Phù Diêu

Tết mấy năm trước thì ngày 30 Tằng Trạch Quang thường không ở nhà, nhất định là lên tỉnh vì các loại quan hệ. Năm nay Tằng Trạch Quang đã sớm đi và chủ động nhận trực ban đêm 30.

Không ai nghi ngờ Tằng Trạch Quang không phải là thể hiện phong cách của y. Với xếp hạng của y ở thị ủy thì trực đêm 30 không tới lượt y. Cầm cốc trà inox trong tay, y híp mắt nhìn làn khói bốc lên trước mặt, trong lòng đang suy nghĩ về bước đi tiếp theo.

Năm vừa rồi Tằng Trạch Quang quả thực đã yếu thế trong cuộc tranh đoạt ở thị ủy. Điểm này có quan hệ với bí thư thị ủy Lôi Minh. Tằng Trạch Quang cho đến bây giờ không muốn dưới người. Lúc còn trẻ, Tằng Trạch Quang từng đọc quyển Minh sử, trong đó y khâm phục nhất chính là Từ Giai đã lật đổ được Nghiêm Tung. Sở dĩ khâm phục vì y rất nhẫn nhịn, mấy chục nhẫn nhịn cuối cùng đãthắng lợi lật đổ Nghiêm Tung.

Tằng Trạch Quang cũng rất giỏi nhịn, nhịn đến mức gì? Nhịn đến mức mà trong nhiệm kỳ việc đề bạt quan chức từ cấp quận, huyện trở lên đều do bí thư, thị trưởng quyết định hết. Phải biết là y làm phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ, số liệu này đúng là làm người ta rất tức giận.

Chuyến đến thị xã Giang Đông, Tằng Trạch Quang rất bất ngờtranh một chút, kết quả bí thư thị ủy, thị trưởng không tiện làm quávới hắn. Tằng Trạch Quang đến đó là vì hắn muốn gặp Vương Quốc Hoa, hắn muốn biết thái độ của Vương Quốc Hoa với mình bây giờlà như thế nào.

Điện thoại vang lên, Tằng Trạch Quang lặng lẽ nhìn qua rồi mới cầm lấy.

Tằng Trạch Quang hít sâu một hơi từ từ nghe:
- Ừ, tôi là Tằng Trạch Quang.

- Bí thư, tôi và Quốc Hoa đang lên thị xã, ngài có tiện gặp không?
Cao Cận Giang nói như vậy thực ra lời này chính hắn cũng không tin, chẳng qua bên ngoài vẫn cần diễn một chút.

- Ừ, chỗ cũ, các anh đến đây.
Bỏ máy, miệng Tằng Trạch Quang nở nụ cười, tay run run. Sự hiểu biết về Vương Quốc Hoa của y cuối cùng đã phát huy tác dụng. Mặc dù Vương Quốc Hoa đã rất trầm ổn, lão luyện hơn trước nhiều nhưng Tằng Trạch Quang vẫn bắt trúng mạch đối phương. Đóchính là sâu trong lòng Vương Quốc Hoa vẫn có tinh thần trọng nghĩa và yêu quý quê hương.

Mỉm cười xong Tằng Trạch Quang lại thở dài một tiếng, rất nhiều chuyện rất khó lựa chọn. Ví dụ như lần này, Tằng Trạch Quang hiểu Vương Quốc Hoa nhất định nhìn ra được ai đứng sau lưng việc này. Chút năng lực của Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần căn bản không giấu được việc này. Mặc dù che được trong lúc nhất thời nhưng Vương Quốc Hoa chỉ cần cẩn thận suy nghĩ là hiểu ra được. Nói cách khác Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng là vì tình cảm của hai người có thể sẽ bị đứt đoạn vì việc này.


Trong chính trị không ai muốn làm súng của người khác, dù là một việc mình rất muốn làm nhưng khi biết bị người cài bẫy thì người cài bẫy là ai, dù là bố ruột thì tình cảm đôi bên cũng sẽ bị suy giảm nặng nề. Có thể nói điểm này trước đó Tằng Trạch Quang đã nhận thức rất rõ.

Nhưng nếu đã quyết định thì mặc kệ xuất phát từ mục đích gì cũng chỉ có thể làm tới cùng. Trên đời này không có ai vĩnh viễn quang minh chính đại, dù là đám thánh hiền cũng thế, càng đừng nói bây giờ không phải thời đại có thánh hiền.

Lúc Vương Quốc Hoa ra ngoài, Sở Sở do dự một chút ngăn Vương Quốc Hoa lại:
- Anh suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Sở Sở thở dài một tiếng:
- Được rồi, em đi cùng anh.

- Em ngoan ngoãn ở nhà với bố mẹ ăn tết, có thai hai tháng rồi còn chạy lung tung gì nữa?
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Sở không thèm nói nữa. Trong lòng cô biết rõ Vương Quốc Hoa rất quyết đoán. Mặc dù Vương Quốc Hoa bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều, nắm nhiều kỹ xảo đấu tranh hơn nhưng có vài thứ không bao giờ thay đổi.

- Đi đường cẩn thận, trời nhiều tuyết đó.
Lưu Linh đi lên lặng lẽ khoác thêm áo cho Vương Quốc Hoa.

Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần đang đợi bên dưới, Vương Quốc Hoa ôm hai cô rồi nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Vừa nói hắn xoay người lên xe. Nhìn xe đi xa, hai người mới nói nói chuyện với nhau.
- Bà vì sao không đi theo?
Lưu Linh hỏi, Sở Sở nói:

- Chồng tôi là người kiêu ngạo.

Lưu Linh nói:
- Vậy cũng nên làm gì chứ? Bà cũng gió hắn mà bực lên thì sẽ nhưcơn bão tuyết đó.

Sở Sở khoanh tay từ từ về phòng ngủ. Cô ngồi trên giường trầm ngâm khá lâu mới nói.
- Lưu Linh, cảm ơn.

Lưu Linh cười hì hì nói:
- Chúng ta là bạn bà, tôi không nghĩ đến thứ gì đó thuộc về bà.
Sở Sở đứng lên ôm mặt Lưu Linh, cô cạ cạ mặt mình vào mặt đối phương.
- Hắn là tên khốn, không bao giờ để ý gì cả.

Cuối cùng Sở Sở cầm máy điện thoại gọi đi:
- Là con, tối Quốc Hoa có thể lên tỉnh thành, bố dù bận như thếnào cũng phải gặp anh ấy.

Sở Giang Thu đã chuẩn bị tới sân bay đành cười khổ nói:
- Chuyện rất quan trọng sao? Bố đang lên máy bay về Bắc Kinh chúc tết ông nội.

- Đối với Quốc Hoa mà nói thì chuyện rất quan trọng, đối với con thì Quốc Hoa là tất cả.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Giang Thu chu miệng lẩm bẩm nói:
- Thằng này, xem ông đánh nó như thế nào.

Sở Sở lúc này mới dịu dàng nói:
- Bố, chúc mừng bố.
Mặt Sở Giang Thu đỏ lên cười ha hả:
- Gì chứ, già rồi. ừ, bố biết rồi.

- Chờ chút, còn có việc này nữa, bố sắp làm ông ngoại.
Sở Sở nói xong dập máy ngay. Sở Giang Thu cười phá lên đầy hưng phấn.
- Ha ha, không phải nói một phần vạn sao, thằng này quá may mắn.

Thủy Trung Lăng lúc này xuất hiện nói:
- Ai may mắn thế anh?
Sở Giang Thu không nhịn được cười, y giải thích một chút, Thủy Trung Lăng trợn mắt nói:
- Thu lão cũng có lúc thất thủ.



Trong lòng mỗi người đều có vài thứ không thể chạm vào. Sâu trong lòng Vương Quốc Hoa có thêm phần trách nhiệm.

Về phần Tằng Trạch Quang, Vương Quốc Hoa sẽ không oán giận, chẳng qua sẽ không còn có cảm giác thân thiết như người thân nữa. Từ ý nghĩa này mà nói thì Tằng Trạch Quang đã phạm sai lầm. Vương Quốc Hoa rất hy vọng Tằng Trạch Quang nói chuyện này với mình, sau đó hai người bàn bạc. Đáng tiếc tính cách của Tằng Trạch Quang quyết định hắn không tuyệt đối tin tưởng ai. Mặc dùlà có thể thấy rõ tính cách của Vương Quốc Hoa nhưng Tằng Trạch Quang không dám nói thẳng thái độ ở việc này với hắn.

Xe tới nội thành đã là chiều tối, trời bắt đầu đổ mưa.


Tằng Trạch Quang chọn đứng ở bậc thang khách sạn đợi Vương Quốc Hoa tới, y cũng không rõ sao mình lại làm như vậy.

Trên con đường làm quan của một người, cơ hội xảy ra trước mặt có thể nói ít tới đáng thương. Tằng Trạch Quang biết rõ hơi chậm trễ một chút là năm tháng không tha người.

Lúc Vương Quốc Hoa xuống xe, Tằng Trạch Quang đứng tại chỗmỉm cười, Vương Quốc Hoa ở xa xa đưa tay ra. Chẳng qua Tằng Trạch Quang không thấy được nụ cười thân thiện của Vương Quốc Hoa như trước nữa, y hiểu hai người sẽ càng lúc càng xa.

- Bí thư.
Vương Quốc Hoa vẫn lễ phép nhưng nó lại làm Tằng Trạch Quang rất khổ sở.

- Chủ nhiệm Vương.
Tằng Trạch Quang gọi lại theo tên chức vụ.

- Hiểu rõ chuyện rồi chứ?
Tằng Trạch Quang nói như vậy, Vương Quốc Hoa gật đầu:
- Tôi chuẩn bị lập tức lên tỉnh, bí thư định như thế nào?

- Ha ha, tôi có cần phải đi không?
Tằng Trạch Quang hỏi một câu khá tùy ý, Vương Quốc Hoa tnn:
- Đi thôi.
Nói xong câu này cả Vương Quốc Hoa và Tằng Trạch Quang đều hiểu.

- Vậy cùng đi đi.
Tằng Trạch Quang cười cười, Vương Quốc Hoa gật đầu xoay người lên xe. Tằng Trạch Quang lên xe Cổ Tuần, Cao Cận Giang do dựmột chút rồi cũng lên xe Cổ Tuần.

Ra khỏi nội thành, xe tới đường cao tốc, Vương Quốc Hoa đi rất ổn, không quá nhanh, Cổ Tuần đi theo sau mấy lần muốn tăng tốc nhưng vẫn không vượt qua xe của Vương Quốc Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận