Phù Diêu

Thạch Tiểu Ninh không mong Vương Quốc Hoa ra đón, nhưng khi thấy Vương Quốc Hoa đứng chờ ở bậc thang lên xuống của khách sạn, Thạch Tiểu Ninh cảm thấy mình phải một lần nữa đánh giá lại cậu thanh niên trẻ hơn mình tầm chục tuổi này.

Trong chính trị có vài quy tắc, Thạch Tiểu Ninh là cấp phó giám đốc sở, ở trường hợp chính thức Vương Quốc Hoa là cấp chính huyện nếu như ở trong phòng không ra thì đó chính là không tuân thủ quy tắc.

Vấn đề là đây không phải trường hợp chính thức mà Vương Quốc Hoa vẫn đi ra.

- Bí thư Thạch.
Vương Quốc Hoa vẫn duy trì lễ phép mà người khác không thể nói một câu gì cả. Điều này làm mấy lời Thạch Tiểu Ninh vốn chuẩn bị nói không sử dụng được. Vốn nghĩ tên Vương Quốc Hoa này nhiều lắm là chờ ở cửa phòng đã là rất cho mình thể diện rồi.

- Chủ nhiệm Vương quá khách khí.
Thạch Tiểu Ninh cũng chỉ có thể vội vàng ứng phó, thậm chí cố ý đứng ở dưới một bậc, đưa tay ra bắt tay Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa giống như không phát hiện, khách khí mời đối phương lên phòng, nói vài câu rồi hai người ngồi xuống.

- Chủ nhiệm Vương, được ủy thác của bí thư, tôi đặc biệt đến thị xã Bắc Sơn chủ yếu là mượn cơ hội này đẩy công tác công trình hy vọng lên độ cao mới. Tôi tin có sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy, có sự ủng hộ của lãnh đạo thị ủy, có giám sát của chủ nhiệm Vương thì tỉnh đoàn nhất định có thể làm tốt công việc này.
Thực tế đi chuyến này là do Thạch Tiểu Ninh chủ động, trước đó chỉ nói một câu với bí thư Lương mà thôi.

Hai người chỉ nói chuyện công việc, nói chuyện khoảng nửa tiếng, Thạch Tiểu Ninh đứng lên nói:
- Muộn rồi, không làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ của chủ nhiệm Vương. Đúng, trước khi đến tôi đã gặp trưởng ban thư ký Ngôn, lãnh đạo bảo tôi thay mặt chào hỏi chủ nhiệm Vương.
Vương Quốc Hoa thoáng dừng lại một chút, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khách khí nhưng đã ôn hòa hơn nhiều.

- Như vậy à, Bí thư Thạch đi tthong thả.
Vương Quốc Hoa đưa đến cửa, nhìn Thạch Tiểu Ninh lên xe mới xoay người rời đi. Ngôn Lễ Hiếu này làm gì thế không biết. Vương Quốc Hoa thật ra không hề tức giận. Ngôn Lễ Hiếu không báo trước một tiếng chính là để Vương Quốc Hoa tự tiếp xúc với Thạch Tiểu Ninh một chút, xem Thạch Tiểu Ninh có đáng để qua lại hay không? Mối quan hệ không ai ngại ít cả. Đương nhiên quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu có thể nói là rất mật thiết.

Sáng dậy, đám người Thị đoàn đã tới trước. Vương Quốc Hoa còn đang rửa mặt đã có người đến gõ cửa thông báo. Chuyện sau một đêm đã có biến hoá, thị đoàn tiến hành hoạt động từ thiện khiến cho bí thư Thạch Tiểu Ninh – tỉnh đoàn rất coi trọng. Sau khi khẩn cấp bàn bạc quyết định tiến hành hoạt động từ thiện do thị đoàn Bắc Sơn và tỉnh đoàn cùng tiến hành trong phạm vi toàn tỉnh.

Cứ như vậy thị đoàn Bắc Sơn là người khởi xướng, người nắm quyền tiến hành là do tỉnh đoàn. Hành động khẩn cấp của thị đoàn thị xã Bắc Sơn để cứu chữa trong lúc vô tình trở thành một tấm tuồng. Vương Quốc Hoa biết thông báo này không khỏi thở dài một tiếng.

Cứ như vậy chuyện của Du Vân Vân không phải trọng điểm nữa. Chẳng qua đến lúc ấy Du Vân Vân sẽ về tỉnh đoàn với tư cách đại biểu tham gia nghi thức của hoạt động này. Bên phía tỉnh đoàn cũng không biết Thạch Tiểu Ninh làm như thế nào mà được hoàn toàn ủng hộ, Đảng ủy tỉnh đoàn cho rằng hoạt động này rất có ý nghĩa, đáng giá tuyên truyền, đưa tin.

Buổi sáng Vương Quốc Hoa tham gia hội nghị do tỉnh đoàn, thị ủy Bắc Sơn, thị đoàn Bắc Sơn tổ chức, nghiên cứu và bố trí hoạt động từ thiện ủng hộ học sinh khó khăn trong toàn tỉnh. Nói cách khác Vương Quốc Hoa tạo ra việc này thực tế không có bao ý nghĩa với vấn đề sau đây.

Bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ nhận được báo cáo của tỉnh đoàn cũng đã có phê duyệt quan trọng, đánh giá cao độ chuyện này, khẳng định tính năng động trong phương diện xây dựng tinh thần văn minh của thị ủy Bắc Sơn. Khi đối mặt với tình hình khó khăn đã phát huy tính chủ động, đồng thời bí thư Hứa cũng tán thành bộ máy lãnh đạo tỉnh đoàn, có thể nắm bắt cơ hội tổ chức hoạt động đầy ý nghĩa trong phạm vi toàn tỉnh.

Trưởng Ban tuyên giáo tỉnh ủy Trương Thiên Hào buổi chiều thấy báo cáo mà tỉnh đoàn trình lên cũng có phê duyệt quan trọng, yêu cầu bên Ban Tuyên giáo nhất định phải tích cực phối hợp tuyên truyền, quảng bá hoạt động này.

Diễn biến của việc này làm Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm, cũng làm cho lão Túy và Du Vân Vân lúc nói chuyện riêng tỏ vẻ rất phục Vương Quốc Hoa. Lực lượng một người là có hạn, khi quần chúng nhân dân toàn tỉnh cùng ra sức thì thành quả tự nhiên là rất lớn.

Vì thế đến chiều tối Vương Quốc Hoa tỏ vẻ Ban giám sát tỉnh ủy có việc rất quan trọng nên phải về tỉnh ngay, ở lại làm người thừa cũng không thú vị gì mấy. Trên đường về Vương Quốc Hoa vừa than thở vừa có chút vui vẻ. Chuyện có thể diễn ra thành thế này thì dù sao cũng có thể giúp một chút những em học sinh nghèo.


Trước khi đi Vương Quốc Hoa cũng đến bệnh viện thị xã Bắc Sơn thăm chủ tịch huyện Lâm Vượng – Lưu Bân.

Cuộc phẫu thuật của Lưu Bân khá thành công, được thị ủy coi trọng thì kết quả đương nhiên dễ đoán. Bên bệnh viện sợ xảy ra chuyện nên điều động bác sĩ có chuyên môn tốt nhất, trang thiết bị tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất. Lưu Bân nằm trên giường biết người tới là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy không khỏi có chút khẩn trương định ngồi dậy nhưng đã bị Vương Quốc Hoa đè lại. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chủ tịch Lưu nằm đi, tôi chỉ đến có một mình.
- Tôi biết là chủ nhiệm Vương đưa tôi tới bệnh viện, là ân nhân cứu mạng của tôi.
Lưu Bân nói chuyện khá mệt mỏi, Vương Quốc Hoa cười cười ngồi ở bên.
- Tôi nghe nói chủ tịch huyện Lâm Vượng có đủ tư cách hay không là xem tranh thủ được bao tiền cứu trợ. Không biết chủ tịch Lưu có tán thành với cách nói này không?

Lưu Bân rõ ràng có chút kích động muốn nói, Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Được rồi, anh không cần nói, tôi biết rồi. Anh yên tâm chữa bệnh, lúc rảnh đến Ban giám sát tỉnh ủy tìm tôi, chúng ta nói chuyện.

Vương Quốc Hoa không ở lâu, lập tức đứng lên cáo từ. Lúc đến bệnh viện, hắn không nhịn được quay đầu lại thở dài một tiếng.

Về tỉnh thành Vương Quốc Hoa vừa đến văn phòng không lâu thì được gọi tới văn phòng bí thư tỉnh ủy Hứa.

- Muốn hút thuốc tự lấy, chú làm xong việc đã.
Bí thư Hứa thấy Vương Quốc Hoa vào hơi ngẩng đầu lên rồi tiếp tục làm việc. Vương Quốc Hoa cũng đã quen, tự cầm thuốc trên bàn uống nước, rút một điếu châm rồi rất kiên nhẫn đợi.

- Hoạt động từ thiện cầu vồng sau cơn mưa là cháu đề xướng?
Hứa Nam Hạ cuối cùng đã xong việc, có thể là quen với tác phong làm việc của Vương Quốc Hoa nên Hứa Nam Hạ mới nói như vậy.

- Ồ, còn lấy tên hay như vậy sao? Việc này từ lúc phát sinh đến bây giờ không có quan hệ gì với cháu. Nếu nói cháu có dính dáng gì thì cháu coi như nói lời dẫn mà thôi.
Sau đó Vương Quốc Hoa nói qua hành trình tới thị xã Bắc Sơn của mình. Vương Quốc Hoa nói rất cẩn thận, Hứa Nam Hạ cũng chăm chú lắng nghe. Góc độ nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau. Sau khi Vương Quốc Hoa nói xong chuyện, Hứa Nam Hạ thật lâu mới nói:
- Thì ra là vậy, những người kia đúng là vừa thấy gió đã coi như thấy mưa. Chẳng qua đây cũng là việc tốt.
Nói xong Hứa Nam Hạ lại trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cháu thấy sao về Dương Quốc Minh?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Trước đây lúc ở thị xã Giang Đông thì Dương Quốc Minh là một thị trưởng rất có năng lực. Điểm này từ xây dựng đô thị và phát triển kinh tế của thị xã Giang Đông có thể thấy được. Chẳng qua cá nhân cháu cho rằng Dương Quốc Minh muốn làm gì đó ở thị xã Bắc Sơn lại gặp phải khó khăn chưa từng gặp bao giờ. Chuyến đi này tới huyện Lâm Vượng, cháu cảm thấy nơi này rất khó khăn.

- Ha ha, cháu cảm thấy phát triển kinh tế của thị xã Bắc Sơn cần đi con đường nào?
Hứa Nam Hạ nói khá nhanh mang theo niềm tin vô điều kiện vào Vương Quốc Hoa.

- Cái này không thể nói được. Cháu căn bản không biết rõ tình hình toàn diện của thị xã Bắc Sơn, cháu chỉ thấy một góc mà thôi.
- Đúng thế, là một góc. Một huyện nghèo nổi tiếng toàn tỉnh mà bí thư huyện ủy đi xe Audi, tất cả các vị thường vụ của thị xã Bắc Sơn đều đi xe Audi.
Nói tới đây Hứa Nam Hạ hừ một tiếng đứng lên đi tới trước cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài không nói một câu.


Lúc này Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Đợi một lúc bí thư Hứa mới quay đầu lại nói:
- Chương trình Cầu vồng sau cơn mưa tuyên truyền sẽ theo sát, việc này Ban giám sát cũng chú ý nhiều một chút.
Vương Quốc Hoa đứng lên định xin ra. Hứa Nam Hạ xua tay nói:
- Còn có một việc này, cháu đến chỗ Du di, hình như cô ấy có việc gì cần nói chuyện với cháu.

Vương Quốc Hoa vội vàng đến viện Khoa học xã hội, đến cổng thấy một xe tải đang dỡ hàng. Du Vân Vân đứng bên nhìn, cô phát hiện Vương Quốc Hoa tới lập tức cười đi đến:
- Quốc Hoa, cái này là do cháu tìm tới à? 50 máy tính xách tay, không ít tiền đâu.
Vương Quốc Hoa đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cười nói:
- Hả, có việc này, đây không phải là hàng hóa lưu hành ở nước ngoài sao? Nước ngoài đang lưu hành văn phòng không giấy, ngành quan trọng như Viện khoa học xã hội sao có thể không đi trước toàn tỉnh?


Du Vân Vân có chút tò mò nói:
- Cái gì là văn phòng không giấy? Khái niệm này dì chưa nghe qua, cháu nói với dì một chút.
Vương Quốc Hoa rất vô sỉ tiến hành ăn cắp ý tưởng này. Thời này ở nước ngoài còn chưa bắt đầu trào lưu văn phòng không giấy. Hắn nói ra một chút, Du Vân Vân nghe xong rất hứng thú nói:
- Có ý nghĩa, đúng là có ý nghĩa, có thể đề nghị tiến hành phổ biến trong Đảng ủy chính quyền toàn tỉnh.

Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Dì, cháu là có tư tâm. Đây là sản phẩm mới của tập đoàn máy vi tính Thánh Đạt – khu công nghệ cao quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông. Sau khi dì dùng nếu thấy tốt cũng không thể dùng không mà.
- Thằng bé này, bao người như vậy sao lại thành thật thế chứ?
Du Vân Vân cười cười trừng mắt nhìn rồi bảo Vương Quốc Hoa lên lầu uống trà.

Năng lực của Du Vân Vân không phải không có, rất nhanh đưa ra một phương án. Đầu tiên là tạo dư luận, viện Khoa học xã hội có sẵn các ngòi bút, chuyện này dễ làm. Báo tỉnh, đài truyền hình cũng có thể dễ dàng đối phó. Chờ khái niệm này xuất hiện trong dư luận, viện Khoa học xã hội sẽ đề nghị với tỉnh ủy, thông qua việc chính thức đề cử mua sắm, làm như vậy có nhiều chỗ tốt.

Chuyện cứ như vậy được xác định, dù là làm như thế nào thì Vương Quốc Hoa cũng không cần lo lắng, chỉ cần nói một câu với tập đoàn Thánh Đạt một tiếng, bảo bọn họ phối hợp một chút là được.

Làm tốt chuyện này, Vương Quốc Hoa cáo từ đi ra. Hắn vừa lái xe đến cửa thì đã bị người chặn lại. Chặn đường là Du Phi Dương, y đưa tay ra vẫy vẫy bảo đi theo, Vương Quốc Hoa lái xe đi theo. Địa điểm là một căn biệt thự dưới chân núi Việt Sơn. Nữ chủ nhân đứng ở sân cười hì hì, là nữ Mc đài truyền hình tỉnh – Diệp Vũ. Xem ra gian tình hai tên này đã rất gắn kết. Vương Quốc Hoa luôn có cảm giác lo lắng mơ hồ nhưng không có chứng cứ rõ ràng nên đành coi như không biết.

Từ xe Du Phi Dương xuống còn có Vương Quốc Duy. Hắn cười cười mở cửa cho Vương Quốc Hoa.
- Phục vụ lãnh đạo là vinh dự của tôi.
Du Phi Dương ở bên nghe vậy mỉm cười, Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng, hắn đấm vai Vương Quốc Duy một cái.
- Ông đó, số tốt lắm đấy, có người bạn như Phi Dương.

Du Phi Dương đi tới nói:
- Chuyện làm đến đâu rồi?
Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Du Phi Dương cười khổ nói:
- Đúng là không thể so với ông. Tôi nói mỏi miệng với dì mà dì luôn tỏ vẻ nghi ngờ tôi có âm mưu. Ông nói ba xạo, còn nói rõ mình có tư tâm mà dì không ngờ lại đáp ứng ngay. Cái này còn để người ta sống không hả? Tôi mới họ Du mà.

Vương Quốc Hoa cười phá lên khinh thường nói:
- Không biết ư? Tôi đây là công tâm, không giống ông, vừa nhìn là biết tâm địa đen tối của nhà tư bản. Dì có mắt nhìn thấu yêu quái tin ông mới là lạ.

Vương Quốc Duy ở bên cười nói:
- Cũng đúng, khái niệm này của Quốc Hoa đúng là hay, mọi việc danh chính ngôn thuận, tôi sao không nghĩ ra chứ?

Du Phi Dương nói:
- Cái của hắn đây là dối trá, hiểu không, dối trá. Rõ ràng có tư tâm mà đòi lấy lý do quan niệm đầy đường hoàng. Đảng viên của nước ta đều là như vậy. Ông đừng hâm mộ hắn, nếu học đến trình độ của hắn thì ông xong đời.
Ba người đứng trong sân cười nói vui vẻ, Diệp Vũ bưng trà xuất hiện cười nói:
- Em nói trong sân không phải không để ghế mà? Sao không ngồi xuống nói chuyện?
Ba người cười cười ngồi xuống, Diệp Vũ về lấy túi đi ra nói một câu:
- Em phải đi, phải đi phỏng vấn.
Trước khi đi Diệp Vũ hôn chụt vào má Du Phi Dương rồi mới đi. Vương Quốc Hoa nhìn cảnh này không khỏi có cảm giác khó nói thành lời ở trong lòng.

Ba người nói chuyện một lát, cuối cùng đề tài quay về người Vương Quốc Hoa. Nhắc đến hành trình đến thị xã Bắc Sơn, hai người Du Phi Dương, Vương Quốc Duy đều trợn mắt há mồm, nói gì mà quá đặc sắc.

- Không được, tôi phải bắt được cơ hội này.

Vương Quốc Duy vỗ đùi nói.
- Hoạt động này sẽ xuất hiện trên truyền hình, tập đoàn Thánh Đạt sẽ tài trợ. Phi Dương, ông phụ trách đối phó với Diệp Vũ, Quốc Hoa, ông phụ trách đối phó với Ban Tuyên giáo tỉnh ủy.
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Đây đúng là cơ hội, tập đoàn Thánh Đạt có thể quyên góp một khoản tiền.
Vương Quốc Hoa lập tức lắc đầu bác bỏ.
- Muốn quyên góp thì quyên góp trực tiếp cho Tuyết Liên, tiền vào tay cô ta thì tôi còn yên tâm.

Du Phi Dương nói:
- Xong rồi, ông đây là coi trọng con gái nhà người ta, quyên góp cho hội chữ thập đỏ hoặc công trình hy vọng không phải có hiệu quả tuyên truyền tốt hơn sao? Quốc Duy đừng nghe hắn, lần này làm theo ý tôi sẽ không sai.

Vương Quốc Hoa chép miệng thở dài một tiếng nói:
- Du Phi Dương ơi Du Phi Dương, ông đúng là đánh giá cao mình rồi. Được rồi, coi như tôi chưa nói.
Vương Quốc Duy do dự một chút nói:
- Tôi cảm thấy Quốc Hoa nói có lý. Từ góc độ kinh doanh thì Phi Dương nói cũng đúng. Chẳng qua lần này tôi thật tâm làm từ thiện.
Du Phi Dương cười nói:
- Thật sự không phải coi trọng cô bé kia chứ?
Vương Quốc Hoa giơ chân đá bay ghế của Du Phi Dương, tên này ngã xuống đất bò dậy còn cười ha hả đầy đắc ý:
- Thẹn quá hóa giận.
Du Phi Dương quyết định ngồi trên mặt cỏ, hóp mắt nhìn trời:
- Quốc Hoa, nói thật tôi biết ông nói đúng. Nhưng chuyện này từ góc độ phát triển sau này của tập đoàn Thánh Đạt thì nên làm theo lời tôi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng gật đầu chấp nhận. Sự ăn ý của hai người không cần nói thêm nữa.
….
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối năm dần tới, mùa xuân cũng đang tới dần.

Công việc trong thời gian này của Vương Quốc Hoa coi như thuận lợi. Nhưng thật ra việc cải cách công ty của Sở Sở lại gặp đầy khó khăn. Bây giờ gần đến tất mà phương án tinh giảm nhân viên của công ty xây dựng số 2 tỉnh vẫn còn đang tranh chấp. Sở xây dựng và Đảng ủy công ty xây dựng số 2 có ý kiến rất khác nhau. Sở Sở mỗi ngày rất bận, cô không có tâm tư để ý chuyện của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thời gian này cũng khá bận vì cuối năm. Hai vợ chồng ít gặp nhau nên ít thời gian làm vài hoạt động.


Lưu Linh vẫn ở trên Bắc Kinh, mấy hôm trước gọi điện về nói là bệnh của Hiểu Lâm chữa xong, có thể về ăn tết.

Ngày 15/12 âm, Vương Quốc Hoa mới đến cơ quan đã bị Ngôn Lễ Hiếu gọi tới văn phòng.

- Ôi, cái này Quốc Hoa xem đi, Ban Tuyên giáo chuyển tới, công tác xét duyệt tiết mục đêm giao thừa đang khẩn trương tiến hành, vì đảm bảo mấy tiết mục tết năm nay không có vấn đề về chính trị do phòng văn minh ra mặt thẩm định, Ban giám sát tỉnh ủy cũng theo vào.
Trưởng ban thư ký Ngôn có lẽ không quá để tâm tới việc này, dù sao ý là bảo Vương Quốc Hoa tùy tiện phái người đi xem một chút là được.

- Đêm giao thừa, nhiều mỹ nữ không?
Vương Quốc Hoa thật ra không có tự giác của lãnh đạo, cười hì hì hỏi.

- Chắc là có, lẽ ra cậu không thiếu phụ nữ mà. Cũng đúng, cậu hẳn là mưu cầu danh lợi để kiếm phụ nữ.
Tâm trạng Ngôn Lễ Hiếu khá tốt, bắt đầu trêu đùa.

Vương Quốc Hoa thấy thế liền nco:
- Chỉ việc nhỏ này mà anh cũng gọi tôi tới đây ư? Có phải là giấu diếm việc gì không?
Ngôn Lễ Hiếu giơ ngón cái lên nói:
- Lợi hại, không gì trốn được ánh mắt của Quốc Hoa. Sang năm tôi có thể muốn ra ngoài. Cậu cũng nên tiến bộ. Sao, tôi đến chỗ tôi, anh em ta làm vài chén.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Ngôn Lễ Hiếu sao lại tranh thủ cơ hội ra bên ngoài.

- Anh đi đâu?
- Ý của bí thư Hứa là bảo tôi tìm một vị trí làm đến khi về hưu, cậu đoán xem.
Ngôn Lễ Hiếu không ngờ bắt đầu đi vòng vo, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không nói thì thôi, dù sao sớm muộn gì tôi cũng biết.

- Hừ hừ.
Ngôn Lễ Hiếu không có biện pháp gì với Vương Quốc Hoa, chỉ có thể cười khổ lắc đầu nói:
- Tôi tiễn cậu, dù sao sớm muộn gì cậu cũng biết.

Với độ tuổi của Ngôn Lễ Hiếu thật ra có thể giãy dụa lên trên một chút. Nhưng trên người Ngôn Lễ Hiếu còn có cảnh cáo, đi đến bước này có lẽ không hy vọng tiến lên. Y chỉ có thể làm chức giám đốc sở ở nơi nào béo bở một chút, đến tuổi lui về tuyến hai thì tranh thủ tăng một cấp. Vấn đề này có lẽ không khó, bí thư Hứa dù sao cũng sẽ lên chức nữa, không thể nào làm mãi ở tỉnh Nam Thiên chứ?

Ra khỏi chỗ Ngôn Lễ Hiếu, Vương Quốc Hoa về Ban giám sát. Cuối năm công việc thực ra không quá nhiều, tất cả mọi người đang nghĩ đến vấn đề phúc lợi cuối năm, trong đó nhiệt tình nhất chính là Trang Vân. Vương Quốc Hoa còn đang ở cửa văn phòng thì nghe thấy Trang Vân đang nói chuyện với Mạnh Khiết ở bên ngoài.

- Tiểu Mạnh, phúc lợi cuối năm nay chủ nhiệm Vương có nói gì không?

Mạnh Khiết có chút không nhịn được nói:
- Cái này tôi không biết, chờ tôi xong việc sẽ đi hỏi một câu.

Không khí văn phòng mấy hôm nay Vương Quốc Hoa cũng cảm giác được. Làm tân chủ nhiệm, Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải thể hiện chút thực lực trong vấn đề phúc lợi mới được.

Vương Quốc Hoa cúi đầu suy nghĩ việc này nên cúi đầu thiếu chút nữa va vào người đối diện. Hắn ngẩng đầu lên thấy là đồng chí Trần Mộc Căn đang tươi cười đầy mặt.
- Ồ, trưởng ban thư ký Trần sao rảnh rỗi đến chỗ đến Ban giám sát chúng tôi thế này?

Vương Quốc Hoa thật ra rất thích qua lại với người này, vị trưởng ban thư ký thành phố Việt Châu này rất biết làm người. Sau khi bắt tay, trưởng ban thư ký Trần cười nói:
- Sắp đến tết, tôi thay mặt thị ủy đến thăm hỏi các đồng chí tỉnh ủy một chút, mọi người vất vả rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận