Vương Quốc Hoa cúi đầu không nói, dùng trầm mặc để phản kháng. Hứa Nam nhướng mày cười phì.
- Tiểu tử còn không phục hả? Chú phê bình sai à?
Hứa Nam cười như vậy, Vương Quốc Hoa không thể giả vờ được nữa. Hắn nghiêm mặt nói.
- Hứa thúc, trưởng ban thư ký Thượng Quan là người của ngài phải không? Nếu không thì sao dưới ánh mắt của chú, trưởng ban thư ký Thượng Quan lại làm nhiều việc như vậy?
Hứa Nam cầm tập văn bản vỗ vỗ vào trán Vương Quốc Hoa:
- Lúc cần giả ngu thì lại không.
Vừa nói ông không nhịn được nở nụ cười, sau đó chắp tay sau lưng từ từ đi bộ quanh phòng.
- Việc này thật sự có thể làm ư?
Hứa Nam dừng lại quay đầu nhìn Vương Quốc Hoa. Ông muốn biết ý đồ thật sự của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Cháu cảm thấy cách xưng hô có thể châm chước, không đơn giản là xóa đói giảm nghèo. Chỉ cần là hạng mục lớn của tỉnh, tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cần tăng cường giám sát, đồng thời yêu cầu chính quyền địa phương khi tiến hành hạng mục cần trong suốt và công khai. Mất quyền lực giám sát có nghĩa là đất cho tham nhũng.
Hứa Nam gật đầu nói:
- Cút ngay, chuyện này chú cần suy nghĩ.
Vương Quốc Hoa cười cười lui ra, hắn biết Hứa Nam đã có quyết định. Việc này nếu tiến hành sẽ rất mạo hiểm, cấp bậc của Vương Quốc Hoa quá thấp nhưng không làm thế thì hắn lại không cam lòng. Mặc dù làm nền cho người khác, Vương Quốc Hoa cũng cam lòng. Mặc kệ tương lai chuyện này biến thành như thế nào thì cũng phải có mở đầu. Mà vấn đề công khai tài chính của hạng mục là điểm mà Vương Quốc Hoa coi trọng nhất.
Về văn phòng, Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên cung kính đến trước mặt Vương Quốc Hoa, trên bàn là tấm thiệp mời. Vương Quốc Hoa nhìn hai người không khỏi có chút buồn bực. Hắn cẩn thận nghĩ coi như cũng được, chuyện riêng của người khác mình xen vào làm gì?
- Đã xác định ngày thì có gì khó khăn có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hai người.
Vương Quốc Hoa nói như vậy coi như cho bọn họ nhiều thể diện.
- Cảm ơn chánh văn phòng quan tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong.
Trương Quốc Thắng vội vàng nói, Cao Quyên Quyên nhẹ nhàng véo lưng Trương Quốc Thắng sau đó tiến lên một bước.
- Lãnh đạo, ngài làm mối cho chúng tôi, người tốt làm tới cuối, lúc đón dâu cần một xe tốt, ngài giúp chúng tôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười nói:
- Cái này dễ.
Vừa nói hắn ghi một số điện thoại vào giấy đưa tới.
- Gọi tới tìm tổng giám đốc Hoàng khách sạn Phương Nguyên, nói đây là ý của tôi.
Hai người vừa đi, Mạnh Khiết lại tới báo cáo qua về cuộc cãi vã vừa nãy. Thẳng ra mà nói Thượng Quan Thiên Phúc đụng tay vào Ban giám sát, Vương Quốc Hoa có chút không hài lòng. Chẳng qua nói đi nói lại có thể ngồi ở vị trí này, Thượng Quan Thiên Phúc không được Hứa Nam Hạ ủng hộ là không thể.
Vương Quốc Hoa có thể khẳng định Hứa Nam Hạ ủng hộ công việc của Thượng Quan Thiên Phúc. Từ ý nghĩa này mà nói làm Vương Quốc Hoa chỉ có thể nhịn.
Tóm lại một câu là một người làm sướng hay khổ sẽ có người biết. bí thư Hứa mặc dù không nói rõ nhưng ám chỉ Vương Quốc Hoa phải có hy sinh về tinh thần, đừng có mà giữ chặt vườn nhà mình.
…
Buổi chiều hắn vừa đến văn phòng không ngờ nhận được điện của bên Ban Tuyên giáo gọi tới nói là có đoàn đại biểu nghệ thuật ở tỉnh Đại Giang tới. Vương Quốc Hoa tò mò nói:
- Cái này có quan hệ gì tới tôi?
Bên kia nói:
- Chánh văn phòng Vương không phải là người tỉnh Đại Giang sao? Hơn nữa hoạt động làm phong phú cuộc sống văn hóa của quần chúng nhân dân cũng cần tỉnh ủy giám sát mà. Ban tuyên giáo cũng là ngành trực thuộc lãnh đạo của tỉnh ủy, tư tưởng phải duy trì thống nhất chứ. Hơn nữa đây là ý của trưởng ban Trương.
Ý của Trương Thiên Hạc? Bảo trì nhất trí về tư tưởng với tỉnh ủy?
Vương Quốc Hoa vốn định bảo Quách Tử Minh sang nhưng nghĩ lại thấy không cần, gần đây mình rất nhàn, sang đó cũng không sao.
Hắn vừa lên đường thì Ban Tuyên giáo lại gọi tới nói mời Vương Quốc Hoa đến phòng hội nghị khách sạn Hắc thiên nga, lát nữa có nghi thức chào mừng mời Vương Quốc Hoa tham gia.
Ngoài cửa khách sạn treo tấm áp phích viết mấy chữ Nhiệt liệt chòa mừng đoàn văn hóa nghệ thuật tỉnh Đại Giang tới khách sạn Hắc thiên nga. Vương Quốc Hoa vừa vào cửa đã có một cậu thanh niên đi tới gọi:
- Là chánh văn phòng Vương phải không?
Vương Quốc Hoa gật đầu, đối phương vội vàng đưa tay ra mời.
- Mời ngài theo tôi, lãnh đạo chúng tôi đang tiếp đón các đồng chí đơn vị anh em, lãnh đạo bảo tôi ở đây đợi.
Vương Quốc Hoa khách khí nói:
- Lãnh đạo các cậu quá khách khí.
Vương Quốc Hoa theo đối phương đi vào trong, đến phòng hội nghị thì một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới đưa tay ra:
- Là chánh văn phòng Vương ở văn phòng tỉnh ủy phải không? Tôi là Tiểu Trương gọi điện cho anh, trưởng ban bảo tôi chờ anh ở đây.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Trương Thiên Hạc gần như không có qua lại gì với mình, hoạt động trao đổi này kéo mình vào làm gì? Chẳng lẽ là vì đoàn văn hóa nghệ thuật tỉnh Đại Giang sao?
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa cũng khách khí đáp lại. Đối phương tuổi lớn hơn Vương Quốc Hoa nhưng tự xưng Tiểu Trương là hạ thấp tư thế.
Vương Quốc Hoa đi vào trong lên thang máy trực tiếp chạy tới phòng trên tầng 21. Đến nơi Vương Quốc Hoa rất tự nhiên gõ cửa, lúc cnayf vị thư ký kia quay đầu lại cười giải thích:
- Trưởng ban tuyên giáo tỉnh Đại Giang – trưởng ban Ngưu cũng tới, trưởng ban Ngưu là bạn học ở trường Đảng trung ương với trưởng ban Trương chúng tôi, cũng cùng làm việc ở trung ương đoàn.
Vương Quốc Hoa có chút với đối phương tỏ vẻ cảm ơn đã giải thích.
Mở cửa ra là một người phụ nữ. Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra khi thấy đối phương, Mộ Dung có chút đắc ý nhìn tới. Hai người trao đổi ánh mắt rất nhanh rồi đi vào trong. Giữa phòng có chiếc bàn lớn, một người đàn ông đang viết chữ, Trương Thiên Hạc chắp tay sau lưng cúi đầu nhìn.
Còn có ba người phụ nữ rất yên tĩnh nhìn người đàn ông kia viết chữ. Vương Quốc Hoa đi tới thì Trương Thiên Hạc mới ngẩng đầu lên rồi ra hiệu hắn không nói chuyện. Vương Quốc Hoa yên lặng đứng bên, lúc này người đàn ông kia cũng viết xong chữ cuối cùng. Năm chữ “Chu dịch tại đầu giường” trông rất cứng cỏi.
Vương Quốc Hoa không hiểu nhiều về thư pháp nhưng ý của mấy chữ này thì hắn cũng biết một chút.
Trưởng ban Ngưu bỏ bút đắc ý xoa xoa tay.
- Lão Trương, anh cảm thấy thư pháp của tôi có tiến bộ không?
Trương Thiên Hạc chép miệng:
- Chữ này cho tôi về treo ở văn phòng đi.
Trưởng ban Ngưu cười ha hả:
- Ông cần chữ này làm gì? Thích thì tôi viết chữ khác cho ông, ý của chữ này không đúng mấy.
Trương Thiên Hạc lắc đầu nói:
- Ý đúng hay không không quan trọng, tôi thật ra cảm thấy nó có thể nhắc nhở mình.
Nói tới đây Trương Thiên Hạc đột nhiên hỏi Vương Quốc Hoa:
- Vương Quốc Hoa, cậu biết ý của mấy chữ này không?
Trưởng ban Ngưu cũng rất tự nhiên cười cười nhìn qua Vương Quốc Hoa.
Trong mấy người ở đây có mỗi Mộ Dung là nhìn Vương Quốc Hoa với vẻ lo lắng, cô muốn giúp hắn một chút đáng tiếc mấy chữ này bề ngoài không khó đoán nghĩa nhưng nghĩa sâu trong đó thì cô lại hoàn toàn không biết.
Vương Quốc Hoa nhìn quanh một vòng sau đó nói:
- Tôi không hiểu nhiều về thư pháp nhưng mấy chữ này cũng biết đôi chút, nếu nói không đúng mong hai vị lãnh đạo đừng cười.
Vương Quốc Hoa dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tấn Vương có tài không lộ được xưng là si, thích huyền Học, trên đầu giường có Chu Dịch để thi thoảng mở ra xem. Chu Dịch ở đầu giường thực ra là ý quy ẩn mong yên bình, không biết tôi nói có đúng hay không?
Vương Quốc Hoa nói xong không khỏi lộ ra một tia kiêu ngạo. Vấn đề mà Trương Thiên Hạc đưa ra chính là muốn làm yếu khí thế của Vương Quốc Hoa. Đáng tiếc vấn đề này khó có thể làm khó Vương Quốc Hoa.
Thực ra Trương Thiên Hạc cũng không biết sao mình lại có ý này, cũng không biết có điển cố này. Y lập tức có chút khó hiểu nhìn trưởng ban Ngưu chờ đối phương giải thích.
Trưởng ban Ngưu cũng có chút kinh ngạc. Y ngẩn ra xong mới nói:
- Không ngờ, không ngờ đến. Ha ha, tỉnh Nam Thiên quả nhiên là nhân tài không ngừng xuất hiện. Vương Quốc Hoa còn trẻ mà có học vấn phong phú như vậy.
Cách nói này không khác gì khẳng định Vương Quốc Hoa. Trương Thiên Hạc cũng có chút tò mò nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vương Quốc Hoa được đó, tôi thực ra không biết về điển cố này, còn muốn nhờ Vương Quốc Hoa giải thích giúp.
Lời này hơi lạ, Vương Quốc Hoa liếc nhanh trưởng ban Ngưu phát hiện vẻ mặt đối phương không đổi mấy, hắn liền cười cười nói:
- Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên đọc được chuyện này.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn được trưởng ban Ngưu khen ngợi:
- Tiểu Vương không cần tự khiêm tốn, điển cố này tôi dám khẳng định không mấy người biết tới, nhất là ở tuổi của cậu càng ít hơn. Tôi thật sự rất tò mò cậu còn trẻ như vậy sao biết điển cố rõ ràng đến thế, chắc bình thường rất hay đọc sách.
Trưởng ban Ngưu vừa dứt câu, Mộ Dung liền cười xen lời:
- Trưởng ban nói rất đúng. Chuyện này tôi có thể làm chứng. Nhớ lần đầu tôi gặp Vương Quốc Hoa thì trong tay y có quyển Toàn tống từ.
Trương Thiên Hạc kinh ngạc nói:
- Sao, trưởng đoàn Mộ Dung biết chánh văn phòng Vương?
Mộ Dung giải thích:
- Năm đó đoàn kịch tỉnh khó khăn, chánh văn phòng Vương còn đang nhận chức ở huyện Phương Lan, tôi nhờ bạn giới thiệu nên được chánh văn phòng Vương tổ chức mời đoàn xuống biểu diễn làm phong phú cuộc sống văn hóa nghệ thuật của quần chúng nhân dân. Từ ý nghĩa này mà nói tôi phải cảm ơn chánh văn phòng Vương.
- Ồ, còn có việc này ư, cô nói xem sao. Đoàn kịch ở tỉnh Nam Thiên chúng tôi cũng gặp sự khó khăn. Đơn vị anh em nếu có kinh nghiệm tốt thì đương nhiên phải học tập.
Trương Thiên Hạc cười cười tiếp nhận, trên mặt trưởng ban Ngưu cũng lộ vẻ đắc ý. Đoàn kịch tỉnh Đại Giang mấy năm nay làm rất tốt, không chỉ diễn ở tỉnh thành mà còn đến các nơi trong tỉnh diễn, giơ cao ngọn cờ tuyên truyền.
- Thực ra cũng không có gì, năm đó chánh văn phòng Vương mời làm đoàn kịch tỉnh chúng tôi xuống mở cánh cửa. Trước đây đoàn ngại đi xuống nhưng xuống mới biết trụ cột của các đoàn văn hóa nghệ thuật chính là trong quần chúng cơ sở, mới là sân khấu tốt nhất cho đoàn.