Hác Long Quang thích đánh mạt chược, chuyện này cán bộ toàn thị xã đều biết. Nếu ai có thể đấu một phen với Hác Long Quang, có thể làm thị trưởng Hác đắc ý thể hiện hết tài cờ bạc thì người đó sẽ có tiền đồ.
Gần đây Hác Long Quang rất khó chịu cho nên thư ký bố trí một đợt đánh bài để lãnh đạo thư thái. Theo cách nói của Hác Long Quang đó là mạt chược chữa bách bệnh. Hác Long Quang đánh thắng cả ba người còn lại, ba người kia dù thua vẫn tươi cười rất tươi.
Thư ký tiến vào nhỏ giọng nói hai câu, Hác Long Quang đứng lên nói với cô gái bên cạnh:
- Em đánh một lát.
Mấy người đánh bài ở một căn biệt thự, thực tế đây là nhà của một nữ Mc đài truyền hình thị xã, cũng chính là người phụ nữ ngồi cạnh Hác Long Quang.
- Xin lỗi, xin lỗi, ảnh hưởng đến thị trưởng đánh bài.
Nguyên Thông – giám đốc công ty giải trí hàng đầu thị xã đang chờ Hác Long Quang ở dưới lầu. Tên này khá thấp, người béo cười lên là không thấy mắt đâu cả.
- Lão Nguyên, anh nói là thật?
Hác Long Quang trực tiếp hỏi vào chủ đề.
Nguyên Thông nói:
- Đã điều tra xong, ở khách sạn Hồng Vận trên tỉnh, trưởng ban thư ký Từ dẫn theo ba người lặng lẽ tới.
Hác Long Quang sa sầm mặt lại. Tên Từ Diệu Quốc này hắn vẫn cố gắng lôi kéo, ai ngờ vẫn không chịu tỏ thái độ, bây giờ lại đi ôm chân tân bí thư.
Hác Long Quang vuốt vuốt đầu không nói, lát sau mới nói.
- Ừ, tôi biết rồi.
Dù không muốn nhưng chuyện như vậy sẽ không thể thay đổi, còn nếu cứ có ý kiến chính là không hài lòng với tổ chức, vậy chính là sai lầm. Chống đối nghị quyết của tỉnh ủy không phải là việc Hác Long Quang nên làm. Mặc dù hắn đã bỏ không ít thứ để cố đoạt chức bí thư thị ủy.
Vương Quốc Hoa nhận chức không có gì khác biệt, xuống cao tốc chào hỏi mọi người rồi đoàn xe vào nội thành. Vương Quốc Hoa yên tĩnh ngồi trong xe nhắm mắt suy nghĩ đến vẻ nhiệt tình của các lãnh đạo thị ủy. Trong đó nhiệt tình nhất có lẽ chính là thị trưởng Hác Long Quang. Thị trưởng Hác có vẻ như không có chút khúc mắc gì ở trong lòng, không ngừng tỏ vẻ sau này nhất định sẽ đoàn kết công việc với thị ủy…
Trụ sở thị ủy và ủy ban thị xã Thiết Châu nằm ở hai bên đường đối diện. Tục truyền đây là đợt cách mạng văn hóa hai phái giằng co. Một bên đoạt trang bị của dân binh, một bên đoạt súng của quân thường trú, sau đó rất buồn cười nhưng kết quả cuối cùng không ai biết được.
Hội nghị hoan nghênh tổ chức ở trụ sở thị ủy, lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phát biểu, theo quy củ đầu tiên là khen ngợi đồng chí Vương Quốc Hoa, sau đó khẳng định công việc của bộ máy thị ủy Thiết Châu trước đây, cuối cùng hy vọng đoàn kết trong bộ máy. Không biết có phải là bên Ban tổ chức cán bộ ít cơ hội phát biểu hay không mà phó trưởng ban Cao nói đến hơn một tiếng bốn mươi phút trong khi hội nghị chỉ kéo dài có hai tiếng.
Vương Quốc Hoa là nhân vật chính nhưng chỉ nói không đầy năm phút là xong, chủ yếu là khiêm tốn, gì mà tôi còn trẻ, mong được tổ chức cùng các đồng chí giúp đỡ.
Sau đó đến lượt thị trưởng Hác Long Quang nói, hội nghị kết thúc. Sau bữa ăn trưa phó bí thư Đảng đàn Mẫn Tự Hùng cùng phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Cao Xoát rời đi. Phó bí thư Mẫn có quan hệ tốt với trưởng ban Cao thì gần như cán bộ cao tầng ở Thiết Châu đều biết, giống như Phó bí thư Mẫn luôn thích ra vẻ mình có quan hệ thân thiết với lãnh đạo tỉnh ủy vậy.
Ơi tiếp đón tỉnh ủy là ở phía sau nhà khách thị ủy. Hầu như tất cả Đảng ủy, chính quyền cấp thị xã đều có một nơi như vậy. Sau khi trưng cầu ý kiến của Vương Quốc Hoa, Từ Diệu Quốc liền bố trí Vương Quốc Hoa ở trong một căn nhà riêng ở nhà khách, trên dưới hai tầng.
Căn nhà này bây giờ thoạt nhìn khá cũ nhưng đồ dùng bên trong lại khác hẳn. Kết cấu cơ bản được dùng đá để xây nên khá chắc chắn. Bên ngoài trông không quá phẳng, khá thô, vào phòng thấy đã được sửa chữa, trên tường dán giấy, mặt đất trải thảm, nóc nhà treo đèn. Theo Từ Diệu Quốc giới thiệu nơi này là nơi mà nguyên bí thư thị ủy trước đây thường nghỉ ngơi.
Từ Diệu Quốc cùng Vương Quốc Hoa xem một vòng từ trên xuống dưới. Đứng trước giường lớn trên tầng, Vương Quốc Hoa thoáng ngừng lại. Từ Diệu Quốc nói:
- Có phải bí thư không quá hài lòng với đồ dùng trong nhà, nếu vậy tôi bảo người đổi.
Vương Quốc Hoa lắc đầu, Vương Quốc Hoa chỉ giật mình vì chiếc giường này mà thôi.
- Không có gì, rất tốt.
Vương Quốc Hoa vừa nói liền xoay người xuống lầu. Lăng Hà và Tiết Mỹ Liên cũng đang đợi ở trong phòng khách.
- Bí thư, có phải nên để đồng chí Mỹ Liên chăm lo cuộc sống hàng ngày của ngài?
Từ Diệu Quốc có chút để ý việc này, cảm thấy cần phải xác định một chút. Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ nhìn qua ánh mắt mong chờ của Tiết Mỹ Liên rồi nói:
- Đồng chí Mỹ Liên dù sao cũng là cán bộ biên chế chính thức, an bài như vậy không ổn mấy. Tôi nghe đồng chí Mỹ Liên nói trước phụ trách mảng hậu cầu của văn phòng, tôi thấy công việc này thích hợp với cô ta, sao lại không để làm tiếp.
Tiết Mỹ Liên không khỏi kích động, Bí thư Vương nhớ tới mình, xem ra nịnh bợ lãnh đạo thoáng cái là có hiệu quả, sau này cần tiếp tục cố gắng. Tảng đá trong lòng Từ Diệu Quốc rơi xuống, Vương Quốc Hoa nếu để Tiết Mỹ Liên lo cho cuộc sống của mình, vậy Từ Diệu Quốc cũng phải an bài như vậy nhưng do thanh danh của Tiết Mỹ Liên có nhiều vấn đề. Là vậy thì quyết tâm vừa hạ xuống của Từ Diệu Quốc sẽ dao động.
- Cái này chủ yếu do nhu cầu công việc. Đồng chí Mỹ Liên vẫn luôn tích cực trong công việc, văn phòng đang cân nhắc đề bạt sử dụng.
Từ Diệu Quốc nói theo, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Mỹ Liên rất được, sau này phải làm cho tốt.
Tiết Mỹ Liên càng kích động hơn thầm nghĩ sau Bí thư Vương bảo mình đi cắn người, mình cũng cắn. Đương nhiên trong lòng còn có chút nuối tiếc là như vậy sẽ không thể thường xuyên ở bên cạnh Bí thư Vương.
- Cảm ơn bí thư đã khích lệ tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Tiết Mỹ Liên hạ quyết tâm, Từ Diệu Quốc ngắt lời:
- Hai vị ra ngoài đi.
Từ Diệu Quốc đang có chút hối hận sao lúc trước dẫn Tiết Mỹ Liên theo. Ả này không biết nói gì với Bí thư Vương, chút vấn đề lịch sử của mình không biết có bị ả này nói ra không nữa?
Sau khi hai người đi ra, Từ Diệu Quốc mới nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư, nơi này không thể không bố trí người chiếu cố cho ngài, tôi sẽ an bài hai cô gái khác, ngài xem có cần gặp không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Gặp hay không cũng như vậy, ở chỗ tôi chỉ cần hàng ngày quét dọn vệ sinh là được, cụ thể anh xem rồi làm.
Từ Diệu Quốc ngẩn ra một chút mới nói:
- Vâng, ngài nghỉ ngơi trước, chiều còn có hội nghị.
Từ Diệu Quốc đi ra, trong sân có hai cô gái trẻ tuổi đang khẩn trương đứng chờ. Có thể vào đây phục vụ lãnh đạo thì một tháng lương cũng được tám trăm, coi như là cao, nó có sức hấp dẫn lớn đối với các cô gái nông thôn trẻ tuổi. Đương nhiên có thể đạt được công việc này hay không còn phải xem quyết định của lãnh đạo.
Thiết Châu trước đây có nhiều công ty nhà nước, cải cách khiến hơn chục ngàn công nhân mất việc, hai cô gái này chính là con công nhân mất việc. Trưởng ban thư ký Từ lấy danh nghĩa giúp đỡ công nhân mất việc nên đưa tới hai vị này. Một tên Nghiêm Cúc, một tên Hà Mai, tên rất bình thường, khá xinh xắn, coi như là thuộc dạng khá ở Thiết Châu. Hơn nữa hai cô còn chăm chỉ, thành thật, nghe lời.
Hai cô đều cao khoảng mét bảy, lúc đầu Từ Diệu Quốc gần như tuyển người với tiêu chuẩn người mẫu. Chuyện này một tháng trước Từ Diệu Quốc đã làm khi chưa xác định ai làm bí thư thị ủy, y còn ai bài hai người này đi học mát xa. Từ Diệu Quốc làm như vậy là có lý do, y không quá coi trọng Hác Long Quang, bởi vì tên này đi lại quá gần chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh.
Bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông đừng nhìn làm hết khóa là lui. Càng là lúc này càng phải coi chừng tâm trạng lãnh đạo có thay đổi. Hác Long Quang nịnh bợ Lưu Triệu Minh một cách lộ liễu, nếu chờ Mã Dược Đông xuống thì chức bí thư về cơ bản là của Hác Long Quang. Vấn đề là bây giờ Mã Dược Đông vẫn còn đương chức, Từ Diệu Quốc liền kết luận Hác Long Quang không có mấy hy vọng.