Phù Diêu

Khoản nợ này tính lên đầu Lâm Củng cũng là có chút oan uổng. Chẳng qua mấy năm nay bên cục Dân chính thành phố Việt Châu quả thật không coi trọng việc bố trí việc làm cho quân nhân xuất ngũ. Vì thế lãnh đạo phụ trách quản lý của quân khu tỉnh nhắn tin này với Thạch Hạo Thiên, nói quân khu tỉnh cần phải có hành động gì đó nếu không công việc của quân nhân xuất ngũ không được chứng thực, uy tín của tư lệnh không còn không nói, chỉ riêng việc nắm giữ đội ngũ cũng không tiện.

Vấn đề là chuyện này người bên dưới ra mặt tìm địa phương nói chuyện, địa phương phản ứng không quá nhiệt tình. Nói gì mà cục Dân chính rất coi trọng nhưng tài nguyên có hạn.

Cuối cùng cũng đợi được cơ hội, Thạch Hạo Thiên liền quyết định nhằm vào Hoàng Kiên. Hoàng Kiên không phải rất quen thân với Lâm Củng sao? Bảo Lâm Củng đến nói chuyện với tôi.

Đáng ghét chính là Lâm Củng là thường vụ tỉnh ủy, chuyện này Hoàng Kiên tìm Lâm Củng giúp, Lâm Củng cũng đã gọi cho quân khu tỉnh, chẳng qua Thạch Hạo Thiên đã ra lệnh, cấp dưới ai dám mở miệng. Anh nếu để Lâm Củng vì một miếng đất mà hạ mặt đi tì Thạch Hạo Thiên lại không thực tế.

Cho nên chỉ có thể do Hoàng Kiên đi quan hệ, Lâm Củng cũng bất đắc dĩ. Thực ra Lâm Củng nếu hơi tỏ vẻ quan tâm hơn, gọi điện là chuyện sớm giải quyết xong rồi. Nếu không thì đợt tết tự mình ra mặt tổ chức hoạt động ủng hộ, chẳng lẽ Thạch Hạo Thiên dám không ra mặt nói chuyện sao?

Nhưng Lâm Củng thấy đây không phải việc gì lớn, dù là bố trí công việc cho quân nhân xuất ngũ, vận động thanh niên nhập ngũ đâu hay bằng làm kinh tế địa phương? Bây giờ là thời kinh tế đứng đầu, mọi việc khác phải nhường đường cho xây dựng kinh tế.

Mỗi lãnh đạo có tác phong riêng, có lãnh đạo coi trọng công tác quân đội. thành phố Việt Châu hàng năm đều là nơi nhận nhiều quân nhân xuất ngũ hàng đầu của tỉnh, Lâm Củng không mấy khi phải nhờ bên quân đội mà toàn do người nhờ mình. Anh bảo hắn biến chủ động thành bị động, Lâm Củng đâu chấp nhận.

Chuyện mắc ở đây, đen đủi chính là Hoàng Kiên. Nhưng khu đất kia không nhỏ, chiếm 1/3 cả quy hoạch.

Chân tướng thoạt nhìn rất đơn giản, giống như Thạch Hạo Thiên không sợ nói cho Vương Quốc Hoa, y thậm chí còn ước gì có người truyền lời. Bây giờ sắp đến lúc quân nhân xuất ngũ đợt mới, Thạch Hạo Thiên cũng sốt ruột, y hy vọng thành phố Việt Châu làm gương cho đơn vị anh em khác một chút.


- Các đồng chí ở địa phương có khó khăn, bác có thể hiểu, nhưng bên quân khu tỉnh cũng có áp lực hy vọng được thông cảm.
Thạch Hạo Thiên có ý rất rõ ràng, chuyện có thể thương lượng. Nhưng chân tướng sự việc không đơn giản như Vương Quốc Hoa nghĩ. Đứng đắn mà nói thì Thạch Hạo Thiên vì vấn đề quân nhân xuất ngũ này đã tìm chủ tịch tỉnh Đoạn Phong, kết quả Đoạn Phong nói y nhất định phân phó bên dân chính bố trí tốt. Chẳng qua có chính quyền địa phương không dễ nói chuyện, ví dụ như thành phố Việt Châu.

Câu trả lời của Đoạn Phong có ý mượn dao giết người, Thạch Hạo Thiên cũng nhìn ra. Chẳng qua không lọc được ít mỡ từ người Lâm Củng, Thạch Hạo Thiên không cam lòng. Nhưng chuyện này không thể nói trực tiếp cho nên phải vòng vo, cuối cùng Hoàng Kiên gặp đen đủi.

Vấn đề đơn giản thành phức tạp, vấn đề phức tạp anh muốn nghĩ đơn giản cũng không được.

Vương Quốc Hoa về cơ bản hiểu ý của Thạch Hạo Thiên, cũng nghe ra Thạch Hạo Thiên hy vọng mình truyền lời. Đương nhiên ý của Thạch Hạo Thiên theo Vương Quốc Hoa giải thích là có chút thành kiến.

Vương Quốc Hoa không ở lâu, rất nhanh đứng dậy cáo từ làm Thạch Hạo Thiên thở dài một tiếng. Không phải vì Vương Quốc Hoa có thể truyền lời mà là Vương Quốc Hoa không mở miệng nói giúp nếu không y không cho thể diện cũng không thích hợp. Chỉ riêng thân phận và địa vị của Vương Quốc Hoa không tính gì, nhưng Sở lão đã dặn phải chiếu cố Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa ra khỏi quân khu tỉnh liền gọi điện cho Hoàng Nhàn nói qua một chút. Hoàng Nhàn nghe xong mới nói:
- Cái này anh đến đây đi, có nhiều điểm em không rõ lắm, miễn chuyển lại không chính xác.

Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là đi một chuyến, đến nơi thì Hoàng Kiên đã chờ ở đây. Vương Quốc Hoa nói qua chuyện, Hoàng Kiên nghe xong dở khóc dở cười, đúng là tai ương vô vọng.


Hoàng Kiên lấy máy gọi cho Lâm Củng:
- Bí thư Lâm, chánh văn phòng Vương tỉnh ủy đi gặp tư lệnh Thạch, chuyện kia đã làm rõ. Ngài xem có nên bảo bên Dân chính một tiếng, ở phía tôi có gì cần thì ngài cứ phân phó.

Lâm Củng nghe thấy có dính tới Vương Quốc Hoa liền chăm chú cân nhắc, y không rõ tại sao dpj lại xen vào nên hỏi:
- Bên dân chính tôi có thể bắt chuyện, như vậy đi, tôi bảo Trần Mộc Căn sang, anh và y bàn bạc.

Lâm Củng không hiểu nổi quan hệ giữa Hoàng Kiên và Vương Quốc Hoa là như thế nào, càng không hiểu sao Vương Quốc Hoa có thể đi gặp Thạch Hạo Thiên. Quân đội rất khác địa phương, là hệ thống độc lập, Vương Quốc Hoa có lai lịch bên quân đội nhưng thường vụ tỉnh ủy, tư lệnh quân khu tỉnh đâu dễ gặp như vậy.

Dập máy Lâm Củng gọi Trần Mộc Căn tới phân phó vài câu, ý chính là hiểu xem Vương Quốc Hoa sao dính vào việc này. Nguyên tắc là nếu không có vấn đề quá lớn thì nên tôn trọng ý kiến của Vương Quốc Hoa. Đối với Lâm Củng mà nói, bảo bên cục Dân chính một tiếng không khó, chính thức là y có nhiều quan hệ với Hoàng Kiên, chẳng may Vương Quốc Hoa có ý đồ khác thì sao?

Trần Mộc Căn đến rất nhanh, ba người ngồi nói chuyện. Trần Mộc Căn rất cẩn thận hỏi Vương Quốc Hoa một câu:
- Chánh văn phòng Vương, anh thấy việc này nên làm như thế nào?

Vương Quốc Hoa vốn chỉ truyền lời là đủ nhưng nghĩ Thạch Hạo Thiên đã cho mình thể diện, tốt xấu cũng nên làm chút chuyện cho y chứ. Vì vậy hắn gọi điện.

Chào hai câu, Vương Quốc Hoa đi vào chủ đề:

- Thạch bá, bí thư thị ủy Lâm đã tỏ thái độ ủng hộ quân nhân xuất ngũ là rất quan trọng. Cháu đưa ra một câu hỏi nhỏ không biết quân nhân xuất ngũ có bài xích việc vào công ty tư nhân không?

Thạch Hạo Thiên ngẩn ra một chút rồi rất nhanh nói.
- Chiến sĩ bình thường không có chuyện gì.

Vương Quốc Hoa hỏi Hoàng Kiên:
- Chủ tịch Hoàng, công ty của ông có ưu tiên cân nhắc quân nhân xuất ngũ không?

Hoàng Kiên hiểu ý nói:
- Đúng, tôi vẫn nói với phòng Nhân sự là ưu tiên cân nhắc quân nhân xuất ngũ.

Vương Quốc Hoa lập tức nói với Thạch Hạo Thiên:
- Hay là như vậy Thạch bá, chủ tịch Hoàng nhiệt tình như vậy thì lúc nào rảnh ngài gặp mặt chủ tịch Hoàng một chút.

Thạch Hạo Thiên đương nhiên không từ chối việc này. Hàng năm nhiều quân nhân xuất ngũ như vậy, hầu hết chiến sĩ ở nông thôn về nhà, các nơi khác thì y không quan tâm nhưng còn ở vị trí này thì y phải quan tâm. Nếu tập đoàn của Hoàng Kiên có thể nhận một chút, không nói nhiều chỉ cần hàng năm cho 50, 100 suất là Thạch Hạo Thiên vui rồi.

Vương Quốc Hoa dập máy thấy Hoàng Kiên và Trần Mộc Căn nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, hắn cười nói:
- Sao vậy?


Trần Mộc Căn cười hắc hắc:
- Không ngờ Quốc Hoa giấu sâu như vậy, gọi tư lệnh Thạch là bác.

Vương Quốc Hoa không giải thích việc này, người khác cũng không làm gì được. Vương Quốc Hoa chỉ cười cười nói:
- Cái này theo tôi thấy như thế này, trưởng ban thư ký về báo cáo bí thư Lâm có phải nên tổ chức hoạt động giúp đỡ quân nhân xuất ngũ, sau đó chủ tịch Hoàng nhiệt tình tham gia trong đó, việc này rất có sức ảnh hưởng chính trị.

Trần Mộc Căn không tỏ thái độ ngay mà nói mình đi toilet để gọi điện cho Lâm Củng. Lâm Củng nghe thấy hết câu chuyện lập tức nói:
- Cứ làm như vậy đi, lát anh nói với cục Dân chính là nhiệm vụ tạo công việc cho quân nhân xuất ngũ năm nay khá quan trọng, đến lúc ấy tôi tự mình dẫn đội đi một chuyến.

Trần Mộc Căn về cười nói:
- Ủng hộ quân đội là điều thị ủy vẫn coi trọng, đây cũng là truyền thống vinh quang của Đảng ta, tôi thấy cứ làm theo ý của chánh văn phòng Vương.

Việc này coi như giải quyết xong, Hoàng Kiên và Trần Mộc Căn rời đi, Vương Quốc Hoa cũng muốn về không ngờ Hoàng Nhàn kéo hắn vào văn phòng, hưng phấn ôm hắn hôn loạn.

- Không ngờ việc này lại thành công, em phải thưởng anh.

Nói là khen thực tế từ góc độ của Vương Quốc Hoa nhìn thì Hoàng Nhàn đây là lấy cớ. Chẳng qua cô rất nhiệt tình, rất ra sức, ngồi xổm xuống lấy lòng hắn, không ngừng phun ra nuốt vào, rồi ngồi lên đùi thưởng cho Vương Quốc Hoa.

Phần eo Hoàng Nhàn không ngừng chuyển động, vẻ mặt cũng rất tốt. Có thể nói Vương Quốc Hoa cho rằng cử động eo của Hoàng Nhàn nhanh như người múa bụng, chẳng qua diễn viên múa bụng chưa chắc cao bằng Hoàng Nhàn, không có đôi chân thẳng tắp như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận