Hai người này vốn đã không hòa hợp. Mã Xuân Sinh âm trầm một chút, Trịnh Kiệt thoạt nhìn thì thẳng một chút. Vương Quốc Hoa mới đầu rất tự nhiên nhìn nhưng thấy hai người tranh cãi, hắn cũng không thể để bọn họ cãi nhau ở văn phòng mình.
- kế hoạch ban đầu tôi đã xem qua. Ban Tuyên giáo phụ trách chính bên ủy ban thị xã phụ trách tiếp đón, kế hoạch không phải có rõ ràng sao? Phân công rõ ràng nên không có nhiều điểm xung đột lẫn nhau.
Vương Quốc Hoa không có ý điều chỉnh, mấu chốt trong này mọi người đều rõ, chính là do mười triệu tài trợ mà thôi. Tiền còn chưa vào tài khoản mà hai người này đã muốn do mình nắm giữ, chi phối. Thực ra có ai ngại trong tay mình nhiều tiền đâu?
Vì thế khoản tiền này nếu không phân chia rõ ràng thì nhất định sẽ có tranh đoạt. Chiêu của Vương Quốc Hoa thoạt nhìn rất bình thường nhưng hiệu quả quá độc. Hai người Mã Xuân Sinh, Trịnh Kiệt vốn không hòa hợp, bây giờ sẽ càng căng thẳng hơn nữa.
Kết quả tác dụng của Vương Quốc Hoa đã được thể hiện, chiêu này thực ra là do Vương Quốc Hoa học từ Nguyên Chấn Thiên.
- Bí thư Vương, Ban Tuyên giáo phụ trách tổ chức chương trình cần tiền, ủy ban thị xã phụ trách tiếp đón cũng cần kinh phí. Tiền cấp lúc trước thì bên Ban Tuyên giáo đều chiếm phần nhiều, ủy ban cũng chỉ là vét cháy đáy nồi. bí thư, anh không thể bất công.
Trịnh Kiệt không ngờ cuối cùng lại nói một câu như vậy, thế nào là bất công?
Vương Quốc Hoa cẩn thận cân nhắc một chút, tên này trước đó không ngừng kể nể, Vương Quốc Hoa không quá để ý, bây giờ nghĩ lại đúng là có chút khó khăn.
- Trịnh Kiệt, bên anh thiếu nhiều không?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói sau đó dựa lưng ra sau ghế.
- Một… không, ba triệu.
Trịnh Kiệt thay đổi quá nhanh. Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Không có nhiều tiền như vậy để cho anh đâu. Một triệu rưỡi, thêm một xu cũng không được, chuyện anh vẫn phải làm tốt cho tôi. Ngoài ra còn có một triệu rưỡi do đồng chí
Trịnh Kiệt thầm vui mừng trong lòng, tiền này vốn không có chuyện bên ủy ban thị xã, hắn tranh thủ một chút lại được ba triệu. mặc dù không do mình nắm toàn bộ, đến lúc đó khi Vương Suất nắm một triệu rưỡi kia thì Trịnh Kiệt cũng tự nhận mình sẽ kiếm thêm được khoản nữa.
Mã Xuân Sinh ở bên lạnh nhạt xem. Kết quả này đối với y mà nói cũng có thể chấp nhận. Chủ yếu trong đó là do Vương Quốc Hoa nói với Mã Xuân Sinh đó là chỉ cần làm tốt công việc là đủ. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trịnh Kiệt, Mã Xuân Sinh không khỏi thầm khinh thường trong lòng, y thầm nghĩ nếu có chuyện thì đừng trách tên Vương Quốc Hoa trở mặt.
- Lão Mã, anh không có ý kiến gì chứ?
Vương Quốc Hoa chuyển mục tiêu. Trịnh Kiệt đang mở miệng định nói lại phải hậm hực nhắm lại. Trong lòng y rất khó chịu nên không chú ý Vương Quốc Hoa đã thay đổi cách xưng hô với Mã Xuân Sinh.
- Tôi không có ý kiến, bí thư có thể giúp như vậy cơ mà. Đúng, sao không thấy nhà tài trợ tới?
Mã Xuân Sinh nói chuyện với giọng rất cung kính, người hơi khom tới chút.
So với lời nói đầy ám chỉ của Trịnh Kiệt, Mã Xuân Sinh nói thực tế hơn nhiều.
- Cứ quyết định như vậy đi, nhà tài trợ đáp ứng tài trợ mười triệu sẽ không thay đổi nhưng các vị cũng đừng hy vọng người ta bỏ tiền ra không công. Nhà tài trợ đang ở phòng 408 khách sạn Âu Á, sáng nay lão Mã thị ủy đi một chuyến, chiều thị trưởng Trịnh tiếp đón một chút, sau này sẽ có nhiều chuyện như thế này, chủ yếu là xem các anh nắm bắt ra sao.
Vương Quốc Hoa đang nói thì Giang Triều Sinh cầm một tờ báo tiến vào, mặt đầy nghiêm túc nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư, ngài xem tin này.
Vương Quốc Hoa cầm nhìn qua nhưng không đọc kỹ mà hỏi ngược lại:
- Một tờ báo tư nhân có gì cần xem chứ?
Giang Triều Sinh đầu tiên là nhìn hai người Mã Xuân Sinh, Trịnh Kiệt, y lộ vẻ do dự. Vương Quốc Hoa có chút bực mình lạnh lùng nói:
- Nói đi, có gì không thể nói trước mặt hai thường vụ thị ủy chứ?
Giang Triều Sinh bị phê bình làm hắn cúi đầu lớn tiếng giải thích:
- Bí thư, tối qua lúc đi ăn cơm với Hoàng tiểu thư ở phố Phú Bài gặp chuyện, hôm nay báo đã đưa tin.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng cầm tf báo đọc. Trịnh Kiệt cùng Mã Xuân Sinh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, Vương Quốc Hoa đập mạnh tờ báo xuống bàn, hắn tức giận nói:
- Khốn nạn, quá khốn nạn.
Mã Xuân Sinh là trưởng ban tuyên giáo, việc này nhất định có liên quan đến y, vì thế dưới cái nhìn đầy hả hê của Trịnh Kiệt, Mã Xuân Sinh vẫn phải bạo gan nói:
- Bí thư, có thể để tôi đọc một chút không?
Vương Quốc Hoa đưa báo cho Mã Xuân Sinh.
- Anh bảo người đi thăm dò một chút nếu là thật thì đừng có động tác gì cả. Nếu đưa tin sai thì tòa soạn này không cần tồn tại.
Mã Xuân Sinh cầm báo lên đọc, một phóng viên có tên Thệ Thủy Lưu Niên viết một bàn nói tối qua ở phố Phú Bài xảy ra chuyện, cảnh sát bắt chủ nhà hàng … phóng viên tỏ vẻ nghi vấn rõ ràng chủ quán này là người bị hại sao lại bị bắt? Vì việc này phóng viên có hỏi còn thiếu chút nữa bị cảnh sát bắt.
Tin này có tính quá ác liệt, nói lớn chính là phá vỡ cục diện đoàn kết yên ổn của thị xã Ân Châu, phá vỡ hình tượng của Đảng ủy, chính quyền thị xã Ân Châu, bảo sao Vương Quốc Hoa tức tối như vậy. Mã Xuân Sinh nghe Giang Triều Sinh nói thì tối qua Vương Quốc Hoa cũng ở đó. Tên Vương Quốc Hoa này nghĩ như thế nào mà mời nhà tài trợ đến phố vỉa hè đó? Chắc là do bên kia đề nghị, đám người có tiền thường thích ăn món đặc sản của địa phương mà. Mã Xuân Sinh rất tự giác phân tích và đưa ra kết luận này.
- Bí thư, tôi sẽ cho người đi điều tra.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Anh đi đi, việc này bảo người bên dưới đi thăm dò, anh đến khách sạn gặp Hoàng tiểu thư. Chuyện này càng quan trọng hơn, còn tòa soạn kia thì chờ có kết quả điều tra rồi nói tiếp. Cảnh sát nếu như khốn nạn như bài báo thì hừ…
Vương Quốc Hoa cười rất lạnh làm Mã Xuân Sinh run lên.
Mã Xuân Sinh cũng không nhiều lời mà lập tức đi ra, trước khi đi còn không quên nhìn Trịnh Kiệt. lúc này Trịnh Kiệt rất khó hiểu thầm nói việc này mình có phải nên gọi báo cho Triệu Hạc Minh không? Triệu Hạc Minh và Trịnh Kiệt có quan hệ tốt, Mã Xuân Sinh thật ra lại không có qua lại gì với Triệu Hạc Minh.
Việc này Mã Xuân Sinh đi thăm dò thì y nhất định sẽ không che lấp giúp Triệu Hạc Minh.
- Bí thư, cho tôi xem với.
Trịnh Kiệt chỉ vào tờ báo, Vương Quốc Hoa gật đầu, Trịnh Kiệt cầm lên đọc hết thấy Vương Quốc Hoa đang âm trầm hút thuốc, y cười nói:
- Bí thư, sợ là có hiểu lầm. cảnh sát phá án nhất định có trình tự của mình.
Vương Quốc Hoa cũng không ngẩng đầu, hắn llno:
- Tối qua tôi ở ngay hiện trường, tận mắt thấy tất cả anh nói tôi có thể nhìn nhầm được sao?
- Không phải, không phải, bí thư nếu đã thấy thì việc nhất định là như vậy.
Trịnh Kiệt vội vàng lấy lòng rồi đứng lên nói:
- Bí thư, tôi về trước, ngài làm việc.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Trịnh Kiệt xoay người đi xa thì Giang Triều Sinh mới cười lạnh nói:
- Bí thư, tên Trịnh Kiệt này nhất định là đi bắn tin.
Vương Quốc Hoa thu vẻ mặt âm trầm, hắn thản nhiên nói:
- Chỉ sợ hắn không làm như vậy. Tôi tận mắt thấy, nghe thấy, tôi muốn xem tên Triệu Hạc Minh này giải thích với tôi như thế nào? Cục trưởng Cục công an này cũng oai phong thật đó, tôi nhận chức ba ngày không ngờ chưa từng thấy một lần.
Hai ba hôm nay có không ít lãnh đạo các ngành tỏ vẻ muốn đến báo cáo nhưng Vương Quốc Hoa đều bảo Giang Triều Sinh từ chối. Chẳng qua tên Triệu Hạc Minh này khá đặc biệt, không gọi điện tới chứ đừng nói là đến nhà. Đúng là quá kiêu căng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trịnh Kiệt đang trên đường về đã gọi điện ngay cho Triệu Hạc MInh. Triệu Hạc MInh nghe xong còn cứng miệng:
- Tôi sợ mẹ gì, hắn còn chưa phải là bí thư, chờ hắn lên chính rồi hãy nói.
Nếu trước đây Triệu Hạc MInh nói như vậy, Trịnh Kiệt cò tin. Bây giờ Triệu Hạc MInh nói thế, Trịnh Kiệt lại thấy đối phương không đủ tự tin. Hắn rất kiên nhẫn khuyên một câu.
- Lão Triệu, bây giờ Vương Quốc Hoa đang chủ trì công việc, anh không nên coi thường hắn, hắn tuy còn trẻ nhưng rất lợi hại.
Trịnh Kiệt đi nửa tiếng, Giang Triều Sinh thấy Triệu Hạc MInh mặc cảnh phục đứng ngoài cửa. Tên này mặc cảnh phục có thể nói rất oai phong, nếu so với Vương Quốc Hoa thì là mạnh hơn.
- Cục trưởng Triệu có việc sao?
Giang Triều Sinh khá khách khí đứng lên, Triệu Hạc MInh cười nói:
- Tiểu Giang, bí thư có bận không?
Giang Triều Sinh bị gọi như vậy không khỏi buồn bực. Trong trụ sở này ngoài thị trưởng Vương Suất ra thì người khác ở phòng này gặp Giang Triều Sinh đều gọi hắn là thư ký Giang.
Nghe đồn tên Triệu Hạc MInh này là dựa vào vợ mà bò lên, bây giờ xem ra lời đồn này có thể tin được.
- Cục trưởng Triệu chờ chút, tôi còn có việc mà bí thư giao làm gấp.
Giang Triều Sinh nói xong ngồi xuống vị trí tiếp tục sửa tài liệu. Triệu Hạc MInh không khỏi tức giận, trước đây hắn muốn gặp bí thư thị ủy Nguyên Chấn Thiên thì lúc nào cũng có thể vào. Đúng là tiểu nhân đắc chí.
Giang Triều Sinh ngồi xuống nửa tiếng mới xong việc. Ngẩng đầu lên thấy Triệu Hạc MInh đang đọc báo, uống trà, Giang Triều Sinh vỗ đầu lớn tiếng nói:
- Ôi, tôi quên mất Cục trưởng Triệu tới, anh chờ chút, tôi vào thông báo.
Triệu Hạc MInh nghe thiếu chút nữa không thở nổi, gì mà quên mất? Triệu Hạc MInh lòng dạ hẹp hòi coi như nhớ kỹ việc này. Hắn thầm nghĩ chờ hôm nào ông anh mình về thì sẽ trả đũa.
Thực ra Giang Triều Sinh vừa nãy vẫn chú ý Triệu Hạc MInh, phát hiện Triệu Hạc MInh ngồi đó như không có việc gì, Giang Triều Sinh càng thấy coi thường đối phương hơn. Tên Triệu Hạc MInh này hôm nay có thể qua cửa hay không cũng khó nói, còn có thể ra vẻ như núi thái sơn. Mày cho rằng bây giờ còn là lúc Nguyên Chấn Thiên làm bí thư thị ủy sao? Đúng là ngu.
Triệu Hạc MInh bỏ tờ báo đầy hy vọng nhìn cửa phòng trong. Giang Triều Sinh rất nhanh đi ra chẳng qua mặt đầy khó coi nhìn Triệu Hạc MInh.
- Bí thư đang rất bận, bảo anh chờ một chút.
Đợi lần này lại là gần tiếng, Triệu Hạc MInh đã thay nước trong cốc ba lần, báo đọc hết một tập dày nhưng vẫn không được Vương Quốc Hoa gọi vào, chẳng qua y chờ đến lúc Mã Xuân Sinh đến. Mã Xuân Sinh vào thấy Triệu Hạc MInh đang ở đây liền cười cười đầy châm chọc:
- Ồ, Cục trưởng Triệu cũng đến ư?
Mã Xuân Sinh hỏi một câu xong không để ý đến Triệu Hạc Minh đang định chuẩn bị đứng lên trả lời, y quay đầu lại nói với Giang Triều Sinh:
- Thư ký Giang, bí thư đang bận à? Tôi có chút chuyện cần báo cáo.
Mã Xuân Sinh vừa từ khách sạn về, nguyên nhân là do y nhận được điện báo cáo của cấp dưới nói chuyện đã điều tra rõ ràng. Lúc ở khách sạn, Mã Xuân Sinh cũng đã gặp Hoàng Nhàn, lúc ấy Mã Xuân Sinh không khỏi có chút giật mình. Nói vài câu khách khí rồi y vội vàng về nhưng trong đầu đang cân nhắc quan hệ giữa Hoàng Nhàn và Vương Quốc Hoa.
Mã Xuân Sinh muốn gặp đương nhiên là không phải chờ, điểm này làm Triệu Hạc Minh rất khó chịu. Chẳng qua người ta là thường vụ thị ủy nên được đãi ngộ như vậy hắn cũng không thể nói gì.
- Bí thư, bên tổng giám đốc Hoàng tôi đã nói chuyện xong, tiếp theo phải xem bên ủy ban.
Mã Xuân Sinh nói chuyện rất có ý tứ, đầu tiên là báo cáo chuyện của Hoàng Nhàn để xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- chuyện này không quan trọng, người của anh đã điều tra rõ chưa?
Mã Xuân Sinh nghe vậy càng xác định Hoàng Nhàn kia quả nhiên có quan hệ không bình thường với Vương Quốc Hoa, tiền đó giống như là lấy từ chính túi của Vương Quốc Hoa ra vậy. Có lẽ Vương Quốc Hoa trước đây khi làm việc ở tỉnh ủy đã có quan hệ với Hoàng Kiên.
- Đã điều tra xong, chủ quán kia vẫn còn bị giam giữ, phóng viên viết bài cũng đã tới đây, đang chờ dưới lầu.
Mã Xuân Sinh chuẩn bị khá chu đáo. Y bây giờ nếu nói là theo sát Vương Quốc Hoa thì không thực tế, chẳng qua việc Vương Quốc Hoa sai thì y không sơ sót.
- Được rồi, bảo người đó lên đây.
Vương Quốc Hoa cúi đầu ký tên rồi nói. Vương Quốc Hoa rất bận, Mã Xuân Sinh cũng biết loại lãnh đạo thích làm việc thì chuyện không bao giờ hết cả. Làm bí thư cũng phải xem anh làm như thế nào. Giống Nguyên Chấn Thiên trước đây không có việc gì liền đi chơi golf, còn tên Vương Quốc Hoa này nghe nói mỗi ngày không có công việc ra ngoài thường đều ở văn phòng.
- Được.
Mã Xuân Sinh lấy máy điện thoại gọi. Không lâu sau Giang Triều Sinh dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi đi lên. Vương Quốc Hoa nhìn cô gái này thấy dung mạo cũng được, ngòi bút thật ra khá xuất sắc.
- Cô là Thệ Thủy Lưu Niên?
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ tờ báo trước mặt.
- Hả, là tôi.
Người phụ nữ kia có chút khẩn trương nói vì cô ta chưa chào mà Vương Quốc Hoa đã nói trước. Đương nhiên Vương Quốc Hoa trông trẻ như vậy cũng làm cô hơi giật mình.
- Cô dám đảm bảo tin mình đưa lên là thật?
Vương Quốc Hoa đột nhiên nghiêm túc nói, phạm vi vô thức run run nói.
- Tuyệt đối là thật.
Trong lòng cô lại đang nghĩ không phải là Giang Triều Sinh bảo mình đi viết sao?
Vương Quốc Hoa chờ Thệ Thủy Lưu Niên trả lời xong mới nói với Giang Triều Sinh:
- Triều Sinh, bảo Triệu Hạc Minh vào đây.
Mã Xuân Sinh và nữ phóng viên ngồi xuống chờ Triệu Hạc Minh tiến vào. Triệu Hạc Minh vừa vào đã cười nói:
- Bí thư bận thật đó, tôi đợi hai tiếng rồi.
Vương Quốc Hoa không tiếp lời của hắn mà chỉ tờ báo trước mặt.
- Anh xem một chút, đọc xong thì giải thích xem đó là như thế nào?
Triệu Hạc Minh hơi giật mình cầm tờ báo lên xem, đọc xong không khỏi tái mặt giải thích:
- Bí thư, đây nhất định là tin không đúng, Cục công an sao có thể làm như vậy?
Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn Mã Xuân Sinh, Mã Xuân Sinh rùng mình thầm nghĩ không ngờ Vương Quốc Hoa còn có chiêu này. Mã Xuân Sinh đành phải làm theo, y đứng lên nói:
- Tôi đã phái người đi điều tra, chuyện hoàn toàn là thật. Người bây giờ còn bị nhốt ở Đồn công an phía tây, người nhà muốn vào thăm cũng không được phép.
- Cho dù chuyện này là thật cũng là do người bên dưới gây loạn. bí thư yên tâm, tôi nhất định nghiêm túc xử lý bọn họ.
Triệu Hạc Minh không quá ngu, vẫn còn biết tự giải vây cho mình. Chẳng qua đã muộn, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Anh có thể ra ngoài, không cần giải thích.
Triệu Hạc Minh nghẹn lời không nói một câu xoay người đi ra, trên mặt còn lộ rõ vẻ không phục.
Vương Quốc Hoa đợi hắn rời đi liền đứng lên nói:
- Triều Sinh, thông báo các thường vụ mười phút sau họp.
Mã Xuân Sinh càng hiểu hơn Vương Quốc Hoa đang định ra tay độc ác. Chẳng qua chiêu này là không muốn người ta chống trả nổi. Chuyện này nói lớn là lớn, nói nhỏ cũng là nhỏ. Vương Quốc Hoa rõ ràng là muốn làm lớn chuyện để chỉnh chết Triệu Hạc Minh. Mã Xuân Sinh thấy mình có lẽ sẽ bị dính vào nhưng từ quá trình thì y lại bất đắc dĩ, y không thể không xen vào việc này.
Nhớ lại cả quá trình, tối hôm qua Vương Quốc Hoa ở hiện trường mà lại không can thiệp gì, ai dám nói ả phóng viên kia không phải do Vương Quốc Hoa bố trí.
Mã Xuân Sinh thầm nghĩ như vậy rồi khẽ run lên. Nếu thật là thế thì tên Vương Quốc Hoa này quá đáng sợ. trước đó bố trí kế hoạch chu đáo, một khi ra tay có thể nói là sét đánh không kịp che tai.
Mã Xuân Sinh còn đang suy nghĩ thì Vương Suất từ ngoài tiến vào, trong tay cũng cầm tờ báo.
- Bí thư, trưởng ban Mã cũng ở đây ư?
Lúc nãy ở ngoài Vương Suất cũng thấy Triệu Hạc Minh nhưng không nói gì.
Tên Triệu Hạc Minh này chết hay sống thì Vương Suất không hề quan tâm.
Bên phía Vương Suất thực ra vừa nãy Trịnh Kiệt đến nói chuyện, mới mở miệng đã nói đến việc tài trợ rồi nói đến chuyện trên báo. Vương Suất lúc đó đã thấy việc không đúng nên nhẫn nhịn bảo người nhìn chằm chằm động tĩnh của Vương Quốc Hoa. Sau khi biết Mã Xuân Sinh đã quay lại thì y lập tức tới đây.
Vương Suất biết rõ một điều nếu muốn duy trì cục diện hợp tác tốt đẹp hiện nay thì mặc kệ Vương Quốc Hoa có quyết định gì đều phải ủng hộ. Về phần tính toán của Trịnh Kiệt, Vương Suất chỉ cười lạnh trong lòng. Hy vọng y từ góc độ thị trưởng gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa sao? Mơ đi.
- Thị trưởng đến vừa lúc, tôi đang chuẩn bị tổ chức hội nghị thường ủy, còn chút thời gian, lão Mã cũng ở đây, chúng ta bàn trước.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói.
Mã Xuân Sinh không có lựa chọn khác lập tức đứng lên nói:
- Tôi kiên quyết ủng hộ bất cứ quyết định nào của thị ủy.
Mã Xuân Sinh đáng lẽ nên trao đổi với Lâm Cảnh Hạo một chút đáng tiếc y không có thời gian. Bây giờ mà rời đi thì lại quá rõ, vì thế tốt hơn hết là chủ động một chút.
- Ý của tôi là tạm thời đình chỉ công tác, tiếp nhận thị ủy điều tra.
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nói ra nhưng câu này rơi vào tai mọi người lại làm mỗi người có cảm nhận hoàn toàn khác nhau.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Vương.
Vương Suất nói dễ dàng nhưng trong lòng lại hơi giật mình. Sao Mã Xuân Sinh là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ chứ? Có vài ngày thôi mà?
Thực tế Mã Xuân Sinh cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng y đang suy nghĩ nên giải thích với Lâm Cảnh Hạo như thế nào? Quan hệ giữa hai người không nên vì việc này mà xuất hiện rạn nứt chứ?
- Cứ như vậy đi, mọi người về trước, đợi lát gặp trong phòng hội nghị.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Mã Xuân Sinh là người đầu tiên đứng dậy rời đi nhưng không giấy được mấy vết nhăn trên trán.
Mã Xuân Sinh và Vương Suất vừa đi, Vương Quốc Hoa ngồi tại chỗ nói với nữ phóng viên:
- Cô vẫn chưa thể đi, đợi lát tới hội nghị thì cô nói chuyện một chút.
Nữ phóng viên thoáng cái yên tâm hơn nữa còn có chút kích động. Đây coi như là mình nịnh được Bí thư Vương, có lẽ cuộc sống phải làm ở tòa soạn tư nhân sẽ kết thức, không chừng có cơ hội vào báo thị xã. Lát nữa mình phải cảm ơn Giang Triều Sinh mới được, nên tặng quà gì bây giờ?
Nữ phóng viên khác thức thời lui ra, Giang Triều Sinh không lập tức đi mà chờ cửa đóng lại mới nói:
- Bí thư, cô ả này có ngòi bút khá được, lần này biểu hiện tốt thì có phải là nên thưởng một chút không?
Vương Quốc Hoa nhìn Giang Triều Sinh rồi nói:
- Anh biết làm người đó, anh đưa điều kiện gì với cô ta?
Giang Triều Sinh đương nhiên không dám nói dối, vội vàng giải thích nói:
0 Cái này sao có thể chứ? Tôi vừa có suy nghĩ trong đầu cảm thấy sau này bí thư không thể thiếu người bên mảng truyền thông.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Tôi thật ra cảm thấy để cô ta ở bên ngoài nhà nước sẽ tốt hơn. Anh nói với cô ta là tôi sẽ không bạc đãi người biết làm việc.
Giang Triều Sinh cũng chỉ là tranh thủ một chút, nếu lãnh đạo đã nói như vậy thì y không tiện nói gì. Thực tế cô gái kia là bạn học thân thiết hồi đại học với vợ y. Giang Triều Sinh có thể nói ra câu này cũng là vì vợ ép.
Mười phút trôi qua, Vương Quốc Hoa ra ngoài không nhìn Triệu Hạc Minh đang đứng bên cạnh cười làm lành mà trực tiếp đi đến phòng hội nghị. Triệu Hạc Minh cười phí công và không biết mình nên làm gì?
Lúc này Triệu Hạc Minh đã thấy không ổn nhưng đáng tiếc đã muộn.
Các thường vụ đã đến đông đủ, Vương Quốc Hoa ngồi xuống vị trí rồi nói:
- Hôm nay mời mọi người đến là có việc này muốn nói.
Nói xong hắn gọi ra cửa.
- Cô phóng viên vào đây.
Cô nữ phóng viên lúc này mới sợ hãi mở cửa tiến vào.
Vương Quốc Hoa nói với mọi người:
- Sau đây mời các đồng chí nghe nữ đồng chí phóng viên kể chuyện.
Chuyện không phức tạp, chỉ hai phút là nói xong nhưng cô ả có chút khẩn trương nên lắp bắp mất năm phút mới xong. Vương Quốc Hoa nói:
- Cô có thể ra ngoài.