Phù Diêu

Thủy Trung Sa ngồi cạnh đang khá tò mò nhìn Vương Quốc Hoa. Y thầm nghĩ không biết Vương Quốc Hoa có chống đỡ được sức hấp dẫn của hai cô em kia không?

- Tôi nói Du Khánh Dương, anh cứ như vậy ăn mòn cán bộ Đảng viên sao?

Vương Quốc Hoa cười hì hì ngắt lời, lúc này hắn cũng không coi đối phương là thật.

Bữa ăn khá náo nhiệt nhưng không ướt át, chủ yếu là trường hợp không thích hợp. Du Khánh Dương trước đó chẳng qua chỉ là muốn làm khó Vương Quốc Hoa một chút mà thôi, kết quả thoáng cái bị ngăn cản.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa cũng không tốt là bao, bị chuốc cả bụng rượu, lúc tan tiệc chân cũng như bay trên mây. Hắn còn chút tỉnh táo bảo Giang Triều Sinh đỡ mình về phòng, hắn từ chối khéo hai mỹ nữ muốn đưa lên coi như là không cho Du Khánh Dương cơ hội.

Mã Xuân Sinh biểu hiện khá tốt, y đứng ra cản không ít nếu không Vương Quốc Hoa đúng là nằm đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa uống xong về phòng ngủ, Mã Xuân Sinh còn phải mời các vị khách về phòng.

Lúc về tới phòng nói qua về đêm diễn, Du Khánh Dương tỏ thái độ rất rõ ràng.

- Cái này thì dễ, các anh bố trí thời gian, tôi đảm bảo mọi người đến đông đủ.

Mã Xuân Sinh không ở lâu, lúc này chỉ có ba người Du Khánh Dương tiếp tục ngồi uống trà nói chuyện.

Rượu tuy làm người ta say nhưng lại không đau đầu, Vương Quốc Hoa ngủ đêm khá ngon, vừa về đã lăn ra ngủ không kịp tắm. Tỉnh dậy thấy người không thoải mái nên vào tắm, rửa mặt. Ra ngoài hắn thấy máy điện thoại trên bần không ngừng chớp lên, là Giang Triều Sinh nhắn tin tới hỏi Bí thư Vương đã dậy chưa?


Vương Quốc Hoa nhắn lại, không lâu sao Giang Triều Sinh gõ cửa tiến vào. Vương Quốc Hoa hỏi:

- Khách đã dạy chưa?

Giang Triều Sinh cười nói:

- Nghe Tả Hòa Sinh nói tối qua bọn họ gọi đồ ăn khuya.

Vương Quốc Hoa vừa ăn sáng vừa nghe Giang Triều Sinh báo lịch trình ngày hôm nay, sáng chủ trì hội nghị thường vụ, chiều đến khảo sát tập đoàn điện tử Ân Châu.

Vương Quốc Hoa bỏ bát đứng dậy mà đầu nghĩ đến nội dung hội nghị hôm nay.

10h, Vương Quốc Hoa đi vào phòng hội nghị, bên trong bất ngờ không thấy Chu Công Minh đâu. Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống, Trác Cường Quốc đã đứng lên nói:

- Bí thư, vừa nãy bí thư Chu gọi tới nói sức khỏe không tốt, vết đau ở chân tái phát vì vậy lên tỉnh khám.

Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ đã biết, Chu Công Minh không thoải mái trong lòng nhưng Vương Quốc Hoa không có trách nhiệm lo cho tâm trạng của đối phương. Tên này còn có Lôi Phân làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt.

Nội dung chủ yếu của hội nghị thường vụ hôm nay là hai vấn đề. Một là bổ nhiệm nhân sự của Cục công an, bổ nhiệm này người có thể phản đối duy nhất chính là Chu Công Minh lại không tới, vì thế không có ý kiến nào khác. Đề nghị thứ hai do Mã Xuân Sinh đưa ra. Mã Xuân Sinh vừa nói xong, Trịnh Kiệt đã lạnh lùng nói:


- Ban Tuyên giáo lúc nào quản cục Giao thông vậy? Vậy còn cần gì tôi là phó thị trưởng phụ trách quản lý nữa chứ? Có đồng chí có thói quen làm việc mờ ám, trước đó không thông báo gì cả, nhất là ở chuyện lớn như vậy.

Vương Suất ho khan một tiếng, cắt đứt lời nói của Trịnh Kiệt, sau đó nói:

- Công việc là công việc, không được nói này nói kia.

Lâm Cảnh Hạo thấy xu thế này liền biết Vương Quốc Hoa và Vương Suất đã đạt được thỏa thuận. Y vốn còn có chút lo lắng, bây giờ liền thuận thế nói theo:

- Việc tuyên truyền lễ hội văn hóa liên quan đến hình tượng của thị xã Ân Châu chúng ta, an toàn giao thông không thể cam đoan thì Ân Châu còn có hình tượng gì? Tôi thấy lão Mã lo là không thừa.

Vương Quốc Hoa lúc này thành người ngồi xem, hắn rất tự nhiên nghe mọi người nói chuyện.

- Đồng chí Cảnh Hạo nói có lý, tôi thấy đề nghị kiểm tra an toàn giao thông trong toàn thị xã là rất kịp thời.

Lôi Phân không hổ với phong cách gió chiều nào theo chiều đó, thấy có ba thường vụ nhất trí, Trịnh Kiệt lại không cùng hướng với Vương Quốc Hoa nên lập tức tỏ rõ thái độ.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Triệu Lực vẫn cúi đầu không nói gì. Hội nghị hôm nay về cơ bản không có quan hệ gì với y. Triệu Lực thậm chí hy vọng mình không cần lên tiếng trong hội nghị.


- Tôi nói vài câu.

Vương Quốc Hoa cười cười đã bỏ điếu thuốc trong tay xuống, hắn uống ngụm trà rồi mới nói:

- Tầm quan trọng của an toàn giao thông không cần tôi nói nữa. Tôi chỉ nói các vấn đề tồn tại trong quá khứ của cục Giao thông đến bây giờ đã được giải quyết chưa?

Vương Quốc Hoa mặc dù không nói rõ nhưng ý của hắn đã rất rõ ràng. Trịnh Kiệt biết Vương Quốc Hoa ám chỉ việc cầu vượt bị sập. Lúc trước Nguyên Chấn Thiên đè việc này cũng là do một phần tác động của y.

- Bí thư, cái gì là vấn đề của quá khức. Quyết định lúc đó đã được hội nghị thường vụ thông qua.

Trịnh Kiệt lạnh lùng phản bác, Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Quyết định lúc trước là gì? cục Giao thông tiến hành tự kiểm tra, là quyết định này hả? Vấn đề này tôi muốn hỏi đồng chí Trịnh Kiệt, vậy báo cáo tự điều tra của cục Giao thông đâu? Chuyện xảy ra đã nửa năm, vậy báo cáo tự điều tra là giao cho anh hay là giao lên cho tôi?

Vương Quốc Hoa thoáng cái nhấn giọng đồng thời đưa tay đập bàn, hắn đứng lên nói:

- Có người tưởng rằng cứ kéo dài là chuyện dần ỉm đi. Ở đây tôi nói cho một ít đồng chí biết chỉ cần tôi còn chủ trì công việc của Ân Châu một ngày thì chuyện này sẽ chưa kết thúc.

Vương Quốc Hoa muốn nói với ai, mọi người biết rõ. Đừng nói ánh mắt của Vương Quốc Hoa ép đến mức Trịnh Kiệt không thể nhấc đầu lên nổi.

- An toàn giao thông nhất định phải kiểm tra, đó là điều không thể thay đổi. Tôi thấy việc này do bên ủy ban thị xã dẫn đầu, Ban Tuyên giáo phụ trách phối hợp. Đồng chí Vương Suất là người dẫn đội, tranh thủ trong thời gian ngắn đề cao tình hình an toàn giao thông của thị xã chúng ta lên nấc thang mới.


Câu này của Vương Quốc Hoa làm mặt Trịnh Kiệt tái lại. Lúc này hắn còn không rõ thì chính là quá ngu. Vương Quốc Hoa và Vương Suất đạt thành thỏa thuận, đây không phải là nhằm vào y sao? Thực tế Vương Quốc Hoa cũng muốn nhằm vào Trịnh Kiệt. Tên này nhảy quá cao ở chuyện của Triệu Hạc Minh, Vương Quốc Hoa không để cho y biết lợi hại của mình sao được? Đương nhiên y nhằm vào Trịnh Kiệt chỉ là thuận tay mà thôi, chủ yếu là muốn có động tác trước khi tỉnh ủy đưa ra quyết định.

Mọi người giơ tay biểu quyết đương nhiên là phải ủng hộ phương án. Hai phương án thuận lợi được thông qua. Vương Quốc Hoa lúc này nói sang chuyện khác, hắn nhìn về phía Triệu Lực từ đầu tới giờ không phát biểu.

- Đồng chí Triệu Lực, vụ án của Triệu Hạc Minh đến đâu rồi, anh nói một chút cho mọi người nghe.

Triệu Lực không đề phòng mình bị hỏi nên thoáng ngẩn ra, chẳng qua y phản ứng rất nhanh. Triệu Lực nghiêm túc nói:

- Đã bắt được Triệu Hạc Minh, đồng thời còn bắt thêm phó cục trưởng thường trực, vụ án vừa mới bắt đầu điều tra nên tôi dự định có đầu mối rõ ràng mới báo cáo với bí thư.

Vương Quốc Hoa nghe xong liền tuyên bố tan họp.

Vương Quốc Hoa vừa về tới văn phòng, ngoài cửa đã có một người phụ nữ đứng ngoài cửa phòng. Cô ta ăn mặc trông bình thường nhưng chiếc vòng tay bằng phỉ thúy sáng lấp lánh nhìn qua là biết không rẻ. Người phụ nữ này trông khá bình thường, khoảng 40 tuổi. Vương Quốc Hoa không nhận ra cô ta nên quay đầu lại nhìn Giang Triều Sinh.

- Là Bí thư Vương phải không, chào anh, tôi là Nguyên….

Ả vừa đưa tay ra, nói được một nửa Vương Quốc Hoa đã coi như không phát hiện trực tiếp mở cửa vào trong phòng. Ả phụ nữ mặt đang cười thoáng cái cứng đờ lại, thay vào đó là sự tức giận.

Bịch, cửa phòng bị đóng thật mạnh. Giang Triều Sinh đi tới nói với người phụ nữ kia, y thản nhiên nói:

- Giám đốc Nguyên, mời về cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận