không phải trẻ con, không vì một câu nói hoặc một vài lời cam đoan là thay đổi được gì.
Tối đó rất nhiều người vừa hết giờ làm liền đi ra ngoài, trong đó có tỉnh, có thị xã. Ví dụ như Cao Lăng cùng Thạch Vân Thanh, một lên tỉnh, một lên thị xã. Hai người đi không phải là kiện cáo mà là muốn phản ánh lo lắng của mình với lãnh đạo, quận Hồng Sam có tai họa ngầm bởi vì công việc của vài đồng chí.
Từ góc độ lo lắng thì bọn họ đây là có ý tốt, chính bọn họ nghĩ như vậy. Về phần kiện cáo thì có người đi làm. Ví dụ như Miêu Vân Đông trực tiếp lên tỉnh thành, hai nhà đầu tư Hongkong tìm tới thị trưởng Dương Quốc Minh. Thị trưởng Dương Quốc Minh nghe thấy tình hình tỏ vẻ có thể suy xét một chút, đề nghị bọn họ phản ánh lên cấp độ cao hơn. Lý do là ý kiến của bộ máy lãnh đạo thị xã chưa chắc có thể thống nhất.
Tối nay là tối không bình yên nhưng Vương Quốc Hoa lại rất bình tĩnh nhất là sau khi nhận được một cuộc điện thoại.