Năm tháng này cán bộ nhà nước luôn ở thế yếu trước mặt nhà kinh doanh, điều này Sở Sở gặp không ít lần. Hôm nay đi theo tuy bị Lưu Linh kéo tới nhưng cô cũng muốn xem lúc Vương Quốc Hoa và Lưu Linh bàn công việc thì hắn trông như thế nào.
Hiệp một rõ ràng Vương Quốc Hoa thắng. Hắn lập tức từ chối một tai họa ngầm trong quan hệ hợp tác làm Sở Sở rất giật mình. Theo cô thấy rất nhiều quan chức lúc xử lý chuyện như thế này thường nói để mình suy nghĩ chứ không lập tức có quyết định như vậy.
- Đầu tư cần phải xem hoàn cảnh, một công ty đặt nhà máy sản xuất ở đâu thì phải xem hoàn cảnh xung quanh có đủ điều kiện hay không? Sản phẩm công ty mình chủ yếu là ở thị trường nước ngoài, như vậy có rất nhiều nhân tố phải cân nhắc. huyện Nam Sơn thì mình chưa đi qua nhưng mình dám nói vấn đề giao thông không thể thỏa mãn nhu cầu. Công ty phát triển có liên quan lớn đến hoàn cảnh, cho nên chuyện đầu tư tạm thời không tính tới. Chẳng qua mình có thể đề nghị lãnh đạo công ty phái người tới xem một chút xem có thể có sự hợp tác nào không?
Lưu Linh rất khéo léo từ chối.
Vương Quốc Hoa nghĩ đến huyện Nam Sơn không có quốc lộ cấp một, cũng chưa có ga xe lửa ở đây nên hắn không thể không thừa nhận Lưu Linh nói đúng.
- Được rồi, chúng ta quay lại vấn đề chính. Vừa nãy mình nhắc một điều, bạn có quyền quyết định không? Mình hy vọng nghe một câu trả lời khẳng định, nếu cà xin chỉ thị của lãnh đạo thì với hiệu suất làm việc của chính quyền, mở hội nghị nghiên cứu thì mình thấy chuyện này có lẽ kéo dài khá lâu. Thời gian không đợi người, công ty cần dùng công nhân cho nên mình hy vọng bạn cho một câu nói chính xác.
Lưu Linh bắt đầu nói với giọng ép người, đây cũng là kỹ xảo đàm phán, bắt được vấn đề của đối phương rồi bám chặt lấy, tạo áp lực cho đối phương.
Vương Quốc Hoa không giật mình với biểu hiện của Lưu Linh. Nếu không có chút năng lực thì chuyện này không đến lượt Lưu Linh đứng ra đàm phán. Căn cứ chỉ thị của Tằng Trạch Quang trước khi hắn đi, chỉ cần đảm bảo nguyên tắc không ảnh hưởng đến lợi ích chính quyền thì Vương Quốc Hoa có thể quyết định bất cứ việc gì.
- Tôi sao thấy cô đang nghi ngờ quyền đại biểu của tôi vậy?
Vương Quốc Hoa cười ha hả phản lại một câu sau đó đổi giọng.
- Tôi nói có thể cân nhắc, điều này phải dựa vào công ty đưa bao tiền tập huấn để xác định. Không thể do công ty đưa người đến công ty rồi làm không công cho công ty mấy tháng chứ? Mặt khác tôi đề nghị quý công ty có thể cân nhắc một vài vấn đề phúc lợi cho công nhân ví dụ như y tế? Ra ngoài làm thuê không dễ dàng, bị bệnh một chút có thể nói không được gì cả, có khi còn nợ nần. Tôi nói cái này cũng là …
- Dừng một chút.
Lưu Linh cắt ngang lời Vương Quốc Hoa.
- Ý của bạn là gì? Công ty sau này phải phụ trách vấn đề chữa bệnh của công nhân? Điều này là không thể. Công ty làm kinh doanh chứ không phải quỹ từ thiện. Không phải vì từng làm bạn học thì mình đã không đến nói chuyện với bạn. Thật đáng tiếc thái độ của bạn làm mình có một suy nghĩ có thể lần hợp tác này không thành công.
Lưu Linh tiếp tục gây áp lực.
Sở Sở nở nụ cười đầy quỷ dị, ánh mắt nhìn thẳng chờ xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Nếu là quan chức bình thường lại còn trẻ như vậy nhất định sẽ đỏ mặt tía tai. Nhưng Sở Sở lại chỉ thấy mặt hắn vẫn không thay đổi gì. Tên này sao như một người 40 tuổi vậy?
- Cô nên nghi tôi nói hết câu đã, cô làm như vậy thì sẽ khiến người ta có cảm giác rất không lễ phép.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Đề nghị này của tôi cũng xuất phát từ lợi ích của chính công ty. Một công ty muốn phát triển tốt chỉ riêng thị trường là không đủ. Sức ngưng tụ và lực hướng tâm của công ty cũng rất quan trọng. Ở thời buổi bây giờ công ty tư nhân không theiens sức lao động cho nên không ngại nhân viên rời đi. Chúng ta đổi ở một góc độ để nhìn nhận vấn đề, nếu một công ty không giữ được công nhân, không ngừng muốn bồi dưỡng người mới, chẳng lẽ cô cho rằng một công ty không giữ được nhân viên sẽ là công ty khỏe mạnh sao? Còn nữa, đề nghị này của tôi không phải làm công ty hoàn toàn gánh vác vấn đề chữa bệnh của nhân viên. Vẫn là câu nói kia, cô phải để tôi nói hết lời đã, cắt ngang lời người khác là thói quen không tốt. Hợp tác thành lập trên trụ cột tin tưởng lẫn nhau, nếu như luôn ra vẻ để áp đảo thì sự hợp tác sẽ không thành.
Vương Quốc Hoa lấy đao của đối phương đâm trả lại. So về cân nhắc người khác, Vương Quốc Hoa có thể nói giỏi hơn Lưu Linh nhiều. Sở dĩ có thái độ cứng rắn là do hắn có phán đoán. Đầu tiên công ty nhà Lưu Linh quả thật cần dùng người, do chính quyền ra mặt vận chuyển lao động thì sẽ có ưu thế về tín dụng. Sau đó Lưu Linh muốn giúp mình nếu không sẽ không đến sớm như vậy. Cuối cùng Lưu Linh mặc dù ép người nhưng còn non.
Nghe xong Vương Quốc Hoa nói, Sở Sở thầm nghĩ có chuyện xấu rồi. Quả nhiên mặt Lưu Linh đỏ lên. Lúc Sở Sở đang lo lắng thì Lưu Linh yêu kiều nhìn Vương Quốc Hoa:
- Bạn nói chi tiết một chút.
Xong đời, Sở Sở thầm thở dài một tiếng. Chỉ cần Vương Quốc Hoa đưa ra giải thích hợp lý thì Lưu Linh nhất định sẽ nhấc tay đầu hàng. Sở Sở không khỏi thầm khen kỹ xảo đàm phán của Vương Quốc Hoa, bắt được một sơ hở nhỏ nhoi của đối phương rồi lợi dụng. Sao hắn có thể làm được như vậy?
- Đề nghị của tôi rất đơn giản, do công ty tượng trưng trích một phần tiến làm cơ sở, sau đó mỗi tháng khấu trừ một số % trong tiền lương của nhân viên, thành lập quỹ khám chữa bệnh của công ty. Quỹ này sẽ phát huy tác dụng khi nhân viên bị bệnh, trên thực tế tôi cho rằng tồn tại quỹ này có tác dụng về mặt tâm lý hơn. Ngoài ra nhân viên làm việc ở công ty sẽ thấy có cảm giác an toàn hơn.
Lưu Linh nghe xong ngồi suy nghĩ khá lâu sau đó cầm máy lên nói:
- Cái này mình cần phải hỏi ý kiến đã.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời nhưng lần này không đi mà cứ ngồi đó.
- Không ngờ ông lại có năng lực như vậy.
Sở Sở lúc này mới mở miệng nói. Vương Quốc Hoa ngẩn ra:
- Sao lại nói như vậy?
Sở Sở cười cười không nói, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực, cô ả này nhìn ra gì sao? Hắn cẩn thận suy nghĩ lại rồi cười nói:
- Tôi sao cảm thấy trong nhà cô có người ở trong nhà nước vậy?
Sở Sở run lên, hai mắt không khỏi mở to nhỏ giọng nói:
- Ông không nên đoán chính xác như vậy chứ?
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Vương Quốc Hoa đứng dậy mở cửa thấy Du Phi Dương đang thở hổn hển ở ngoài. Vừa thấy người, Du Phi Dương đã nói:
- Quốc Hoa, có chuyện lớn, ông cần lập tức thông báo cho lãnh đạo huyện.
- Chuyện gì?
Vương Quốc Hoa hoảng sợ. Hắn hiểu rõ thân phận của Du Phi Dương.
- Bộ giao thông đã thông qua kế hoạch xây dựng hai đường cao tốc của tỉnh ta trong năm nay, bây giờ đang tiến hành công tác chuẩn bị.
Du Phi Dương vội vàng nói. Vương Quốc Hoa không khỏi chấn động. Hắn nhớ năm nay quả thật tỉnh xây dựng hai đường cao tốc nhưng không phải ở thị xã Lưỡng Thủy, càng không quan hệ đến huyện Nam Sơn.
Huyện Nam Sơn mặc dù là huyện miền núi nhưng là khu vực trung gian giữa tỉnh J và tỉnh Đại Giang, có đường quốc lộ chạy qua nhưng không có đường cao tốc.
- Ông ngồi chờ một chút, tôi lập tức báo cáo với lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa cầm máy do dự một chút, hắn châm thuốc hút vài hơi mới gọi điện.
- Liễu Thụ, là tôi, Vương Quốc Hoa, có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo với bí thư Tằng. Đang họp? Tôi biết rồi, mời cậu nhất định nói với bí thư Tằng là tôi gọi.
Vương Quốc Hoa cầm máy có chút lo lắng. Vẻ tươi cười dối trá của Liễu Thụ làm cho hắn không thể tin tưởng được.
Liễu Thụ ở đầu kia không khỏi cười lạnh một tiếng. Đối với Vương Quốc Hoa, Liễu Thụ rất ghen ghét. Do dự một chút y quyết định không lập tức báo cáo, cho mày chờ.
- Nói sao?
Du Phi Dương hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tin tức có đáng tin không?
Du Phi Dương không cần suy nghĩ
- Tuyệt đối đáng tin, chẳng qua phải nhanh chóng có hành động, có rất nhiều nơi nhìn chằm chằm vào hạng mục này.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn cười cười không nói. Sở Sở ở bên đột nhiên ngửi được một tia âm mưu, cô đồng tình nhìn Du Phi Dương. Quả nhiên Du Phi Dương không nghĩ ra nên nói:
- Chuyện này do thư ký Tương thuận miệng nói, y đi theo bố tôi lên Bắc Kinh họp.
Vừa dứt lời Du Phi Dương biết ngay mình nhỡ mồm. Y nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi giơ tay đầu hàng.
- Được rồi, tôi nói thật, bố tôi là Hứa Nam Hạ.
Vương Quốc Hoa hừ một tiếng ra vẻ đương nhiên phải như vậy.
- Chỉ biết ông là Thái tử đảng.
Du Phi Dương đang lo lắng, Vương Quốc Hoa nói thêm.
- Biết sao được, chẳng lẽ mắt tôi chuẩn như vậy? Tùy tiện làm quen người anh em mà cũng là con của bí thư tỉnh ủy.
- Cái này ông có thể không nên như vậy không? Lúc khoe khoang cũng phải chú ý người xung quanh.
Sở Sở xen vào một câu còn làm động tác run người.
Du Phi Dương không nhịn được cười giơ tay khẽ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Chỉ biết ông sẽ không tức. Thực ra tôi không hy vọng mấy thứ này ảnh hưởng quan hệ của hai chúng ta.
Vương Quốc Hoa chắp tay giả vờ nịnh bợ:
- Tôi vui mừng còn không kịp, sau này tôi còn phải dựa vào ông để thăng quan phát tài.
- Cút.