Phù Diêu

Mới 5h sáng Nam Bình đã dậy, thực tế cũng không ngủ ngon được, hắn chỉ mơ màng ngủ. Nam Bình muốn ngủ thêm miễn cho sáng nay gặp bí thư Hứa lại có tinh thần không tốt.

Ngơ ngác nằm trên giường chưa lâu thì máy điện thoại bên gối vang lên. Nam Bình cầm thật nhanh.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói.
- Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, anh tới đây, tôi chờ ở cửa.

8h30 sáng, Nam Bình xuất hiện trước cửa Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn. Thấy Vương Quốc Hoa, hắn vội vàng mở cửa, xuống quá nhanh thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Vương Quốc Hoa đưa tay đỡ.

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Bí thư Hứa đang uống trà và bảo tôi mang anh thẳng tới đó. Lát nữa gặp bí thư Hứa thì đừng khẩn trương, cứ coi như nói chuyện bình thường đi.

Vương Quốc Hoa nói không làm Nam Bình bình tĩnh lại mà còn làm cho hắn khẩn trương hơn. Ngồi uống trà nói chuyện với bí thư tỉnh ủy? Nam Bình dám hy vọng như vậy sao/

Đối với Nam Bình mà nói, hắn không có lựa chọn nào khác, bí thư Hứa đây là cho hắn cơ hội, không nắm được thì chịu về nhà chăn gà, đừng lắc lư trước mặt bí thư Hứa.

Phòng ăn tầng một rất rộng nhưng chỉ một bàn có khách là vợ chồng bí thư Hứa cùng với thư ký Cao Nguyên cùng Ngôn Lễ Hiếu. Vợ chồng bí thư Hứa dậy sớm, Ngôn Lễ Hiếu tự mình đến nhà đón. Ngôn Lễ Hiếu rất kích động, sáng sớm Cao Nguyên đã gọi nói bí thư Hứa muốn hắn tới đón.

Ngôn Lễ Hiếu sau khi gặp chuyện thì vẫn rất nhã nhặn, Hứa Nam Hạ bảo hắn tới nhà đón chính là làm chỗ dựa cho hắn, muốn cho một ít người biết.

Vương Quốc Hoa dẫn Nam Bình tới, Hứa Nam Hạ đang từ từ ăn sáng, đầu không ngẩng lên. Cao Nguyên và Ngôn Lễ Hiếu đứng lên chòa, Du Vân Vân nhíu mày nói.
- Quốc Hoa, vợ cháu đâu, sao không cùng tới?

Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ gãi đầu nói.
- Dì, cô ấy còn chưa dậy, gần đây không biết nghe ai nói mà hôm nào cũng đòi ngủ muộn, nói là sẽ làm con về sau có làn da đẹp.
Vương Quốc Hoa đang nói dối, thực tế Sở Sở đang bị thương, còn bị thương như thế nào thì không thể trách Vương Quốc Hoa, chỉ trách Sở Sở đêm qua không an phận nên tạo thành hậu quả.

Du Vân Vân nghe vậy mới nở nụ cười.
- Tiểu tử thối, còn trẻ phải quý trọng sức khỏe một chút.

Nam Bình rất nghiêm túc đứng lên, quá trình vừa nãy làm Nam Bình khá ảo não, sớm biết Vương Quốc Hoa có địa vị như vậy với bí thư Hứa thì mình đã sớm lao tới rồi.


Chính xác mà nói là Nam Bình hối hận vì mình không tìm hiểu kỹ. Trước nghe tin từ Bắc Kinh nói Lâm Tĩnh là người thuộc hệ Tổng bí thư nên muốn đi theo, ai ngờ kết quả lại là như thế này.

- Ngồi đi, ăn gì tự gọi.
Du Vân Vân xua tay, mọi người lúc này mới ngồi.

Hứa Nam Hạ bỏ bát xuống đứng lên nói.
- Mấy người tiếp tục, tôi lên lầu trước. Đúng, Quốc Hoa đợi lát đưa Nam Bình lên.

Sau đó Du Vân Vân cũng lên, vợ chồng bí thư Hứa đi khiến không khí nhẹ hơn chút. Đợi hai người đi rồi, Cao Nguyên vỗ bụng nói.
- Hai người muốn ăn gì, tôi cũng đói rồi. Nhân viên, cho hai bánh bao.

Vương Quốc Hoa gọi bát cháo gà sau đó nói với nhân viên.
- Đưa lên phòng tôi.

Ngôn Lễ Hiếu nhìn lướt qua Nam Bình đang lo lắng, hắn thản nhiên nói.
- Nam Bình lão đệ, thả lỏng đi, bí thư Hứa đối với nhân viên mặc dù nghiêm khắc nhưng lại rất thân thiện, điểm này về sau anh sẽ biết.

- Cám ơn trưởng ban thư ký Ngôn.
Nam Bình định đứng lên nhưng Vương Quốc Hoa đã nói.
- Bí thư Nam không cần khách khí như vậy.
Cao Nguyên cũng cười ha hả nói.
- Bí thư Nam, anh là người rất may mắn đó.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Cao Nguyên.
- Thư ký Cao, nghe nói gần đây anh hay chạy tới câu lạc bộ Vãng Tinh?

Cao Nguyên nghe vậy liền khẩn trương, hắn hung dữ nói với Ngôn Lễ Hiếu.
- Lão Ngôn, anh nói hả?


Ngôn Lễ Hiếu không nhanh không chậm nói:
- Thư ký Cao, việc này tôi mới biết.
Cao Nguyên thoáng run lên nhìn lại Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa chỉ vào đồ ăn đã mang tới.
- Ăn trước đã, lát mấy anh em ta tâm sự.
Ăn xong Vương Quốc Hoa và Nam Bình lên lầu chỉ còn lại Cao Nguyên và Ngôn Lễ Hiếu. Lúc này Cao Nguyên nhỏ giọng nói.
- Rốt cuộc là như thế nào?

Ngôn Lễ Hiếu nói.
- Tôi thật sự không biết, lát anh hỏi Quốc Hoa đi.

Vương Quốc Hoa dẫn Nam Bình đến cửa phòng, Du Vân Vân đang ngồi gọt táo trong phòng khách thấy Vương Quốc Hoa liền chỉ vào thư phòng.
- Nam Bình tự vào, Quốc Hoa lại đây.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười cười với Du Vân Vân, ra hiệu hắn tự gõ cửa vào, còn mình ngồi xuống nói chuyện với Du Vân Vân. Nam Bình gõ cửa vào thư phòng, Du Vân Vân mới nói.
- Người này thế nào?
- Cháu không rõ, trước đây cảm thấy là người khiêm tốn, nhún nhường. Nghe nói hắn rất nghe lời Lâm Tĩnh.

Nhắc tới Lâm Tĩnh, Du Vân Vân lắc đầu.
- Lão Hứa xem ra tức chết, ả này là sao vậy? Không có lão Hứa gật đầu thì ả lên làm phó chủ tịch tỉnh được sao? Không ngờ còn có ý qua sông đoạn cầu.

- Cái này chưa dễ kết luận ạ, có lẽ do chủ tịch tỉnh có lai lịch quá lớn nên Lâm Tĩnh e ngại.
Du Vân Vân đưa tay sờ sờ đầu Vương Quốc Hoa, cô tức giận nói.
- Cháu đó, quá thành thật, như vậy sẽ có hại Đoạn Phong có lai lịch không nhỏ, vậy Lâm Tĩnh thì nhỏ sao? Phải học cách nghĩ người xấu, đừng thấy ai cũng tốt.

Nói chuyện với Du Vân Vân một lúc, Vương Quốc Hoa lấy cớ đi về xem Sở Sở mà đứng lên cáo từ. Nam Bình không giữ lại. Nam Bình ở trong thư phòng còn chưa ra.

Vương Quốc Hoa vừa ra cửa, hai người Cao Nguyên, Ngôn Lễ Hiếu đã vẫy vẫy Vương Quốc Hoa lại gần. Cao Nguyên có chút khẩn trương nói.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn một chút rồi nhỏ giọng nói.

- Có người nói trước mặt dì, tối qua dì nói tới, bí thư Hứa lúc ấy đã vào thư phòng. Tôi nói anh, có bao cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh đó.
Mặt Cao Nguyên sa sầm lại, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Bị tôi tra ra là ai thì tôi chỉnh chết hắn.
Vương Quốc Hoa bảo hai người xuống lầu, vào phòng ăn, Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói.
- Có chút chuyện các anh muốn nghe thì làm, không muốn thì coi như chưa nghe thấy.
Hai vị cùng gật đầu nói.
- Cậu nói đi, nhất định muốn.

- Mấy người chúng ta nếu chơi bên ngoài, chi tiêu gia đình mà dựa vào chút tiền lương thì đúng là hơi khó khăn. Quận Hồng Sam có một công ty dược kinh doanh khá tốt, tôi chuẩn bị chút cổ phần chia hai anh, về sau không lo chuyện tiền nữa, cũng ít bị một số người nhìn chằm chằm.

- Đâu thể có chuyện tốt như vậy?
Phản ứng của Cao Nguyên là rất bình thường, việc này nhìn qua thấy không bình thường.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Anh nghĩ có mưa tiền rơi xuống sao, mơ đi. Công ty này sắp bán ra mấy loại tân dược nhưng cần nhiều thủ tục, cần quan hệ với các bệnh viện lớn trên tỉnh, hai anh vất vả một chút, mỗi người 5% cổ phần, nửa năm chia cổ tức một lần, đây là hiệp định quân tử, bây giờ phản đối vẫn còn kịp.

Ánh mắt Ngôn Lễ Hiếu và Cao Nguyên có chút phức tạp nhưng vẫn gật đầu. Hai vị coi như hiểu chuyện này không khó gì. Bên bệnh viện chỉ cần Cao Nguyên ra mặt mời người đi ngồi xuống nói chuyện là xong ngay.

Hai vị đều là người khôn khéo nên có mấy lời không cần nói rõ. Ngôn Lễ Hiếu quỷ dị cười nói:
- Là công ty dược Huy Hoàng hả? Nghe nói tổng giám đốc là một mỹ nữ.

Nam Bình lúc này xuất hiện, trên mặt trông rất phức tạp. Đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, Nam Bình cầm chặt tay hắn, lắc mạnh rồi thở dài nói.
- Quốc Hoa, sau này còn phải nhờ cậu nhiều.

Nam Bình vừa nói xong, Cao Nguyên cười nói.
- Ngồi xuống đi, sau này là người một nhà. Bí thư Nam, trưa nay có ý gì không? Đồ hải sản ở khách sạn Phương Nguyên rất ngon, mời chúng tôi một bữa chứ?

Chỉ một câu đã nhét Nam Bình vào phạm vi vòng tròn mấy nhân viên thân tín của bí thư Hứa.

Ngôn Lễ Hiếu thật ra lại nói với Vương Quốc Hoa.
- Trưa tôi muốn một mình mời Quốc Hoa dùng cơm, địa phương đến lúc đó sẽ nói.

Vương Quốc Hoa nghe xong gật đầu nói.
- Vậy lão Ngôn trước, tối nay bí thư Nam phải tốn kém rồi.
Lời này coi như quyết định cuộc tụ hội chính thức đầu tiên của bốn người. Cao Nguyên và Nam Bình không nói gì khác. Quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu là thân hơn so với bọn họ.


Nam Bình có thể tiến vào vòng tròn này là chuyện bao người nằm mơ muốn có. Tâm trạng hắn không bình tĩnh nổi, thấy mình như nằm mơ. Chỉ một cuộc điện, sau đó Vương Quốc Hoa thuận miệng nói về mình với bí thư Hứa, qua đó khiến vận mệnh của mình thay đổi.

Nam Bình không phải không biết tầm quan trọng của vòng tròn và mạng lưới quan hệ. Vấn đề là mặc dù anh có quan hệ và mạng lưới quan hệ nhưng một vị trí không phải cố gắng tranh thủ là có được. Lần này Hứa Nam Hạ dùng Nam Bình có nguyên nhân, nguyên nhân cụ thể là gì thì Nam Bình không biết. Cho nên bữa tối nay Nam Bình còn định hỏi Vương Quốc Hoa.

Bí thư Hứa đã có chỉ thị có gì không rõ có thể hỏi đồng chí Vương Quốc Hoa. Nam Bình nhớ rất rõ. Nam Bình đã quyết định về sau mình dù làm bí thư thị ủy cũng phải hạ tư thế đôi chút.

Nhà hàng Hương Mãn Viên nhìn qua là nhà hàng rất bình thường, Ngôn Lễ Hiếu mời khách chính là nơi này, chủ quán là người phụ nữ khoảng 30 tuổi khá quyến rũ, bụng hơi to trông như có thai bốn năm tháng.

Đồ ăn là đồ ăn bình thường, không gọi nhân viên phục vụ, người phụ nữ có thai tự mình phục vụ.

Ngôn Lễ Hiếu giơ chén nói.
- Bữa ăn hôm nay chính là ý của Hiểu Ninh, muốn mời Quốc Hoa đến ăn bữa ăn do Hiểu Ninh tự tay nấu. Cô ấy không có bản lĩnh gì nhưng chút tâm ý này cũng là có.

Vương Quốc Hoa biết ý trong đó nên cười cười bưng chén lên uống cạn. Hiểu Ninh rót cho hắn, cô nói.
- Tôi không thể uống rượu, lão Ngôn thay em đi.

Uống vài chén, Ngôn Lễ Hiếu cười ha hả nói.
- Quốc Hoa, chuyện lần này của tôi không nói làm cậu thêm phiền, chỉ riêng sau chuyện này đã làm tính cách Hiểu Ninh thay đổi rất lớn. Cậu không biết tâm trạng lúc đó của chúng tôi đâu, ôi, một lời khó hết.

Hiểu Ninh nghe vậy cười nói.
- Dưới tổ vỡ sao còn có trứng lành. Lão Ngôn không được thì cuộc sống của tôi cũng không tốt. Không vì gì khác mà là vì đứa bé trong bụng, tôi cũng muốn có cuộc sống tốt, không phải là giấc mơ hão huyền quý bà có mấy trăm triệu.

Nói chuyện một lúc, Hiểu Ninh đi ra, Ngôn Lễ Hiếu nhỏ giọng nói.
- Quốc Hoa, cậu thấy Cao Nguyên là người như thế nào?

Câu này chính là tỏ rõ thái độ. Ngôn Lễ Hiếu không hề giấu diếm gì với Vương Quốc Hoa. Bí thư Hứa có thể cứu y là trong phạm vi năng lực, câu nói của Vương Quốc Hoa lúc đó chính là đưa tay kéo giúp hắn một chút.

- Năng lực rất mạnh, cũng rất thực tế. Chẳng qua hắn tuyệt đối trung thành với bí thư Hứa.
Vương Quốc Hoa đưa ra đánh giá. Ngôn Lễ Hiếu nghe vậy cười nói.
- Cái này tôi yên tâm rồi, vốn muốn báo một câu là người này không thể gánh vác trọng trách.

Vương Quốc Hoa về khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, Sở Sở nằm trên giường thấy Vương Quốc Hoa vào liền vội vàng rời giường nhíu mày oán giận.
- Anh sau này không được trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, người ta cái gì cũng đồng ý với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận