Phù Diêu

Hứa Nam Hạ gọi, Vương Quốc Hoa đâu dám chậm trễ, vừa đi làm đã tới văn phòng của bí thư Hứa.

Vương Quốc Hoa đứng ở hành lang hút thuốc, hắn đang suy nghĩ xem tại sao Hứa Nam Hạ lại gọi mình gấp như vậy.

Hứa Nam Hạ thấy Vương Quốc Hoa đến, ông cũng không hề bất ngờ. Ông đứng ở đầu cầu thang nhìn thoáng qua hắn rồi đi thẳng vào phòng. Vương Quốc Hoa cung kính chờ Hứa Nam Hạ đi rồi mới đuổi theo. Lý Cư Bằng lặng lẽ cười với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng cười đáp lại.

Biểu hiện của Hứa Nam Hạ rất bình thường, chẳng qua vừa nãy Vương Quốc Hoa thấy một tia lo lắng trong mắt ông. Vào trong Hứa Nam Hạ không nói mà cầm lấy một chiếc cốc tưới nước cho chậu cây bên cửa sổ.

Lát sau Lý Cư Bằng bưng trà vào thấy Vương Quốc Hoa vẫn đứng liền cười nói:

- Chánh văn phòng Vương sao không ngồi xuống?

Giọng y không lớn nhưng Hứa Nam Hạ nghe rõ.

- Sau lại cẩn thận như vậy hả?

Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:

- Đây là văn phòng của ngài chứ không phải ở nhà.

Hứa Nam Hạ ngồi xuống cầm cốc trà uống một ngụm rồi nói:


- Sao còn đứng thế? Ngồi đi.

- Vâng, bí thư Hứa.

Vương Quốc Hoa đoan chính ngồi ở đối diện, ánh mắt nhìn tới.

- Công việc ở Văn phòng tỉnh ủy chắc cháu phải tạm bỏ xuống. Vốn định để cháu thêm hai năm nhưng lúc này chú không có ai thích hợp, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu dùng cháu.

Hứa Nam Hạ nói làm Vương Quốc Hoa khá giật mình. Hứa Nam Hạ thấy hắn không vội vàng hỏi, ông không nhịn được gật đầu nói:

- Được rồi đừng đoán, quả thật đã xảy ra chuyện, là Cao Nguyên gây chuyện ở Ân Châu.

Vương Quốc Hoa hoảng hốt ngồi thẳng dậy nói:

- Bí thư Hứa, chú muốn cháu đi đâu cũng không vấn đề gì. Chẳng qua hạng mục xóa đói giảm nghèo ở thị xã Bắc Sơn mới bắt đầu áp dụng, ai tiếp nhận ạ?

Hứa Nam Hạ hiểu ý của Vương Quốc Hoa, ông cười nói:

- Cháu cảm thấy ai thay thế là thích hợp hơn cả?


Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:

- Chỉ cần có thể làm tốt chuyện này thì ai tiếp nhận cũng không quan trọng. Chẳng qua Ban giám sát do trưởng ban thư ký quản lý, cháu cảm thấy trưng cầu ý kiến của y là thích hợp hơn cả.

Ánh mắt Hứa Nam Hạ thoáng cái trở nên nghiêm túc, ông nhìn Vương Quốc Hoa một lúc không nói gì. Vương Quốc Hoa có ý gì, Hứa Nam Hạ nghe ra. Đầu tiên nếu thay đổi chủ nhiệm Ban giám sát thì người đó nhất định không thể nào tự làm theo ý mình như Vương Quốc Hoa. Sau đó Vương Quốc Hoa cũng là đang hỏi Hứa Nam Hạ có phải là thỏa hiệp chính trị không? Không nói Thượng Quan Thiên Phúc chán ghét Vương Quốc Hoa, nhưng không thích cũng là đương nhiên.

- Linh tinh, cháu cho rằng trái đất không có cháu là không chuyển động sao? Văn phòng tỉnh ủy có bao đồng chí chỉ là ngồi không sao?

Hứa Nam Hạ đột nhiên lớn giọng đầy tức giận nhìn Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cố ưỡn cổ nói:

- Bí thư Hứa, lần này cháu về gấp như vậy cũng là có việc quan trọng muốn báo cáo. Tình hình thị xã Bắc Sơn phức tạp hơn cháu nghĩ nhiều. Cháu khó khăn lắm mới làm ra một đầu mối để sửa đổi, cứ đi như vậy thì công việc trước đó là uổng phí. Đồng chí ở Văn phòng tỉnh ủy có năng lực nhưng hầu hết ngồi mãi ở văn phòng, không biết tình hình cơ sở, làm việc lại theo khuôn phép, ý nghĩ cùng thủ đoạn cũng bị thời gian dài công tác ở văn phòng trói buộc. thị xã Bắc Sơn nghênh đón cơ hội phát triển kinh tế như vậy,không thể vì một vài đồng chí quan liêu, có ý đồ riêng mà bỏ lỡ được.

- Hứa thúc, lần này đến Bắc Sơn cháu có thể nói là nhìn thấy rất nhiều vấn đề, nhất là vấn đề của quan viên. Nếu không trị tận gốc thì cháu cũng chỉ có thể dùng cách đề phòng. Hạng mục xóa đói giảm nghèo, tỉnh ủy hạ quyết tâm lớn như vậy, là chủ nhiệm Ban giám sát, cháu không thể nhìn tâm huyết của tỉnh ủy uổng phí, hạng mục tốt như vậy lại mất đi. Cuối cùng làm thành công trình mặt mũi, lấy lòng dư luận nhưng lại quên đi chỗ tốt của dân chúng….

Vương Quốc Hoa nói một hơi mất gần nửa tiếng, từ tình hình bộ máy thị xã Bắc Sơn đến tận phương thức huyện Lâm Vượng.

- Lần này đi xuống cháu có thu hoạch lớn nhất đó là được đồng chí Vương Cảnh Lược ủng hộ. Đồng chí Vương Cảnh Lược có năng lực rất mạnh, cũng công tâm. Đáng tiếc đồng chí Vương Cảnh Lược gặp nhiều lực cản. Mặc dù y đoàn kết một số đồng chí muốn làm việc nhưng đối với cục diện chung của thị xã Bắc Sơn mà nói thì không đạt được tác dụng rõ ràng. Từ góc độ công việc thì cháu thấy hạng mục xóa đói giảm nghèo lần này nếu muốn đạt thành quả nhất định thì chú nên cần tới huyện Lâm Vượng một chuyến, từ góc độ tỉnh ủy cao độ khẳng định phương thức của huyện Lâm Vượng. Như vậy cháu đoán khoản tài chính một tỷ xóa đói giảm nghèo ít nhất có thể có 70% dùng đúng mục đích.


Vương Quốc Hoa nói tới đây liền tự giác ngừng lại.

- 70%?

Hứa Nam Hạ như đang hỏi mình sau đó cười lạnh hai tiếng nói:

- Cháu đánh giá quá cao tố chất đám quan chức rồi đó. Dù là áp dung phương thức huyện Lâm Vượng thì có 50% dùng đúng mục đích đã là quá may mắn. Đừng tưởng chỉ cháu có thể nhìn thấy vấn đề.

Hứa Nam Hạ vừa nói vừa thở dài một tiếng chắp tay sau lưng đứng lên đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

- Chủ tịch Mao mặc dù phạm nhiều sai lầm nhưng có một vấn đề mà ngài nhìn rất thấu đáo. Trị quốc là lại trị. Kinh tế tỉnh Nam Thiên quả thật đi trước cả nước nhưng vấn đề thống trị vẫn rất nghiêm trọng, đến mức không thể không sửa đổi.

Đề tài này Vương Quốc Hoa không dám xen miệng. Vương Quốc Hoa biết ý đứng lên, Hứa Nam Hạ quay đầu lại thấy Vương Quốc Hoa đặt tay lên đùi, ông không nhịn được tức giận nói:

- Giả vờ gì đó hả? vừa nãy còn đấu khẩu với chú cơ mà, bây giờ lại tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Hứa Nam Hạ hừ một tiếng:

- Được rồi, đừng ra vẻ vô tội. Chú sẽ đến huyện Lâm Vượng một chuyến, còn vấn đề ai làm chủ nhiệm Ban giám sát, chú sẽ trưng cầu ý kiến của đồng chí Thượng Quan Thiên Phúc. Đúng, Vương Cảnh Lược kia thật sự được như cháu nói sao?

- Vương Cảnh Lược tuy có khuyết điểm nhưng y là người công chính, muốn làm việc và dám làm việc, cũng có năng lực mạnh. So với người khác ở thị xã Bắc Sơn thì y đúng là khá đột xuất. Về phần Dương Quốc Minh, lúc trước y ở thị xã Giang Đông thực ra làm khá tốt, chẳng qua lúc ấy có quan hệ với trụ cột của Giang Đông. Ở thị xã Bắc Sơn, Dương Quốc Minh làm lại có hạn hơn nhiều. Ít nhất khi xử lý quan hệ với đồng chí Vương Cảnh Lược, Dương Quốc Minh phạm sai lầm nghiêm trọng.

Hứa Nam Hạ nghe tới đây cười lạnh nói:


- Dương Quốc Minh làm quan tốt hơn làm việc, trong chính trị loại người này vẫn chiếm ưu thế. Đây không phải là ánh mắt của Đoạn Phong không được mà là khi trước mắt toàn người như vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác.

- Mặc kệ Đảng ủy, chính quyền cấp nào thì ở thể chế hiện nay, đó cũng là điều không thể tránh khỏi. Làm như thế nào cố gắng nâng cao hiệu suất làm việc ở thể chế này, cháu cảm thấy chủ yếu là dựa vào chế độ. Chế độ hiện nay không có sức ước thúc đủ mạnh với quan chức. Cho nên lúc đầu khi cháu đề nghị với trưởng ban thư ký Thượng Quan về công khai tài chính của hạng mục cũng chính là cháu muốn thăm dò điểm này.

- Nói có lý, lúc trước khi cháu đưa ra tư tưởng này, chú cũng có nhiều băn khoăn. Bây giờ xem ra bây giờ nếu chúng ta không làm thì sau này muốn làm càng khó khăn hơn cả. Qua vài hôm nữa chú lên trung ương họp cũng sẽ đưa ra đề nghị này.

Hứa Nam Hạ rất kiên quyết nói, Vương Quốc Hoa không nghĩ là sẽ có kết cục này. Đây là việc tốt.

- Hứa thúc, lo lắng của cháu coi như đã không còn, bây giờ chú nói qua chuyện ở Ân Châu đi.

Vương Quốc Hoa lúc này cũng quay lại chính đề.

Nhắc tới chuyện ở Ân Châu, Hứa Nam Hạ vừa mới có chút phấn chấn thoáng cái lại chán nản. Ông cười lạnh nói:

- Tên Cao Nguyên này vừa đi xuống vài hôm đã gây loạn như vậy, xảy ra chuyện không ngờ còn tâm trạng đi chơi gái. Trước đây chú còn thấy hắn chững chạc, năng lực tốt. Bây giờ xem ra chú mong chờ vào y là quá nực cười.

Vừa nói Hứa Nam Hạ nói vọng ra gian ngoài.

- Cư Bằng, bọn họ đã đến chưa?

Lý Cư Bằng lập tức tiến vào nói:

- Năm phút trước bọn họ gọi tới nói là đã vào nội thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận