Tên thanh niên kia nhìn qua không giống đám con nhà giàu ăn chơi trác táng, tuy ánh mắt hơi trũng nhưng lại khá có thần.
- Họ Vương, chắc là lớn hơn cậu, gọi một tiếng Vương ca chắc cũng không thiệt đâu.
- Ha ha, vậy tôi không khách khí. Tôi tên Tôn Hác, là bạn học của Hứa Phỉ Phỉ.
Tôn Hác đưa tay ra, Vương Quốc Hoa cũng bắt tay. Hai người không hề túm chặt tay làm khó nhau, Tôn Hác nhìn qua còn lễ phép mời mọi người vào phòng. Trong phòng còn có sáu bảy nam nữ đang ngồi nói chuyện. Lúc Tôn Hác mở cửa, mọi người đều đứng lên chào hắn. Tôn Hác thấy thế không khỏi lộ vẻ hài lòng rồi nhìn lướt qua mặt Vương Quốc Hoa nhưng lại không thấy gì cả. Mặt Vương Quốc Hoa từ đầu tới đuôi không thay đổi khiến Tôn Hác có chút thất vọng. Vừa thấy Vương Quốc Hoa, Tôn Hác đã xác định đối phương là tình địch, quan sát thêm chút nữa thấy ánh mắt của Hứa Phỉ Phỉ nhìn Vương Quốc Hoa khá lạ, y càng buồn bực hơn.
Tôn Hác và Hứa Phỉ Phỉ là bạn học một khóa, y vừa vào trường đã để ý tới Hứa Phỉ Phỉ. Từ đó về sau toàn tâm toàn ý theo đuổi nhưng đến nay vẫn không có kết quả. Chẳng qua tên này có một tật xấu đó là không muốn thấy Hứa Phỉ Phỉ đi cùng người đàn ông khác, dù chỉ là nói chuyện vài câu. Vì vậy Tôn Hác có thể nói không từ thủ đoạn gì, càng đừng nói Hứa Phỉ Phỉ khoác tay một người đàn ông, nó không khác gì lấy muỗi xát vào vết thương lòng của hắn.
Vương Quốc Hoa biết hôm nay mình đến là làm bia thay cho Hứa Phỉ Phỉ. Về phần Tôn Hác, Vương Quốc Hoa không thèm để ý, đối phương có lẽ là một nhân vật nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Vào phòng Hứa Phỉ Phỉ lấy cớ đi toilet, trước khi đi còn nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt rất hài lòng.
Trước mặt mọi người, Tôn Hác rất khách khí với Vương Quốc Hoa. Mấy người khác đều ngồi xa xa, không ai nói chuyện với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì.
- Vương tiên sinh không biết làm việc ở đâu? Nhìn qua chắc là làm trong nhà nước, nghe nói nhà Phỉ Phỉ làm kinh doanh, Vương tiên sinh sao lại quen với Phỉ Phỉ?
Tôn Hác cầm chai Whiskey Scotland rót cho Vương Quốc Hoa nửa chén. Vương Quốc Hoa cầm đá bỏ vào chén rồi mới nói:
- Một công chức bình thường, không có gì đáng để tự hào cả.
Tôn Hác lạnh lùng nhìn Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi nhìn Vương tiên sinh làm chắc cũng không kém, không biết đã gặp qua bí thư Nam Bình thị xã Giang Đông chưa? Đó là chú của tên Triều Nam này đó.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tôi biết.
Hắn trả lời rất rõ ràng, không phải là gặp mà là biết.
Tôn Hác nghe vậy thoáng lộ vẻ giật mình, y vỗ đùi cười ha hả:
- Biết? Rất tốt. Bố tôi tên Tôn Xuyên, tân phó giám đốc thường trực Sở giao thông, anh chắc là biết chứ?
Vương Quốc Hoa biết ý của hắn, chắc thấy mình như đang khoác lác. Hắn không hề giận mà còn cười nói:
- Giám đốc Tôn thì tôi không biết, nhưng tôi có chút quan hệ với giám đốc Ngôn Lễ Hiếu.
- Phì, khoác lác.
Người lên tiếng không phải là Tôn Hác mà là Triều Nam, tên này nói xong còn ôm bụng cười.
- Có gì buồn cười chứ, không cho người ta chút thể diện nào là sao, người ta còn muốn làm trong nhà nước đó.
Tôn Hác trừng mắt nhìn Triều Nam nhưng thật ra đang châm chọc Vương Quốc Hoa.
Triều Nam dùng ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa, càng nhìn càng thấy tên này không thuận mắt.
- Nếu biết chú tôi thì rất tốt, mời ông tới đây ngồi, mặt mũi này chắc là ông cho đó.
Triều Nam cười cười, Tôn Hác bỏ thêm một câu:
- Còn có giám đốc Sở giao thông Ngôn Lễ Hiếu nữa, cũng cùng mời tới đi?
Vương Quốc Hoa nghe vậy mặt không chút thay đổi mỉm cười nhìn Triều Nam và Tôn Hác, sau đó nói:
- Xác định muốn mời?
Tôn Hác rất kiên quyết nói:
- Mời, đương nhiên là phải mời rồi. Các bạn học chúng tôi sau khi tốt nghiệp đều phải tìm việc làm, biết lãnh đạo một chút cũng là việc tốt.
Trong ánh mắt trào phúng của mọi người, Vương Quốc Hoa lấy mày ra rồi cười lạnh nói với Tôn Hác:
- Có muốn mời bố cậu không? Tôi cảm thấy một phó giám đốc thường trực sao lại có người con kiêu căng như vậy?
Lần này Tôn Hác đã tái mặt lại, hắn nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa:
- Được, vậy mời đi, tôi đợi bị mắng.
Hứa Phỉ Phỉ lúc này đã về, cô ngồi xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa. Cô nhẹ nhàng nói với Vương Quốc Hoa:
- Sao thế anh, hình như đang tranh cãi gì đó?
Vương Quốc Hoa thấy ánh mắt Tôn Hác nhìn mình như kẻ thù, hắn cười cười cầm tay Hứa Phỉ Phỉ:
- Không có gì, chỉ là gọi cuộc điện mời mấy người bạn tới ngồi thôi.
Vương Quốc Hoa cầm tay Hứa Phỉ Phỉ cảm thấy tay cô đúng là rất mềm và ấm áp. Hắn ấn số gọi đầu tiên cho Nam Bình.
- Bí thư Nam, tôi là Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa ngửa ra sau, một tay vẫn cầm tay Hứa Phỉ Phỉ, khoanh chân chữ ngũ trông như đại gia. Hứa Phỉ Phỉ cũng phối hợp dựa vào, túm một tay Vương Quốc Hoa để mình gối lên.
Hứa Phỉ Phỉ đã sớm muốn được làm như thế này nhưng không dám, hôm nay lại khác. Về phần người khác nghĩ như thế nào, Hứa Phỉ Phỉ không hề lo. Với thân phận của Vương Quốc Hoa thì hắn làm như vậy chính là không ảnh hưởng gì.
Nam Bình có chút bất ngờ, sau khi Vương Quốc Hoa điều khỏi tỉnh thành, hai người ít qua lại, chẳng qua quan hệ vẫn còn đó. Tuy ghen tị việc Vương Quốc Hoa lên chức nhanh như vậy nhưng y vẫn muốn tạo quan hệ càng lúc càng tốt với đối phương.
- Quốc Hoa, họp hội nghị ở đâu thế, ngồi chút chứ?
Nam Bình không đợi Vương Quốc Hoa mời đã chủ động ám chỉ.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được, anh đến quán karaoke … anh tới đây, tôi còn phải mời lão Ngôn nữa.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, lúc này trong phòng đã tắt nhạc. Trong ánh mắt đầy khó tin của mọi người, Vương Quốc Hoa tiếp tục ấn gọi cho Ngôn Lễ Hiếu.
- Vương tiên sinh, dùng một câu dễ nghe đó là ra vẻ lát nữa không thể thu hiện trường đâu.
Triều Nam vừa nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa cười cười với hắn chứ không phản ứng gì.
- Lão Ngôn.
Ngôn Lễ Hiếu nhận được điện của Vương Quốc Hoa thì rất vui vẻ. Người khác ghen tị với Vương Quốc Hoa là việc của người, y hận Vương Quốc Hoa không thể lên làm bí thư tỉnh ủy ngay, như vậy thì y mới có thể được nhờ.
- Quốc Hoa, đang ở tỉnh à, ngồi cứ, chỗ tôi có hai chai rượu quý.
Ngôn Lễ Hiếu đang ở nhà xem Tv, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Anh đến quán … Phỉ Phỉ họp lớp, trong đó có một tên cứ đố tôi phải mời được vị phó giám đốc thường trực Tôn bên sở anh, muốn mọi người cùng ngồi.
Ngôn Lễ Hiếu ngẩn ra một chút:
- Gọi hắn làm gì? Mà chỗ quán đó có gì mà hay? Đến khách sạn giao thông đi, muốn chơi gì chẳng có, còn không phải trả tiền.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đến rồi tôi giải thích.
Ngôn Lễ Hiếu nghe là biết có nội tình khác nên lập tức nói:
- Được chậm nhất 20 phút nữa tôi tới, còn có cả lão Tôn nữa.
Dập máy, Vương Quốc Hoa đứng lên bưng cốc rượu uống, dáng vẻ đó làm người ta căm hận.
- Ha ha, nhìn tôi làm gì, mọi người làm gì cứ làm đi, Phỉ Phỉ, có muốn nhảy không?
Vương Quốc Hoa cười cười, đám người kia cảm thấy tên này quá khoác lác. Lãnh đạo ở trong nhà nước không phải chưa từng gặp, nhưng chưa có tên nào trẻ kiêu căng đến thế. Gọi một cuộc điện là làm hai lãnh đạo cấp giám đốc sở tới chứ.
Vấn đề là hắn làm như thật, không sợ lát không biết ăn nói kiểu gì ư? Người ở đây gần như không có ai tin Vương Quốc Hoa nói thật.
- Hắc hắc, Vương tiên sinh, tôi đúng là phục, lát anh chú ý một chút giữ cửa cho chắc.
Tôn Hác ngửa mặt cười to, Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy. Hắn đứng dậy đưa tay ra mời Hứa Phỉ Phỉ, Hứa Phỉ Phỉ đứng lên cầm tay hắn. Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói:
- Nhạc.
Nhạc vang lên, Vương Quốc Hoa ôm eo Hứa Phỉ Phỉ từ từ nhảy.
Phòng rất rộng, bên trong chỉ có hai người nhảy nhưng không ai nhìn với ánh mắt cổ vũ cả.
Mười phút tiếp theo thành sân khấu của Vương Quốc Hoa và Hứa Phỉ Phỉ, hai người nhảy sang điệu thứ hai, người khác dù không muốn vẫn phải ngồi nhìn như sợ Vương Quốc Hoa nhân cơ hội bỏ chạy.
Cửa cuối cùng đã mở ra, đẩy vào là Nam Bình, bình thường y vốn nghiêm mặt lúc này lại mỉm cười vui vẻ. Ánh sáng trong phòng không quá tốt, Nam Bình không quen nên gọi:
- Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nhìn ra cửa lớn tiếng nói:
- Dừng nhạc, bật đèn.
Nhân viên phục vụ rất hợp tác, nhanh chóng bật đèn. Nam Bình đứng ở cửa nhíu mày nói:
- Quốc Hoa, xảy ra chuyện gì thế? Thằng này chọc anh à?
Y vừa nói vừa chỉ tay vào Triều Nam đang trợn mắt há mồm.
Nam Bình liếc mắt thấy ông cháu ở đây liền đoán việc có liên quan tới hắn. Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Không quan hệ gì với hắn, chuyện trẻ con mà không cần chấp. Ngồi xuống uống một chút, lát còn có cảnh hay hơn.
Nam Bình ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa rồi trừng mắt nhìn Triều Nam:
- Để tao biết mày làm bậy thì về tao bảo bố mày đánh gãy chân.
Không khí trong phòng thoáng cái thay đổi hoàn toàn.