Phù Diêu

Cả căn nhà vang lên tiếng cười. Vương Quốc Hoa thấy cả người lạnh buốt như có ai đang nguyền rủa. Hắn đến khu nhà tỉnh ủy, đang đứng trước cửa nhà bí thư Hứa.

Mục đích đến đây chủ yếu của Vương Quốc Hoa là nói qua hành vi phạm tội của mình với Lãnh Vũ lúc về quê. Đối với việc này bí thư Hứa tỏ vẻ rất khoan dung, thậm chí còn khẳng định nữa chứ. Bởi vậy có thể thấy bí thư Hứa coi như là khẳng định với việc Lãnh Vũ muốn tiến bộ. Nguyên nhân trong đó chủ yếu là do Hứa Nam Hạ cho rằng Lãnh Vũ có năng lực tạo thế cân bằng với Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa cung cấp đạn dược cho Lãnh Vũ, bí thư Hứa đương nhiên là hài lòng, đây mới là cử chỉ nhất trí về lời nói và hành động.

Nói chuyện xong, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ muốn đi, Hứa Nam Hạ giơ tay chặn lại.
- Chờ chút, tỉnh ủy gần đây tiến hành điều chỉnh chiến lược một chút, thực tế do ba thị xã khu vực miền núi phía bắc chậm phát triển, ủy ban tỉnh sẽ tăng cường hỗ trợ về tài chính nhằm xây dựng một ít cơ sở vật chất. Chủ tịch tỉnh Đoạn Phong lần này đã phê một hơi cấp một tỷ trong ba năm làm tài chính khởi động xây dựng cơ sở vật chất cho khu vực bắc bộ.

Vương Quốc Hoa nhận được nhiệm vụ mới, giám sát tình hình áp dụng thực tế đồng thời giúp một vài nơi khó khăn xây dựng kinh tế.

Vương Quốc Hoa tâm trạng vui vẻ về nhà. Hắn vừa ra khỏi nhà bí thư Hứa liền nhận được điện thoại, gọi điện thoại tới chính là Hoàng Nhàn. Vương Quốc Hoa vừa nghe thì Hoàng Nhàn đã xin xỏ mời Vương Quốc Hoa nhất định phải đến một chuyến, bố cô – Hoàng Kiên có chuyện muốn nói với Vương Quốc Hoa.

Bây giờ sắp đến giờ ăn tối, Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là gọi điện về nhà nói công việc đang rất bận, đi một thời gian nên có nhiều chuyện phải xử lý, phải làm thêm.

Đến khách sạn Phương Nguyên, Hoàng Kiên đã chờ ở đây. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Hoàng Kiên có chút mất tự nhiên nhưng dần dần cũng khôi phục thái độ bình thường. Y nói qua nguyên nhân gặp mặt lần này. Chuyện không phức tạp chính là Hoàng Kiên gặp phiền phức lớn.

Hoàng Kiên gần đây vẫn làm một hạng mục, mở trung tâm thương mại, ẩm thực, địa điểm ở ngay nội thành. Việc vốn tiến hành thuận lợi bởi vì ở thành phố Việt Châu có Lâm Củng ra mặt giúp, trên dưới chuẩn bị cũng xong. Ai ngờ vấn đề lại vướng ở một khu đất, vị tướng trung tầng ở quân khu tỉnh phụ trách vấn đề này đột nhiên bị điều đi. Hoàng Kiên chuẩn bị coi như xong mà người lại thay đổi. Sau đó chuyện không biết sao mà truyền tin lại là không xong.

Đáng chết chính là tên cũ điều đi, tên mới không thèm gặp mặt Hoàng Kiên. Hoàng Kiên dựa vào quan hệ với Lâm Củng nên mới nghe thấy hình như lãnh đạo quân khu muốn dùng khu đất này cho việc khác.

Hoàng Kiên thật ra muốn đi gặp lãnh đạo quân khu nhưng vấn đề là người ta không thèm để ý, tất cả quan hệ cũng dùng nhưng vô ích. Bên kia trả lời rất rõ ràng chính là “Bí mật quân sự không thể trả lời”

Việc này làm Hoàng Kiên rất lo lắng, nói như thế nào nhỉ? Hạng mục này y bỏ rất nhiều tiền, mất đến trăm triệu vào đây, làm thành sẽ mang lại lợi ích khổng lồ. Bây giờ vướng ở khu đất không nói lỗ vốn nặng nhưng cũng tổn thất không hề ít.

Hoàng Kiên sốt ruột như kiến trên lửa đỏ, dùng mọi quan hệ mà không có kết quả gì cả. Gần đây Hoàng Nhàn đã nói đến chuyện này với Vương Quốc Hoa, lúc ấy Vương Quốc Hoa không đáp ứng nhưng là không nói không có biện pháp. Hoàng Kiên đến bước cùng cảm thấy thử một lần cũng không sao, không chừng Vương Quốc Hoa có biện pháp thì sao?

Vì thế Hoàng Kiên liền bảo Hoàng Nhàn gọi Vương Quốc Hoa tới đây.

Bàn toàn đồ ăn ngon, rượu ngon nhưng hai người không hề động đũa. Dù sao Hoàng Kiên nói cũng chỉ là mang ý đại khái, Vương Quốc Hoa nghe cũng rất tự nhiên. Đồ ăn nguội đi thì Hoàng Kiên mới nói xong.

Cuối cùng Hoàng Kiên nói:
- Quốc Hoa, chuyện này tôi đầu tư rất lớn, do khu đất này nên bị chậm lại khiến tôi bị thương không nhẹ.

Thẳng thắn mà nói chuyện này Vương Quốc Hoa không muốn xen vào, trong lòng đang tính toán xem nên từ chối như thế nào thì Hoàng Nhàn ở bên lại cười nói:
- Quốc Hoa, anh đừng từ chối gấp, dù không thể giúp được gì cũng không trách anh.

Hoàng Nhàn nói có chút tác dụng, Vương Quốc Hoa là người không bao giờ muốn phụ nữ thiệt thòi. Vừa nãy lúc Hoàng Nhàn nói chuyện mặt không nói là buồn bã nhưng tốt xấu cũng mang theo chút tâm trạng khẩn trương.

- Tôi có thể hỏi thăm một chút nhưng có lẽ không thể giúp được mấy.
Vương Quốc Hoa coi như cho Hoàng Nhàn mặt mũi, Hoàng Kiên vốn không ôm nhiều hy vọng nhưng Vương Quốc Hoa nói vậy lại làm y thấy có chút hy vọng. Thời này bao người vỗ ngực nói “Không vấn đề gì, tôi lo được” nhưng sự thật chứng minh người ta nói như vậy thì chính là không thể tin nổi, nhất là trong vòng tròn lợi ích thì lời hứa luôn là thứ dễ được bỏ qua nhất.

- Như vậy thì làm phiền Quốc Hoa.
Hoàng Kiên không dây dưa chỉ nháy mắt với con gái rồi đứng dậy rời đi.


Chờ Hoàng Kiên đi, Hoàng Nhàn đuổi những người khác đi ra ngoài, cô ngồi vào lòng Vương Quốc Hoa, lắc lắc vài cái mới nói:
- Thật sự không có biện pháp sao?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Chuyện trong quân đội em không phải không biết, đứng riêng một hệ. Em nghĩ anh là chủ tịch quân ủy thành phố sao? Dù là chủ tịch quân ủy thành phố thì có khi vẫn bị quân khu tỉnh vứt sang bên đó.

Hoàng Nhàn không khỏi có chút thất vọng, Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Chẳng qua hỏi thăm một vài tin tức thì cũng có con đường.

Lời này không quá chắc chắn nhưng làm Hoàng Nhàn vui mừng. Cô nhỏ giọng nói bên tai hắn:
- Tối ở đây không về được không?
- Không được, mẹ anh mới tới, anh phải về.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói.

Cả bàn toàn rượu và đồ ăn, Vương Quốc Hoa ăn không mấy miếng đã đứng dậy về.

Về tới nhà, phòng khách đang rất náo nhiệt. Ba người phụ nữ quả thật đang ngồi nói chuyện khá vui vẻ. Hai người phụ nữ học vấn cao ngồi vây quanh bà mẹ chồng Trần Thúy Hoa không biết mấy chữ. đây là ngồi nghe mẹ chồng nói chuyện quá khứ.

Vương Quốc Hoa xuất hiện làm cho niềm vui đạt đến cao trào. Hiểu Lâm ra mở cửa cũng dùng ánh mắt khá coi thường nhìn Vương Quốc Hoa, vẻ sợ hãi ngày xưa đã không còn nữa. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kinh ngạc, mình mới đi có mấy tiếng mà sao bầu trời trong nhà đã thay đổi thế này?

Sự thật chứng minh, Vương Quốc Hoa đoán không phải dư thừa.

Trước đây trong nhà mặc dù là âm thịnh dương suy nhưng đó chỉ là về quân số mà thôi, Vương Quốc Hoa vẫn có quyền uy tuyệt đối. Bây giờ mẹ tới, Trần Thúy Hoa quen làm chủ nên bắt đầu lập lại trật tự mới trong nhà.

Lúc Vương Quốc Hoa không ở nhà, Hiểu Lâm cố lấy can đảm nói một câu:
- Bác ơi, cháu sợ đại ca.
Trần Thúy Hoa lúc ấy vung tay lên nói:
- Đừng sợ, bác làm chủ cho cháu. Quốc Hoa dám ức hiếp cháu thì bác cầm dép đánh nó.

Chỉ câu nói này thêm buổi chiều tiến hành giáo dục cách mạng khiến hình tượng của Vương Quốc Hoa hoàn toàn bị phá vỡ. Trần Thúy Hoa cũng thành lập biến mình thành trung tâm của gia đình.

Đối với hiện tượng này Vương Quốc Hoa không hề có chút chuẩn bị, rất bất ngờ bị Hiểu Lâm khinh thường. Đương nhiên đây đều là về mặt tinh thần, còn về vật chất thì Vương Quốc Hoa vẫn được ưu đãi.

Vẫn như bình thường Vương Quốc Hoa về tới nhà liền không phải làm gì cả. biến hoá duy nhất chính là trước đây mọi người vây quanh Vương Quốc Hoa, bây giờ là vây quanh Trần Thúy Hoa.

Đây dù sao cũng nằm trong phạm vi mà Vương Quốc Hoa có thể chấp nhận. Chỉ là sau khi về hai người phụ nữ thấy Vương Quốc Hoa liền nở nụ cười làm cho Vương Quốc Hoa có chút hoang mang.

Mấy chuyện ngoài lề không nói, Vương Quốc Hoa đưa Sở Sở vào phòng ngủ rồi hỏi:
- Em có quen gì bên hậu cần ở quân khu tỉnh không? Anh có chút chuyện cần hỏi thăm.

Sở Sở lắc đầu nói:
- Em không quen người phụ trách quản lý hậu cần. Có chuyện quan trọng à anh?

Vương Quốc Hoa cũng lắc đầu nói:
- Không phải việc của anh, cũng không phải việc lớn, không quan hệ thì thôi.

Ai ngờ Sở Sở cười cười đưa tay lắc lắc lỗ tai Vương Quốc Hoa, cô cười hì hì nói:
- Ngốc quá, anh có thể tìm Thạch bá mà.

- Thạch bá? Có họ hàng gì sao em?
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Sở Sở đành phải cười cười giải thích:
- Anh quên lúc chúng ta kết hôn tại Bắc Kinh, ông nội đã dặn Thạch bá sao?

Vương Quốc Hoa đúng là quên mất việc này. Nghe Sở Sở nói, Vương Quốc Hoa lúc này mới có ấn tượng, quả thật là lúc ấy Sở lão gia tử đã cố ý gọi một trung tướng tới nói chuyện.

Vương Quốc Hoa vuốt cằm đảo đảo mắt, Sở Sở ở bên cười nhìn không lên tiếng. Lát sau Vương Quốc Hoa mới nói:
- Cho anh số điện thoại liên lạc, anh đến bái kiến.

Sở Sở nói:
- Muốn em đi cùng anh không?
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể đáp ứng cái này.

Màn đêm buông xuống Vương Quốc Hoa quay về cuộc sống một mình, vào thư phòng ngủ. Đây chủ yếu là do bà mẹ quyết định nói Vương Quốc Hoa bây giờ đã không thích hợp ngủ chung với Sở Sở, về phần Lưu Linh thì bà không tỏ thái độ, Lưu Linh cũng rất tự giác rời đi.

Vương Quốc Hoa mấy hôm nay mệt nhọc quá độ coi như có cơ hội thở dốc. Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa đi làm vừa tới bậc thang thì Lục Duệ cũng đang đi lên. Lục Duệ cười nói:
- Chánh văn phòng Vương, 9h30 họp.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng vào văn phòng ngồi rồi gọi điện cho tư lệnh quân khu tỉnh.


Cả căn nhà vang lên tiếng cười. Vương Quốc Hoa thấy cả người lạnh buốt như có ai đang nguyền rủa. Hắn đến khu nhà tỉnh ủy, đang đứng trước cửa nhà bí thư Hứa.

Mục đích đến đây chủ yếu của Vương Quốc Hoa là nói qua hành vi phạm tội của mình với Lãnh Vũ lúc về quê. Đối với việc này bí thư Hứa tỏ vẻ rất khoan dung, thậm chí còn khẳng định nữa chứ. Bởi vậy có thể thấy bí thư Hứa coi như là khẳng định với việc Lãnh Vũ muốn tiến bộ. Nguyên nhân trong đó chủ yếu là do Hứa Nam Hạ cho rằng Lãnh Vũ có năng lực tạo thế cân bằng với Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa cung cấp đạn dược cho Lãnh Vũ, bí thư Hứa đương nhiên là hài lòng, đây mới là cử chỉ nhất trí về lời nói và hành động.

Nói chuyện xong, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ muốn đi, Hứa Nam Hạ giơ tay chặn lại.
- Chờ chút, tỉnh ủy gần đây tiến hành điều chỉnh chiến lược một chút, thực tế do ba thị xã khu vực miền núi phía bắc chậm phát triển, ủy ban tỉnh sẽ tăng cường hỗ trợ về tài chính nhằm xây dựng một ít cơ sở vật chất. Chủ tịch tỉnh Đoạn Phong lần này đã phê một hơi cấp một tỷ trong ba năm làm tài chính khởi động xây dựng cơ sở vật chất cho khu vực bắc bộ.

Vương Quốc Hoa nhận được nhiệm vụ mới, giám sát tình hình áp dụng thực tế đồng thời giúp một vài nơi khó khăn xây dựng kinh tế.

Vương Quốc Hoa tâm trạng vui vẻ về nhà. Hắn vừa ra khỏi nhà bí thư Hứa liền nhận được điện thoại, gọi điện thoại tới chính là Hoàng Nhàn. Vương Quốc Hoa vừa nghe thì Hoàng Nhàn đã xin xỏ mời Vương Quốc Hoa nhất định phải đến một chuyến, bố cô – Hoàng Kiên có chuyện muốn nói với Vương Quốc Hoa.

Bây giờ sắp đến giờ ăn tối, Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là gọi điện về nhà nói công việc đang rất bận, đi một thời gian nên có nhiều chuyện phải xử lý, phải làm thêm.


Đến khách sạn Phương Nguyên, Hoàng Kiên đã chờ ở đây. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Hoàng Kiên có chút mất tự nhiên nhưng dần dần cũng khôi phục thái độ bình thường. Y nói qua nguyên nhân gặp mặt lần này. Chuyện không phức tạp chính là Hoàng Kiên gặp phiền phức lớn.

Hoàng Kiên gần đây vẫn làm một hạng mục, mở trung tâm thương mại, ẩm thực, địa điểm ở ngay nội thành. Việc vốn tiến hành thuận lợi bởi vì ở thành phố Việt Châu có Lâm Củng ra mặt giúp, trên dưới chuẩn bị cũng xong. Ai ngờ vấn đề lại vướng ở một khu đất, vị tướng trung tầng ở quân khu tỉnh phụ trách vấn đề này đột nhiên bị điều đi. Hoàng Kiên chuẩn bị coi như xong mà người lại thay đổi. Sau đó chuyện không biết sao mà truyền tin lại là không xong.

Đáng chết chính là tên cũ điều đi, tên mới không thèm gặp mặt Hoàng Kiên. Hoàng Kiên dựa vào quan hệ với Lâm Củng nên mới nghe thấy hình như lãnh đạo quân khu muốn dùng khu đất này cho việc khác.

Hoàng Kiên thật ra muốn đi gặp lãnh đạo quân khu nhưng vấn đề là người ta không thèm để ý, tất cả quan hệ cũng dùng nhưng vô ích. Bên kia trả lời rất rõ ràng chính là “Bí mật quân sự không thể trả lời”

Việc này làm Hoàng Kiên rất lo lắng, nói như thế nào nhỉ? Hạng mục này y bỏ rất nhiều tiền, mất đến trăm triệu vào đây, làm thành sẽ mang lại lợi ích khổng lồ. Bây giờ vướng ở khu đất không nói lỗ vốn nặng nhưng cũng tổn thất không hề ít.

Hoàng Kiên sốt ruột như kiến trên lửa đỏ, dùng mọi quan hệ mà không có kết quả gì cả. Gần đây Hoàng Nhàn đã nói đến chuyện này với Vương Quốc Hoa, lúc ấy Vương Quốc Hoa không đáp ứng nhưng là không nói không có biện pháp. Hoàng Kiên đến bước cùng cảm thấy thử một lần cũng không sao, không chừng Vương Quốc Hoa có biện pháp thì sao?

Vì thế Hoàng Kiên liền bảo Hoàng Nhàn gọi Vương Quốc Hoa tới đây.

Bàn toàn đồ ăn ngon, rượu ngon nhưng hai người không hề động đũa. Dù sao Hoàng Kiên nói cũng chỉ là mang ý đại khái, Vương Quốc Hoa nghe cũng rất tự nhiên. Đồ ăn nguội đi thì Hoàng Kiên mới nói xong.

Cuối cùng Hoàng Kiên nói:
- Quốc Hoa, chuyện này tôi đầu tư rất lớn, do khu đất này nên bị chậm lại khiến tôi bị thương không nhẹ.

Thẳng thắn mà nói chuyện này Vương Quốc Hoa không muốn xen vào, trong lòng đang tính toán xem nên từ chối như thế nào thì Hoàng Nhàn ở bên lại cười nói:
- Quốc Hoa, anh đừng từ chối gấp, dù không thể giúp được gì cũng không trách anh.

Hoàng Nhàn nói có chút tác dụng, Vương Quốc Hoa là người không bao giờ muốn phụ nữ thiệt thòi. Vừa nãy lúc Hoàng Nhàn nói chuyện mặt không nói là buồn bã nhưng tốt xấu cũng mang theo chút tâm trạng khẩn trương.

- Tôi có thể hỏi thăm một chút nhưng có lẽ không thể giúp được mấy.
Vương Quốc Hoa coi như cho Hoàng Nhàn mặt mũi, Hoàng Kiên vốn không ôm nhiều hy vọng nhưng Vương Quốc Hoa nói vậy lại làm y thấy có chút hy vọng. Thời này bao người vỗ ngực nói “Không vấn đề gì, tôi lo được” nhưng sự thật chứng minh người ta nói như vậy thì chính là không thể tin nổi, nhất là trong vòng tròn lợi ích thì lời hứa luôn là thứ dễ được bỏ qua nhất.

- Như vậy thì làm phiền Quốc Hoa.
Hoàng Kiên không dây dưa chỉ nháy mắt với con gái rồi đứng dậy rời đi.

Chờ Hoàng Kiên đi, Hoàng Nhàn đuổi những người khác đi ra ngoài, cô ngồi vào lòng Vương Quốc Hoa, lắc lắc vài cái mới nói:
- Thật sự không có biện pháp sao?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Chuyện trong quân đội em không phải không biết, đứng riêng một hệ. Em nghĩ anh là chủ tịch quân ủy thành phố sao? Dù là chủ tịch quân ủy thành phố thì có khi vẫn bị quân khu tỉnh vứt sang bên đó.

Hoàng Nhàn không khỏi có chút thất vọng, Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Chẳng qua hỏi thăm một vài tin tức thì cũng có con đường.

Lời này không quá chắc chắn nhưng làm Hoàng Nhàn vui mừng. Cô nhỏ giọng nói bên tai hắn:
- Tối ở đây không về được không?
- Không được, mẹ anh mới tới, anh phải về.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói.

Cả bàn toàn rượu và đồ ăn, Vương Quốc Hoa ăn không mấy miếng đã đứng dậy về.

Về tới nhà, phòng khách đang rất náo nhiệt. Ba người phụ nữ quả thật đang ngồi nói chuyện khá vui vẻ. Hai người phụ nữ học vấn cao ngồi vây quanh bà mẹ chồng Trần Thúy Hoa không biết mấy chữ. đây là ngồi nghe mẹ chồng nói chuyện quá khứ.

Vương Quốc Hoa xuất hiện làm cho niềm vui đạt đến cao trào. Hiểu Lâm ra mở cửa cũng dùng ánh mắt khá coi thường nhìn Vương Quốc Hoa, vẻ sợ hãi ngày xưa đã không còn nữa. Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kinh ngạc, mình mới đi có mấy tiếng mà sao bầu trời trong nhà đã thay đổi thế này?


Sự thật chứng minh, Vương Quốc Hoa đoán không phải dư thừa.

Trước đây trong nhà mặc dù là âm thịnh dương suy nhưng đó chỉ là về quân số mà thôi, Vương Quốc Hoa vẫn có quyền uy tuyệt đối. Bây giờ mẹ tới, Trần Thúy Hoa quen làm chủ nên bắt đầu lập lại trật tự mới trong nhà.

Lúc Vương Quốc Hoa không ở nhà, Hiểu Lâm cố lấy can đảm nói một câu:
- Bác ơi, cháu sợ đại ca.
Trần Thúy Hoa lúc ấy vung tay lên nói:
- Đừng sợ, bác làm chủ cho cháu. Quốc Hoa dám ức hiếp cháu thì bác cầm dép đánh nó.

Chỉ câu nói này thêm buổi chiều tiến hành giáo dục cách mạng khiến hình tượng của Vương Quốc Hoa hoàn toàn bị phá vỡ. Trần Thúy Hoa cũng thành lập biến mình thành trung tâm của gia đình.

Đối với hiện tượng này Vương Quốc Hoa không hề có chút chuẩn bị, rất bất ngờ bị Hiểu Lâm khinh thường. Đương nhiên đây đều là về mặt tinh thần, còn về vật chất thì Vương Quốc Hoa vẫn được ưu đãi.

Vẫn như bình thường Vương Quốc Hoa về tới nhà liền không phải làm gì cả. biến hoá duy nhất chính là trước đây mọi người vây quanh Vương Quốc Hoa, bây giờ là vây quanh Trần Thúy Hoa.

Đây dù sao cũng nằm trong phạm vi mà Vương Quốc Hoa có thể chấp nhận. Chỉ là sau khi về hai người phụ nữ thấy Vương Quốc Hoa liền nở nụ cười làm cho Vương Quốc Hoa có chút hoang mang.

Mấy chuyện ngoài lề không nói, Vương Quốc Hoa đưa Sở Sở vào phòng ngủ rồi hỏi:
- Em có quen gì bên hậu cần ở quân khu tỉnh không? Anh có chút chuyện cần hỏi thăm.

Sở Sở lắc đầu nói:
- Em không quen người phụ trách quản lý hậu cần. Có chuyện quan trọng à anh?
Vương Quốc Hoa cũng lắc đầu nói:
- Không phải việc của anh, cũng không phải việc lớn, không quan hệ thì thôi.

Ai ngờ Sở Sở cười cười đưa tay lắc lắc lỗ tai Vương Quốc Hoa, cô cười hì hì nói:
- Ngốc quá, anh có thể tìm Thạch bá mà.

- Thạch bá? Có họ hàng gì sao em?
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Sở Sở đành phải cười cười giải thích:
- Anh quên lúc chúng ta kết hôn tại Bắc Kinh, ông nội đã dặn Thạch bá sao?

Vương Quốc Hoa đúng là quên mất việc này. Nghe Sở Sở nói, Vương Quốc Hoa lúc này mới có ấn tượng, quả thật là lúc ấy Sở lão gia tử đã cố ý gọi một trung tướng tới nói chuyện.

Vương Quốc Hoa vuốt cằm đảo đảo mắt, Sở Sở ở bên cười nhìn không lên tiếng. Lát sau Vương Quốc Hoa mới nói:
- Cho anh số điện thoại liên lạc, anh đến bái kiến.

Sở Sở nói:
- Muốn em đi cùng anh không?
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể đáp ứng cái này.

Màn đêm buông xuống Vương Quốc Hoa quay về cuộc sống một mình, vào thư phòng ngủ. Đây chủ yếu là do bà mẹ quyết định nói Vương Quốc Hoa bây giờ đã không thích hợp ngủ chung với Sở Sở, về phần Lưu Linh thì bà không tỏ thái độ, Lưu Linh cũng rất tự giác rời đi.

Vương Quốc Hoa mấy hôm nay mệt nhọc quá độ coi như có cơ hội thở dốc. Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa đi làm vừa tới bậc thang thì Lục Duệ cũng đang đi lên. Lục Duệ cười nói:
- Chánh văn phòng Vương, 9h30 họp.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng vào văn phòng ngồi rồi gọi điện cho tư lệnh quân khu tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận