Phù Diêu

Hoàng Nhàn vẫn ngồi bên Vương Quốc Hoa, mới đầu cô không nói chuyện, sau đó uống vài chén làm cho cô tự nhiên hơn. Cô nói mấy chuyện đều là những việc đám quan chức làm gì đó trên bàn rượu. Uống gần xong, Hoàng Nhàn đột nhiên nói:
- Có cần gọi mấy mỹ nữ đến trợ hứng không?

Vương Quốc Hoa đang đưa đũa gắp miếng cá nghe vậy tay run lên, hắn thu đũa, quay đầu lại:
- Cô làm loạn gì thế?

Hoàng Nhàn đã sớm biết Vương Quốc Hoa chỉ là hổ giấy nên không sợ:
- Người ta có ý tốt mà.

Nhâm Đại Giang cười cười một tiếng, Ngôn Lễ Hiếu và y rất tự giác đứng lên nói.
- Tối có chút chuyện, hôm nay dừng ở đây đi.

- Như vậy thì tan thôi, Hoàng Nhàn gọi cho tôi chiếc taxi, hôm nay tôi không mang theo lái xe.
Vương Quốc Hoa uống hơi nhiều không tiện lái xe.

- Bỏ đi, anh sang văn phòng nằm lát đi.
Hoàng Nhàn đưa đề nghị, Vương Quốc Hoa nhìn cô thật sâu. Hoàng Nhàn bình tĩnh cầm tay hắn đưa lên vai mình.
- Nhìn gì, không phải không cho anh nhìn mà.

Ngôn Lễ Hiếu và Nhâm Đại Giang vội vàng chuồn đi, không dám ở lại. Vương Quốc Hoa sang văn phòng bên cạnh, ở đằng sau có chiếc giường đơn, chăn nệm có sẵn. Hắn nằm xuống đã thấy buồn ngủ. Hai hôm nay Vương Quốc Hoa ngủ không quá ngon vì vậy mơ màng ngủ thiếp đi. Hoàng Nhàn không ngờ hắn vừa đặt người đã ngủ, cô có chút khó chịu hừ một tiếng.

Vương Quốc Hoa tỉnh lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bãi đỗ xe gần như đã trống. Bây giờ là 10h tối, hắn dậy vào toilet giải quyết vấn đề đi ra nghe thấy tiếng cửa động liền vội vàng quay về giường nằm.

- Cậu kiểm tra nhà bếp rồi hãy về.
Hoàng Nhàn vừa nói vừa tiến vào, thấy Vương Quốc Hoa vẫn nhắm mắt, cô thầm nói:
- Ngủ như lợn.

Vương Quốc Hoa nhắm mắt nhưng miệng không nhắm:
- Cô mắng người hả?


Hoàng Nhàn lập tức nở nụ cười, giẫm giẫm giày cao gót vào toilet:
- Anh ngủ tiếp đi, tôi đi tắm, hôm nay mệt chết được.

Hoàng Nhàn vào toilet đỏ mặt, không còn vẻ tự nhiên như vừa rồi.

Tắm xong Hoàng Nhàn đổi chiếc váy ngắn màu trắng, Vương Quốc Hoa đang ngồi trước máy vi tính lên mạng, giương mắt nhìn rồi tiếp tục nhìn màn hình. Hoàng Nhàn bưng ly trà tới nói.
- Anh đang xem gì thế?

- Tin tức, chén trà cô mang tới hơi muộn.
Vừa nói vừa chỉ chỉ cốc bên cạnh, Hoàng Nhàn có chút xấu hổ dùng người đụng nhẹ vào hắn.
- Người ta không phải bận sao? Đây là ở khách sạn, ở nhà đảm bảo hầu hạ tốt cho anh.

Vương Quốc Hoa không ngẩng đầu:
- Tôi có vợ.

- Biết.
Hoàng Nhàn cúi xuống, ngực đung đưa trước mặt Vương Quốc Hoa.

Quay đầu nhìn thoáng qua chỗ đang đẩy chiếc váy mỏng, Vương Quốc Hoa không nói chuyện, ánh mắt đã nói rõ vấn đề. Hoàng Nhàn hừ một tiếng bất mãn xoay xoay người.
- Đừng nghĩ là tôi lừa anh, tôi chỉ là thích tự mình thôi, người bình thường đều có nhu cầu, tôi từ lúc 16 tuổi đã biết tự …

Lúc giãy dụa người làm điểm đỏ khẽ lướt trên mặt Vương Quốc Hoa, Hoàng Nhàn khẽ kêu lên một tiếng..

…..
Lúc váy bị vén lên, Hoàng Nhàn lấy tay che mặt, miệng nhỏ giọng nói:
- Anh nhẹ một chút.

Hoàng Nhàn có dáng người gầy nhưng chỗ cần thì đều đầy đủ cả. Vương Quốc Hoa chỉ mới nhẹ nhàng động chạm mà đã xuất hiện ẩm ướt. Vương Quốc Hoa không sốt ruột công kích mà ngồi xuống lại.


Không thấy hắn có động tĩnh, Hoàng Nhàn giật mình quay đầu lại đầy xấu hổ kèm theo cả tức giận.

- Lại đây, ngồi xổm xuống.
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ trước mặt, Hoàng Nhàn tỉnh táo lại, cô có chút không tình nguyện nhỏ giọng nói:
- Người ta không biết cái này.
- Không biết thì học, không phải nói có thể phục vụ tốt sao?

Con gái người giàu nhất tỉnh trong mắt người khác thì trên đầu có vầng sáng nhưng giờ phút này Hoàng Nhàn không hề tiếp tục chống cự, cô lấy một cái gối bỏ xuống đất, hai chân quỳ lên, mặt nở nụ cười quyến rũ:
- Em sẽ làm anh hài lòng, không biết em sẽ học, chỉ cần em học thì không có gì làm không tốt cả.

Trước khi cúi đầu, Hoàng Nhàn đột nhiên nói:
- Em có một điều kiện, anh phải làm em thành phú bà, tốt nhất là có thể so với bố em.
Vương Quốc Hoa nhe răng cười nói:
- So tiền với bố cô, cô thấy có thể thành sự thật sao?

Hoàng Nhàn nói:
- Em tin anh.
Vừa nói vừa cúi đầu.

Hoàng Nhàn sau quá trình khó khăn liền lộ rõ sự nhạy bén. Thực tế Vương Quốc Hoa luôn nghĩ tới một câu đó là đã chơi thì phải chơi người phụ nữ hơn vài tuổi. Người phụ nữ thành thục ở phần kỹ xảo chỉ cần hơi dạy một chút là có thể học được. Hoàng Nhàn cũng có thiên phú, rất nhanh nắm giữ vài kỹ xảo.

Bị ném xuống giường, Hoàng Nhàn mới đầu còn khép chặt hai chân, sau đó cô nhắm mắt lại, từ từ mở chân. Khi Vương Quốc Hoa tiến tới, Hoàng Nhàn theo bản năng kẹp chân lại, miệng lẩm bẩm nói:
- Dừng một chút.

Vương Quốc Hoa phát hiện mình có lẽ suy đoán lầm, Hoàng Nhàn này không nói láo.

Cuối cùng trở thành đàn bà, Hoàng Nhàn rất nhanh đã thích ứng, một chân khẽ giật giật, mặt hồng như đám mây đỏ, miệng mím chặt không chịu mở ra.


Hoàn thành lần ân ái đầu tiên, sức chiến đấu của Hoàng Nhàn thoáng cái tăng vọt. Chiếc giường đơn nho nhỏ rất nhanh đã không thể đáp ứng nhu cầu chiến trường, từ bàn đọc đến ghế, đến phòng tắm, nhu cầu của Hoàng Nhàn vượt xa tưởng tượng của Vương Quốc Hoa.

3h sáng, đôi nam nữ trong tình trạng kiệt sức cuối cùng nằm trên chiếc giường đơn, người dựa sát vào nhau. Hoàng Nhàn đưa lưng về phía hắn, túm tay hắn đặt lên ngực mình.
- Em thích cảm giác anh sờ em.

Vương Quốc Hoa còn đang mệt, Hoàng Nhàn lại đưa tay sờ sờ điều chỉnh đồng chí Tiểu Vương tiến vào cơ thể mình.
- Cảm giác này thích thật, hôm nay mới biết làm phụ nữ thật tốt.

Vương Quốc Hoa ở phía sau đã vang lên tiếng gáy nhè nhẹ, Hoàng Nhàn không nhắm mắt chỉ mở to nhìn đèn ở vách tường. Hưng phấn dần tan đi, Hoàng Nhàn cũng nhắm mắt lại.

….

Tạ Vệ Quốc viết văn khá tốt, bản kiểm điểm nghìn chữ như rồng bay phượng múa. Từ bài viết có thể thấy thái độ nhận sai rất tốt.

Trong này có một đoạn mà Vương Quốc Hoa rất hài lòng, đánh giá cao:
- Phát hiện sai lầm của lãnh đạo thì tuyệt đối không được nói ngay mà phải đợi lúc lãnh đạo có tâm trạng tốt rồi khéo léo dùng phương thức dẫn đạo nhắc nhở lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa cảm thấy đoạn văn này quen quen hình như đã đọc ở đâu nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng đành vứt ra khỏi đầu. Đọc xong, Vương Quốc Hoa nhìn Tạ Vệ Quốc đang cung kính đứng đợi nửa tiếng.
- Để đó, anh cần làm gì cứ làm đi.

Tạ Vệ Quốc không ra ngay mà đầu tiên rót nước nóng vào cốc cho Vương Quốc Hoa, sau đó mới cười cười lùi ra. Tạ Vệ Quốc vừa đi, Cao Quyên Quyên cầm một bản kiểm điểm đi vào ác độc nhìn theo hắn.
- Chủ nhiệm, tên rắn độc này ngài đừng tin hắn. Lúc trước hắn chỉ là một nhân viên bình thường rồi nịnh hót lên làm phó chủ nhiệm, sau đó lại nịnh bợ chánh văn phòng Lâm.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cô mới công tác mấy ngày làm sao biết rõ ràng như vậy?

Cao Quyên Quyên nói:
- Tôi nghe một vài lão đồng chí nói, chuyên viên Trần lúc ấy rất có hy vọng làm phó chủ nhiệm nhưng bị người này đánh bại.

Vương Quốc Hoa không nói nữa, hắn chỉ chỉ bàn ra hiệu Cao Quyên Quyên bỏ xuống. Cao Quyên Quyên như không muốn đi, bị Vương Quốc Hoa nhìn tới thì cô mới cúi đầu ra ngoài.

Một ngày bình tĩnh trôi qua, buổi chiều trước khi hết giờ làm Mạnh Khiết cầm một tập giấy vào nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm, mấy thứ này cần ngài ký, tôi đã kiểm tra.

Vương Quốc Hoa không nhìn mà trực tiếp ký tên. Mạnh Khiết vẫn cúi đầu thoáng ngẩng lên nhìn Vương Quốc Hoa.
- Chủ nhiệm, thời gian trước công việc chủ yếu của Ban giám sát là chỉnh đốn thị trường ghi âm, Chánh văn phòng Lâm dẫn đoàn đi một chuyến sau đó việc đều do chủ nhiệm Tạ phụ trách.

- Ừ, cô nói đi.
Vương Quốc Hoa coi như không để ý việc này mà tiếp tục ký tên.

Mạnh Khiết nói:
- Mấy khoản chi của chủ nhiệm Tạ tôi đã giữ lại, ngài xem một chút, có chút không thích hợp.

Vương Quốc Hoa ký tên xong mới cầm tập hóa đơn trước mặt lên xem, bên trên viết là đồ dùng công việc, vấn đề là Ban giám sát gần đây không mua thêm đồ dùng văn phòng.

- Thông thường xử lý như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi, Mạnh Khiết nói:
- Bình thường chỉ cần có ký tên là có thể báo sang tài vụ. Chẳng qua Ban giám sát đi làm việc đã khi nào đến lượt tự mình bỏ tiền mời khách. Các đơn vị bên dưới nịnh bợ còn không kịp.

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nửa tháng trước có tiếp đón đơn vị anh em nào không?

Mạnh Khiết rất khẳng định trả lời.
- Không có.

Vương Quốc Hoa bỏ hóa đơn xuống, thản nhiên nói:
- Ừ, tôi biết rồi, cô làm việc rất chăm chú, rất có trách nhiệm. Hóa đơn này cô để chỗ tôi, nói tôi giữ lại.
Mạnh Khiết lộ ra một tia cảm kích. Cô cẩn thận nhìn ra sau, đóng cửa lại rồi nói:
- Chủ nhiệm, tôi biết chủ nhiệm Tạ lần này đi giám sát cục văn hóa thành phố Việt Châu chỉnh đốn thị trường ghi âm thì có quen một nữ chủ cửa hàng, mấy hóa đơn chi tiêu này chắc là tiêu trên người phụ nữ đó.

Tổng tiền trên hóa đơn là 19 ngàn, Mạnh Khiết đoán gần như không sai, từng này có giá tương đương chiếc nhẫn kim cương.

- Không điều tra thì đừng đoán loạn.
Vương Quốc Hoa tuy là mắng nhưng Mạnh Khiết lại cười nói:
- Vâng, tôi sẽ nhanh đi chứng thực, tôi có một bạn học làm ở cục Thuế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận