Phù Diêu

- Được rồi, cô cứ xem rồi làm, hay là lát chúng ta đi lấy phòng, bên ngoài còn có hai em đang đợi đó.
Vương Quốc Hoa thấy không có ai bên cạnh nên nhỏ giọng nói đốp lại. Lãnh Hân nghe vậy liền á khẩu, cô thầm nghĩ có cô em bên cạnh mà hắn dám nói như vậy sao?

- Đi chết đi.
Lãnh Hân đẩy Vương Quốc Hoa ra, cô đi tới trước mặt Cao Lệ Bình:
- Tôi là bạn cũ của Quốc Hoa, hắn cũng đúng là sao không giới thiệu mỹ nữ một chút chứ?

Hai người báo tên, Cao Lệ Bình rất hàm súc giải thích một chút, Lãnh Hân vậy mới biết mình hiểu lầm. Cô tức tối đạp chân Vương Quốc Hoa.

- Ngài là đồng chí Vương Quốc Hoa?
Lý Đông Phong chờ ở bên một lúc cuối cùng cũng tìm được cơ hội xông tới nói. Nếu không được giải thích thì hắn không biết kết quả sẽ là như thế nào.

- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa khá khách khí chủ động đưa tay ra mời nói. Lý Đông Phong vội vàng giải thích, Vương Quốc Hoa nghe xong mới cười cười chỉ vào Cao Lệ Bình.
- Việc này thực ra không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ ngẫu nhiên gặp phải mà thôi. Chẳng qua việc này đúng là không ra gì, nam nữ hợp tan sao lại có thể làm chuyện đó. Như vậy đi, anh nói với bạn tôi xem ý của cô ấy là gì.

Nghe nói là chú của Lý Thành Ngọc, Cao Lệ Bình ỷ có Vương Quốc Hoa ở đây nên kể khổ, than vãn.
- Tên Lý Thành Ngọc quá xấu xa, cờ bạc, trai gái, còn dùng am túy…
Lý Đông Phong khá mẫn cảm, nghe vậy liền nói.

- Còn có chuyện này ư?
Lý Đông Phong vẫn đang cân nhắc làm như thế nào để hóa giải việc này, bản thân hắn cũng không sạch sẽ gì, sợ nhất là bị người nhìn chằm chằm vào không tha. Hôm nay có thể không bị sao nhưng có khi vài ngày sau không biết mình chết như thế nào. Lý Đông Phong ở cơ quan cũng là mang đuôi làm người. Làm lãnh đạo có ai không có chút chuyện không thể để người khác biết.

Thật sự muốn điều tra thì sẽ ra vấn đề, dù không ra thì nhìn anh khó chịu, đổi vị trí của anh là được, vứt anh vào xó. Cái này giống như nhiều người sắp phải lui còn phải tỏ vẻ mình còn sức lực, muốn cống hiến cho Đảng, cho quốc gia. Còn có một số người rời khỏi cương vị lãnh đạo nên già đi rất nhanh. Đây là người đi trà lạnh. Lúc còn đương chức vẻ mặt người khác gặp anh là một chuyện, sau khi xuống lại là việc khác.

Lý Đông Phong là người rất coi trọng thể diện cho nên hắn phải nghĩ biện pháp hái mình ra khỏi câu chuyện. Nghe Cao Lệ Bình nói như vậy, hắn thoáng cái có ý tưởng.

- Gần dây sở đang vây quét các loại ma túy mới, tôi phải nói với đồng nghiệp một tiếng, hỏi một chút ở phương diện này.
Lý Đông Phong vừa nói như vậy, Vương Quốc Hoa nghe không khỏi có chút buồn bực. Lý Thành Ngọc kia thì Vương Quốc Hoa cũng không có ý nương tay, thằng này đáng phải xử thật nặng. Vấn đề Lý Đông Phong là chú của Lý Thành Ngọc, hắn lại tự mình ra tay xử cháu ư?

Tiểu Hà thấy không có việc của mình nên tỏ ý muốn về, Vương Quốc Hoa vừa lúc tiễn ra tránh phải nhìn Lý Đông Phong tự mình ra tay với thằng cháu. Mắt không thấy sẽ không thấy phiền lòng, loại chuyện này hắn không nhìn được.

Tiễn Tiểu Hà xong, Vương Quốc Hoa không muốn ở lại nên gọi một cảnh sát tới nói vài câu tỏ vẻ mình đi trước, vụ án của Cao Lệ Bình nhờ các đồng chí.

Đi ra ngoài thấy hai chị em Liên Mai đứng ngoài đợi, Lãnh Hân thế mới biết Vương Quốc Hoa không nói dối, cô khá tức nên không nói đến việc mời hắn ăn cơm. Lúc Vương Quốc Hoa lên xe, cô nói:
- Cổ phần của anh tôi sẽ thanh toán đầy đủ.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Bỏ đi, vừa nãy tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, không coi là thật đâu. Thực tế với tính của cô thì kinh doanh này không thể làm lâu. Từ từ kinh doanh, ngành bất động sản rất có tương lai.

Lãnh Hân suy nghĩ một chút nhưng không nói. Cô vốn nghĩ nên tìm cơ hội trả tiền cho hắn, cắt đứt quan hệ nhưng cô lại không cam lòng.

Hai chị em không bao giờ tự ý hỏi chuyện của Vương Quốc Hoa, đây là công thức chung giữa mấy người. Liên Mai lái xe, cô em Liên Tuyết ngồi sau chỉ muốn ngồi hết vào lòng Vương Quốc Hoa, không ngừng giãy dụa trên người hắn.

- Bọn em mở một cửa hàng bán quần áo, kinh doanh khá tốt. Trước đây nhìn quần áo đẹp trong cửa hàng thì rất thèm, bây giờ thì hay rồi, quần áo đẹp bọn họ có thể mặc trước, mặc xong giặt đi còn có thể bán lấy tiền. Hì hì.
Vừa nói đến cuộc sống, hai chị em khá vui vẻ.

Hơn tháng qua Vương Quốc Hoa ăn chay vì thế bây giờ ngửi mùi hương phụ nữ, lại bị Liên Tuyết dùng mông cọ xát làm hắn thiếu chút nữa muốn hành động ngay trong xe.

Liên Tuyết thấy Vương Quốc Hoa có phản ứng không khỏi có chút đắc ý. So với Liên Mai, trong chuyện quan hệ cô có dục vọng mãnh liệt hơn. Tay cô vuốt trên quần, cười hì hì nói.
- Có muốn em xử lý khẩn cấp không?

Vương Quốc Hoa nghiêm trang nói:

- Không, quá lãng phí.

Liên Tuyết ôm bụng cười, cô nói nhỏ vào tai hắn.
- Sờ bên dưới em đi.
Vừa nói cô hơi vén váy lên kéo tay hắn đặt vào đó. Trời mùa đông cô mặc quần tất bên ngoài nhưng dù vậy Vương Quốc Hoa vẫn thấy dũng quần cô ẩm ướt.

Cách này Liên Mai có đánh chết cũng không làm. Vương Quốc Hoa không nhịn được hơi dùng sức một chút, Liên Tuyết rên lên ngã vào vai hắn.
- Em không nhịn được, phải …

Liên Mai đỏ mặt tía tai, không dám nhìn qua kính, thi thoảng cô nhìn lướt qua thấy em gái mình ngồi trên đùi người đàn ông kia chuyển động như gió, bên dưới cô cũng bắt đầu ẩm ướt.

- Nhỏ giọng một chút, người ta đang lái xe đấy.
Liên Mai rốt cuộc không nhịn được kêu lên, Liên Tuyết không chịu:
- Không được, em không chịu được, rất kích thích.

Cũng may đã gần tới biệt thự, Liên Mai cố giữ tỉnh táo lái xe, xe cuối cùng đến nơi an toàn. Lúc này Liên Tuyết khẽ thét lên hai tay túm chặt cổ hắn, eo di chuyển với tốc độ càng nhanh hơn.

Không biết có phải do lâu không quan hệ mà giỏi chịu hay không, Liên Tuyết tới cao trào mà Vương Quốc Hoa vẫn còn treo lơ lửng chưa chịu ra.



Giường rất rộng, bốn người ngủ cũng không vấn đề gì, da thịt trắng như tuyết đã đỏ ửng lên…


Liên Mai như con chó nhỏ lấy hai tay che mặt, đẩy đẩy mông dùng sức lực cuối cùng nghênh đón hắn. Liên Tuyết nằm bên đã thành con cá chết, mắt trợn trắng, miệng vẫn còn dấu vết chất lỏng.

Sau khi quan hệ với Sở Sở, Vương Quốc Hoa phát hiện sức chiến đấu của mình tăng lên, không ngừng ra trận đánh ngã cả hai chị em.

….

Trưa mùa xuân mà ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ khá yếu, phòng bật điều hào, Liên Tuyết giãy dụa dậy thu dọn cuộc chiến, đây là thói quen của hai cô. Dù có mệt đến đâu cũng phải có một người dậy dọn dẹp.

Vương Quốc Hoa đưa tay kéo cô vào lòng.
- Nghỉ chút đi không mệt.

Vương Quốc Hoa liên tục chiến đấu nên không lâu sau ngủ thiếp đi, hai chị em cũng ngủ.

Chiều, Vương Quốc Hoa tỉnh dậy, chính xác là bị đánh thức. Hắn tỉnh lại thấy bên dưới khá ấm áp, ẩm ướt, ra là hai chị em đang quỳ thao tác. Thấy hắn đã tỉnh, hai cô còn nhìn tới.

….

Huyện Nam Sơn hôm nay đã đổi thành quận Nam Sơn, đổi canh không đổi thuốc, nội thành không thay đổi mấy, khu chợ phía đông trông rực rỡ hẳn lên, nơi này mặc kệ ai làm lãnh đạo đều coi trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận