Đây là cái mông quyết định cái đầu.
Vương Quốc Hoa đã qua tuổi dễ dàng kích động, nhìn thấy chuyện đầu tiên nghĩ không phải xử lý ai, xử lý ai chỉ là giải quyết ngọn không phải gốc. Thời gian dài không giải quyết vấn đề thì vẫn sinh ra mâu thuẫn như bình thường.
- Triều Sinh, anh ghi lại một chút, sáng gặp thị trưởng nói chuyện về vấn đề quản lý thị trường.
Dặn xong Vương Quốc Hoa bắt đầu ăn sáng, Tả Hòa Sinh cẩn thận cúi đầu ăn không dám nói nhiều.
Giang Triều Sinh thật ra thuận miệng nói:
- Bên quản lý thị trường cũng đúng là, sớm như vậy đã làm việc.
Tả Hòa Sinh có chút kinh ngạc nhìn Giang Triều Sinh, sau đó nhìn Vương Quốc Hoa rồi mới bạo gan nói:
- Nói như thế nào nhỉ, quản lý thị trường cũng không dễ dàng gì cả, không dậy sớm thì bắt ai? Nghe nói quản lý thị trường có nhiệm vụ bắt phạt, cục Giao thông … cũng có chỉ tiêu này, không đạt chỉ tiêu sẽ bị xử lý.
Đề tài này khiến Vương Quốc Hoa chú ý, hiện tượng này không phải bây giờ mới có mà tồn tại khá lâu, bởi vì nhiệm vụ chỉ tiêu này thường thường liên quan đến phúc lợi của đơn vị. Đúng là vì nguyên nhân này nên xảy ra rất nhiều vấn đề. Ngoài mặt Vương Quốc Hoa không lộ vẻ gì nhưng trong lòng lại thận trọng đánh giá vấn đề này. Tỉnh Nam Thiên coi như tỉnh giàu có còn như vậy, qua đó có thể thấy được vấn đề không nghĩ biện pháp giải quyết sau này nhất định có không ít mâu thuẫn sinh ra. Đời trước hắn lên mạng đọc tin không phải có tin người bán hàng đâm chết nhân viên quản lý thị trường sao? Từ một góc độ đầy lý lẽ phân tích vấn đề thì người bị mang về cục quản lý thị trường nếu không bị ép quá mức có ai là ra tay chống đối chứ?
Mấy chục nhân viên quản lý thị trường vui vẻ vì hoàn thành nhiệm vụ nhưng không nghĩ cảnh hôm nay rơi vào mắt lãnh đạo. Một đám người bán hàng rong đi theo trước mặt xe quản lý thị trường không chịu rời đi, mặc kệ bị quát như thế nào cũng không muốn đi.
Cảnh như vậy mỗi ngày đều có, Vương Quốc Hoa tuy có thể ra mặt ngăn một chút nhưng như thế chưa chắc đã là việc tốt với việc quản lý đô thị.
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi lặng lẽ rời đi. Trên đường từ ngoài cổng vào văn phòng không ngừng có người chào hỏi, Vương Quốc Hoa luôn mỉm cười đáp lại.
Giang Triều Sinh lấy sổ ra cười nói:
- Lịch sáng nay tạm thời có việc ngài dặn gặp thị trưởng, ngài còn phân phó gì khác không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Tạm thời không có, bên anh có cuộc gặp nào quan trọng không?
Giang Triều Sinh cười nói:
- Chu Hồng bên cục Tài chính đã mấy lần gọi tới muốn ngài đến thị sát công việc. Trưởng ban thư ký muốn báo cáo với ngài việc cải tổ ở tập đoàn điện tử Ân Châu, còn có …
Vương Quốc Hoa chặn ngang:
- Cứ như vậy đi, sáng tôi gặp thị trưởng rồi nghe Trác Cường Quốc báo cáo, chuyện khác để sau.
Mấy ngày này nhất định có không ít người tỏ vẻ muốn báo cáo công việc, Vương Quốc Hoa cũng biết nhưng không muốn gặp nhiều người. Chỉ riêng chuyện quản lý thị trường Vương Quốc Hoa đã cảm thấy sẽ tốn không ít thời gian trao đổi với Vương Suất.
Vương Quốc Hoa không muốn vượt quyền, không phải không thể mà như vậy sẽ tạo ra đối lập. Hiện nay quan hệ giữa hắn và Vương Suất khá hài hòa, Vương Quốc Hoa không muốn phá vỡ cục diện này.
Vương Suất biết tin Vương Quốc Hoa về từ trước, chẳng qua y đang khá bận nên nếu không có việc cần sẽ không chủ động đi gặp đối phương.
Cho nên lúc Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cửa văn phòng, thư ký Vương Suất càng hoảng sợ. Thấy Vương Quốc Hoa, Vương Suất có chút giật mình.
- Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Vương Suất vẫn mỉm cười đứng lên chào.
- Thị trưởng, tôi có chút chuyện muốn trao đổi với anh.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống nói qua việc gặp ban sáng.
- Quá trình chấp pháp không tránh khỏi có hành vi thô bạo, tôi có thể giải thích sự khó khăn của nhân viên quản lý thị trường. thị trưởng, tôi nghĩ như thế này, chỉ riêng việc quản lý và phạt cũng không thể giải quyết căn bản vấn đề. Vì thế tôi có vài suy nghĩ muốn nói chuyện với anh.
Vương Quốc Hoa dùng giọng thương lượng làm Vương Suất thầm gật đầu hài lòng. Vương Quốc Hoa làm bí thư không cần phải cẩn thận nói chuyện như vậy, đây là hắn cho Vương Suất đủ thể diện.
- Bí thư nói đúng, đây đúng là vấn đề khó khăn. Ân Châu nay đã khác trước, nhiều dân cư lưu động, quản lý đô thị càng phải tăng cường, vấn đề liên quan cũng càng nhiều hơn.
Vương Suất rất thành khẩn ngồi thẳng lưng chăm chú lắng nghe.
- Ý của tôi rất đơn giản, quán hàng rong chủ yếu là do sinh kế bức bách, ai muốn chịu mưa chịu nắng như vậy chứ, còn có nguy cơ bị bắt. Sau đó làm cơ quan quản lý đô thị, quản lý bây giờ chỉ mới có bắt và phạt, đây là quản đơn thuần không phải quản lý. Kết hợp hiện tượng thấy sáng nay, tôi cảm thấy có nên triệu tập các đồng chí liên quan tới họp nói chuyện về vấn đề này.
- Được, tôi phân phó xuống, lúc nào bí thư rảnh?
- Vậy chiều đi, không cần quá nghiêm túc, tổ chức cuộc tọa đàm là được. Tôi có vài suy nghĩ cá nhân muốn nói ra thôi.
Vương Quốc Hoa đạt được mục đích nên nói chuyện càng thêm nhã nhặn.
- Bí thư khách khí quá, đây chủ yếu do chúng tôi không làm tốt công việc. Xã hội bây giờ rất không thích người mặc đồng phục, cho rằng người này chỉ biết phạt mà thôi, hiện tượng này rất phổ biến. bí thư có thể đưa ra kiến nghị, tôi vui mừng còn không kịp.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng cười nói:
- Như vậy đi, bên quản lý thị trường có phải nên thành lập vài khu vực nhất định chuyên môn dành cho các loại hình kinh doanh nhỏ lẻ, phần thu phí thì mang tính tượng trưng và phí vệ sinh. Tôi thấy làm như vậy sau này chúng ta sẽ giảm đi nhiều phiền phức.
Vương Suất không tỏ thái độ ngay, y thoáng suy nghĩ một chút mới nói:
- Như vậy lát nữa trong hội nghị tôi nói ra xem ý kiến của mọi người.
Vương Suất nói như vậy dù bên dưới không tán thành cũng không ảnh hưởng đến uy tín của Vương Quốc Hoa. Từ góc độ này coi như là hành vi giữ gìn uy quyền của bí thư.
- Được, cứ như vậy đi, tôi về trước.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói, Vương Suất đưa ra đầu cầu thang mới dừng, vừa về y đã hơi sa sầm mặt nói:
- Mời phó thị trưởng Thái tới đây.
Nhiều người thấy Vương Quốc Hoa tìm tới văn phòng Vương Suất, hành vi này tạo ra không ít suy đoán. Nguyên nhân đó là không bình thường, bí thư là cấp trên. Chính vì thế Vương Suất khá coi trọng việc này. Vương Quốc Hoa từng làm chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, nắm việc chấp pháp văn minh của tỉnh ủy. bây giờ gặp việc này Vương Quốc Hoa đương nhiên phải chú trọng, nếu không xảy ra chuyện thì hắn ăn nói như thế nào với bí thư Hứa.
Vương Suất cũng vui vẻ khi thấy Vương Quốc Hoa đến thương lượng với mình. Có việc sẽ bàn trước, câu này do Vương Quốc Hoa nói ra, bây giờ xem ra hắn thực hiện được như vậy. Vương Suất không khỏi nghĩ tới Triệu Lực, tên này mới nhận chức vài ngày mà vẫn nằm ở trên bệnh viện tỉnh không ra. Việc này có lẽ bên thị ủy cần chú ý, Vương Suất cười cười không nghĩ việc này nữa.
Triệu Lực có tâm bệnh, điểm này Vương Suất biết rõ. Lúc trước Triệu Lực đắc ý tới văn phòng mình, y chắc không ngờ được có người bị Ủy ban kỷ luật trung ương tìm tới mà còn có thể đi ra. Làm Ủy ban kỷ luật nhìn cán bộ đều thấy là tội phạm mà. Vương Suất không nhịn được cười, tự bản thân mà nói Vương Suất về cơ bản khá giữ mình, chẳng qua có vài thứ y phải theo trào lưu, như vậy mới có thể sinh tồn.
Đương nhiên việc Triệu Lực tìm tới nói chuyện, Vương Suất sẽ không nói với Vương Quốc Hoa, như vậy là ngu. GIữa bí thư và thị trưởng tuy có hợp tác nhưng nếu đồng lòng thì Vương Suất không tin.
Trác Cường Quốc lúc đến báo cáo còn dẫn theo hai người. Hai người này Vương Quốc Hoa đã gặp, một là lão Thiệu –- Chủ tịch Liên đoàn lao động thị xã, hai là Triệu Đông Thăng.
Việc cải tổ tập đoàn điện tử Ân Châu đã cơ bản hoàn thành, bây giờ xuất hiện vấn đề mới đó là quyền lực của công đoàn. Quyền lực này lớn đến mức nào?
Liên đoàn lao động thị xã trước đây chỉ làm mấy việc nhỏ nhặt, không có thực quyền gì. Bây giờ Bí thư Vương đột nhiên coi trọng công tác công đoàn làm cho đám người bên liên đoàn lao động muốn có không gian lớn hơn, làm bọn họ có tinh thần nhiều hơn.
Nói không dễ nghe chính là lãnh đạo cho ba phân quyền lực, bên dưới phải đòi một thước. Sau cải tổ Triệu Đông Thăng làm tân chủ tịch tập đoàn điện tử thì đương nhiên không thể nào muốn trở lại thời kỳ đảng ủy tập đoàn ảnh hưởng quá nhiều đến kinh doanh như trước. Vì vậy hai bên có tranh cãi, Trác Cường Quốc không khuyên được nên đành mang hai người này tới đây báo cáo với Vương Quốc Hoa.