Nghe Vương Quốc Duy nói, Vương Quốc Hoa chỉ cười cười, Du Phi Dương thật ra thở dài nói:
- Quan hệ giữa người với người đôi khi rất khó nói. Lúc đầu ở trường nhiều người ăn hiếp tôi mà không ai nói gì, chỉ có Quốc Hoa đứng dậy.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nhắc tới mấy chuyện này làm gì? Ánh mắt phải nhìn về phía trước, trong mười năm năm tới kinh tế Trung Quốc sẽ có tốc độ tăng trưởng rất nhanh, chúng ta cần phải đặt mục tiêu thành tỷ phú mà phấn đấu.
Ba người cùng cười.
Nhớ đến mình đi gấp không kịp gọi về nhà, Vương Quốc Hoa lấy máy định gọi, Du Phi Dương đã chặn lại.
- Đừng dùng cái của mình, đám bưu điện tim đen lắm, tiền nhiều cũng đừng làm lợi cho bọn họ.
Vừa nói y đưa chiếc 9900 của mình sang. Theo Vương Quốc Hoa nhớ hai năm tới mới xuất hiện chiếc điện thoại càng tinh xảo hơn, hình như là của Ericsson, đó mới coi như điện thoại di động đúng nghĩa.
Cầm lấy định gọi, Vương Quốc Duy cười mắng.
- Lão Du nói đúng, đám Bưu điện không có thứ tốt. Công ty chúng ta mới khai trương muốn mắc điện thoại còn phải tìm quan hệ. Tự mình tới nhà thì không ai thèm để ý.
Nhắc đến Bưu điện, Vương Quốc Hoa thật ra nhớ đến chuyện chia tách Bưu điện, nếu như lúc này có thể tiến vào một chân thì sẽ kiếm được không ít tiền.
- Sao? Phi Dương có quan hệ ở Bưu điện à?
Vương Quốc Hoa ra vẻ tùy ý hỏi. Vừa nãy Du Phi Dương không nói thân phận của y, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi.
- Coi như ông hỏi đúng, dì của Phi Dương là lãnh đạo cao cấp của Bưu điện tỉnh, đãi ngộ cấp phó giám đốc, sau này có chuyện gì thì cứ tìm lão Du.
Vương Quốc Duy cười cười giải thích.
Du Phi Dương nghe xong trừng mắt nhìn Vương Quốc Duy:
- Ông thích khoe khoang thế à. Quốc Hoa tôi không phải muốn giấu ông.
Vương Quốc Hoa cười ngắt lời:
- Quan hệ giữa tôi và ông kéo trong nhà vào làm gì. Không nói cái này.
Du Phi Dương không khỏi thầm phục thái độ của Vương Quốc Hoa, y cũng không nói chuyện trong nhà mà nói sang chuyện khác.
- Ông còn nhớ rõ Lý Vân mà ông đổi suất ở lại trường không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Hắn làm sao?
Du Phi Dương khinh thường nói:
- Ly hôn, vợ chạy theo thằng Mỹ đen cho hắn mọc sừng. Tôi không phải là hả hê vì hắn như vậy, chỉ là không vừa mắt với hắn. Ỷ vào bố làm bí thư huyện ủy mà coi thường bạn học ở nông thôn, đối với con nhà quan to lại như thằng nô tài. Thằng này không đáng ở lại trường.
Nhắc đến Lý Vân, Vương Quốc Hoa thật ra nhớ đến hai tên người Thượng Hải cùng ký túc với mình.
- Ông nói làm tôi nghĩ đến hai bạn học người Thượng Hải cùng ký túc là Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên. Hai người này tuy là người Thượng Hải nhưng khá tốt. Lúc trước hai tên này cũng thấy ấm ức thay tôi vì tôi không ở lại trường.
Du Phi Dương nghe xong rồi nói:
- Vậy ông có cách liên lạc thì mời bọn họ ra chúng ta cùng ngồi.
Vương Quốc Hoa chờ chính là câu này. Hai người Trương Tiểu Cường, Tạ Vân Biên về sau làm ăn bình thường, Trương Tiểu Cường còn đỡ một chút vì dựa vào quan hệ của ông chú mà nhận được mảng mua đồ dùng của các trường học. Tạ Vân Biên sau khi tốt nghiệp không vào nhà nước mà tiến vào một công ty Nhật Bản làm. Do không thích vẻ khinh khỉnh của ông chủ Nhật Bản nên từ chức, sau đó vợ bị bệnh, Tạ Vân Biên ở bên cạnh chăm vợ khiến Vương Quốc Hoa rất cảm động. Vì thế hắn cũng muốn giúp đỡ Tạ Vân Biên.
- Tôi gọi về nhà trước đã.
Cầm máy, Vương Quốc Hoa lại ngẩn ra, nhà mình đâu có điện thoại. Cuối cùng hắn gọi cho Khương Nghĩa Quân bảo hắn chuyển lời lại trong nhà để bố mẹ hắn yên tâm.
Gọi xong, Vương Quốc Hoa lấy quyển sổ nhỏ trong túi, bên trên có số máy nhắn tin của Trương Tiểu Cường.
Rất nhanh điện thoại di động vang lên, lúc này xe đã dừng trước một căn biệt thự. Vương Quốc Hoa vừa xuống xe vừa nghe điện. Trương Tiểu Cường nghi hoặc nói:
- Alo, ai thế?
- Là tôi, Vương Quốc Hoa.
Nghe thấy giọng Vương Quốc Hoa, Trương Tiểu Cường hưng phấn nói:
- Ông đến Thượng Hải à? Tốt, tốt, trưa tôi mời khách, ông ở đâu, tôi tới đón.
Sự nhiệt tình của Trương Tiểu Cường làm Vương Quốc Hoa thấy ấm áp. Nhớ đến việc đối phương vì giúp Tạ Vân Biên mà thiếu chút nữa vợ bỏ, hắn cười nói:
- Tôi đang đi cùng Du Phi Dương, số này của lão Du. Ông gọi cả Tạ Vân Biên nữa, chúng ta ngồi một chút. Tôi bảo Du Phi Dương nói địa chỉ với ông.
Nói xong hắn chuyển máy cho Du Phi Dương.
Du Phi Dương nói địa chỉ, Vương Quốc Hoa lúc này mới đánh giá căn biệt thự này, ở khu này nhìn qua là biết không rẻ.
- Đây là?
Vương Quốc Hoa có nghe thấy mấy nơi như thế này nhưng ít đến.
Du Phi Dương cười cười giải thích:
- Một câu lạc bộ tư nhân, không kinh doanh với bên ngoài. Đối ngoại nói là do một nhà đầu tư Hongkong mua, thực tế là của con một ông quan. Nơi này tôi lần đầu tới, thẻ Vip là do ông chú ở Bắc Kinh đưa.
Du Phi Dương không nói rõ, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi mà chỉ cười cười đi vào. Mấy câu lạc bộ giải trí này trước Vương Quốc Hoa mặc dù hay đến các quán bar nhưng câu lạc bộ kiểu tư nhân thế này là lần đầu hắn tới.
Sảnh tầng một rất yên tĩnh, bố trí đơn giản. Có một cái quầy, một bộ sô pha bằng da, trên tường treo vài bức tranh cơ thể người, một chiếc đàn piano. D
Hai nhân viên phục vụ sau quầy bar làm mắt người ta nhìn tới phải sáng lên, khoảng 17, 18 tuổi, mặt không trang điểm, người mặc sườn xám làm nổi bật dáng người. Thấy khách tới, một nữ nhân viên đi tới cười nói:
- Chào mừng quý khách đã tới, xin cho xem thẻ.
Du Phi Dương lấy ví rút chiếc thẻ ra đưa tới. Nữ nhân viên xem qua rồi nhẹ nhàng nói:
- Đây là thẻ năm sao, mời đi theo em.
Vương Quốc Hoa ở bên cạnh im lặng mà nhìn, trong lòng cũng thầm phục chủ nhân nơi đây. Ở năm tháng này mà nghĩ ra được trò biến câu lạc bộ này thành nơi xác định địa vị của khách, làm thế này không đông khách cũng uổng.
- Tôi họ Du, lát có hai người bạn nữa tới thì làm phiền dẫn lên phòng.
Du Phi Dương cẩn thận nói. Nữ nhân viên mỉm cười nói:
- Ngài yên tâm, nhất định đưa lên.
Đi theo nhân viên phục vụ tiến lên bậc thang, vách tường trên đường đi cứ cách vài mét lại có một bức tranh vẽ cơ thể phụ nữ, chỉ là quần áo mặc càng lúc càng ít. Lên lầu hai dọc theo hành lang tiến vào một tòa nhà phía sau thì mới đến một nơi khác hẳn.
- Diện tích câu lạc bộ này không nhỏ, tôi vẫn không hiểu nó được xây dựng như thế nào.
Du Phi Dương cười nói. Hai người Vương Quốc Duy, Vương Quốc Hoa cũng gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
- Ba vị tiên sinh lần đầu đến?
Nhân viên hỏi, Du Phi Dương gật đầu, nữ nhân viên nói:
- Các vị là khách quý, lát có thể tìm hiểu xem câu lạc bộ chúng tôi có trò giải trí nào, nhân viên sẽ cẩn thận giải thích.
Tòa nhà phía sau cao hơn mười tầng cũng thuộc câu lạc bộ tư nhân này. Ở Thượng Hải mà người có thể có khu đất rộng thế này thì đương nhiên là có lai lịch.
Thang máy mở ra, bên trong có một cô gái trẻ tuổi. Nữ nhân viên lễ tân cười nói với cô gái bên trong.
- Có năm tiên sinh, ba vị tới trước, là khách có thẻ năm sao.
Vào thang máy, Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh giống như quen tới mấy nơi này nên cười nói:
- Nơi này thế nào?
- Cảm thấy cũng được.
Vương Quốc Hoa rất thành thật trả lời. Vương Quốc Duy ở bên cười nói:
- Trước tôi đến vài câu lạc bộ tư nhân nhưng nơi này đúng là rất được.
- Ông là kẻ hủ hóa.
Du Phi Dương cười mắng, nữ nhân viên bên cạnh che miệng cười khẽ. Thang máy dừng ở tầng 18, cô gái nói:
- Mời ba vị tiên sinh.
Ngoài cửa thang máy có hai hàng các cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám. Sau khi ba người ra ngoài, các cô gái cùng cúi đầu nói:
- Chào mừng đã đến.
Một cô gái khoảng 20 tuổi mặc váy màu đen đi lên ân cần chào hỏi:
- Mời ba tiên sinh đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa thấy người phụ nữ này không hơi đổi sắc một chút.
Ba người đi vào một hành lang, Vương Quốc Duy chép miệng nói:
- Tôi rất muốn biết thẻ khách quý ở đây phải mất bao tiền.
Cô gái dẫn đường đáp lời:
- Ở đây không kinh doanh ra bên ngoài, thẻ khách quý năm sao đều là biếu tặng. Khách có thẻ năm sao bình thường được miễn phí hoàn toàn, chỉ có yêu cầu đặc biệt trì trả thêm.
Ý chính là cấp bậc khác có thể dùng tiền để mua, thẻ năm sao muốn mua cũng không bán.
Vương Quốc Duy nghe vậy liền cười nói:
- Lão Du, ông là người đứng đắn, thẻ cho tôi giữ.
Du Phi Dương hừ một tiếng:
- Nghĩ hay nhỉ, tôi có mỗi cái thẻ này do chú cho. Ông là nhân vật quan trọng ở Thượng Hải nếu không sao được thẻ này.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đi theo nhưng trong lòng lại suy nghĩ xem lai lịch của chú Du Phi Dương. Người ở Bắc Kinh có thể được thẻ cấp bậc cao nhất của câu lạc bộ này thì ít nhất cũng là cấp bộ.
- Lão Du, không phải tôi nói ông, tôi nếu có chú làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì tôi cứ vài hôm là đến. Ông thì hay rồi, còn phải chờ chú tự đến thăm ông.
Vương Quốc Duy nói coi như lộ vấn đề. Lúc nói chuyện y còn nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, không ngờ Vương Quốc Hoa không hề có chút phản ứng gì.
Thực ra lúc này trong lòng Vương Quốc Hoa đang đầy sóng gió. Mẹ nó chứ, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, còn là phó chủ nhiệm. Một phó chủ nhiệm bảo sao chủ câu lạc bộ này tặng thẻ.