Phù Diêu

Hác Long Quang vắng mặt, Vương Quốc Hoa sẽ không nói đến vấn đề nhân sự, như vậy không ý nghĩa gì. Chỉ khi Hác Long Quang có mặt, Vương Quốc Hoa mới có thể nhắc tới vấn đề nhân sự, đây là ý đồ của Vương Quốc Hoa, hắn chính là muốn trực diện đối kháng với Hác Long Quang, sau đó làm đối thủ thất bại toàn diện hoàn toàn tạo dựng được uy tín tuyệt đối của bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa.

Mà bây giờ Vương Quốc Hoa đã có khả năng làm được như vậy chưa? Nếu là lúc Vương Quốc Hoa vừa nhận chức nói như vậy đúng là trò cười. Nhưng sau một thời gian vận động, lên kế hoạch, Vương Quốc Hoa đã đang từng bước tiến về phái mục đích. Đầu tiên là bên ủy ban thị xã có hai thường vụ bắt đầu đã ngồi lệch vị trí. Trước hết là Cao Khiết bị công trình cải tạo hồ Hóa tử câu hồn, sau đó là Hàn Hạo. Mọi người đều thấy Vương Quốc Hoa đẩy Hàn Hạo lên cao, Hàn Hạo vốn có thể từ chối nhưng lại không từ chối.

Còn bên phía thị ủy, trong hai vị thường vụ thị ủy Mẫn Tự Hùng và Việt Phong, Mẫn Tự Hùng vẫn không thay đổi, Việt Phong đã có biến hoá về chất. Từ lúc đầu chống đối biến thành hợp tác. Các thường vụ khác – Trịnh Minh chỉ cần là chuyện Hác Long Quang tán thành, y nhất định sẽ phản đốn. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Xa Hướng Tiền không có sát khí gì vẫn coi như người tốt. Người như vậy có thể làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đúng là lạ, chẳng qua ở trong nhà nước có nhiều việc lạ. Bên phía Ban Tuyên giáo thì là người luôn theo chiều gió. Còn có chính ủy quân khu nói gì mà phục tùng quyết định của thị ủy. Người như vậy còn hy vọng gì.

Cẩn thận suy nghĩ, Việt Phong không khỏi giật mình. Mới bao lâu mà cục diện đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Tên Vương Quốc Hoa này có thủ đoạn cao minh ư? Hình như không đủ để nói rõ. Lý do rất đơn giản, nhìn qua Vương Quốc Hoa hình như chưa bao giờ dùng thân phận bí thư thị ủy để nói chuyện, không lên mặt bí thư với đồng nghiệp, làm người ta cảm thấy uy nghiêm của bí thư thị ủy có vẻ không đủ. Nhưng đi một vòng tròn lại đột nhiên phát hiện hầu hết mọi người đã đứng về phía thuyền của Vương Quốc Hoa.

Quá đáng sợ.

Vương Quốc Hoa nếu biết Việt Phong đang suy nghĩ gì, hắn nhất định sẽ cười nói một câu:

- Chẳng qua chỉ là hai chữ lợi hại mà thôi.

Đúng là chỉ đơn giản như vậy, Vương Quốc Hoa lựa chọn hợp tác tương đối ngang hàng khiến mọi người cùng có lợi. Hác Long Quang lại thích hợp tác bất bình đẳng, người hợp tác không thấy nhiều lợi ích về phía mình. Thậm chí Việt Phong vốn ban đầu là người bên phía Hác Long Quang, là người đầu tiên đứng ra chống đối Vương Quốc Hoa mà cũng bị Vương Quốc Hoa tung lợi ích đầu độc. mà lợi ích đó chỉ là Vương Quốc Hoa tôn trọng quyền lực của Ban tổ chức cán bộ.

Hợp tác tuyệt đối ngang hàng thì không thể hy vọng xa vời. Bí thư mãi vẫn là bí thư, khi liên quan tới lợi ích lớn thì đừng hy vọng Vương Quốc Hoa sẽ lùi một bước. Từ hiện trạng thì bên trong ủy ban thị xã đã bị Vương Quốc Hoa kích động thành chiến trường. Bên phía thị ủy mặc dù Việt Phong đã đổi ý nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến đại cuộc. Bây giờ phải xem chính là Vương Quốc Hoa định làm đến bước nào mà thôi.

Hác Long Quang chưa đến tỉnh thành đã nhận được điện, chuyện xảy ra ở hội nghị thường vụ hắn cũng được thông báo. Hác Long Quang rất giật mình, thằng Vương Quốc Hoa này mình còn tưởng hắn nhúng tay vào công tác kinh tế chỉ là hô khẩu hiệu cho có, không ngờ hắn lại đưa ra thủ đoạn đến như vậy. Hiện nay quy mô đoàn khảo sát đầu tư tỉnh Nam Thiên còn chưa rõ, kết quả ccci cũng không rõ nhưng có thể làm ra việc này thì xu thế của Vương Quốc Hoa đã đè đầu Hác Long Quang.

Vừa giật mình, Hác Long Quang vừa rất tức giận. Hai tên phản phúc Cao Khiết cùng Hàn Hạo này, còn cả thằng Việt Phong đang không rõ thái độ. Cứ như vậy cục diện hội nghị thường vụ đã khác hẳn trước.

Hác Long Quang biết mình phải làm ra chút thành tích để cướp xu thế về, nếu lần này lấy được hạng mục của tập đoàn Mỹ, đến lúc ấy có thể mời lãnh đạo tỉnh xuống thị sát, mượn oai của lãnh đạo nhất định có thể vãn hồi cục diện, làm cho mấy tên chưa có quyết định biết rõ tình hình là như thế nào.

Lưu Triệu Minh cũng khá coi trọng đoàn khảo sát của tập đoàn Mỹ, trên hội nghị chuẩn bị đã nhấn mạnh đây là chuyện hàng đầu trong công tác tư tưởng thu hút đầu tư của tỉnh Đông Hải. Đương nhiên dù coi trọng hơn nữa Lưu Triệu Minh cũng không thể tự mình ra sân bay nghênh đón, phái một phó chủ tịch tỉnh tiếp đón đã là quá cho đối phương thể diện. Lưu Triệu Minh ở tại trụ sở ủy ban tỉnh chờ tổ khảo sát hạng mục của tập đoàn Mỹ.

Hác Long Quang lên tỉnh thành tự nhiên muốn đến bái kiến Lưu Triệu Minh. Trong văn phòng, Hác Long Quang không còn vẻ uy nghiêm trước mặt cấp dưới, hắn ân cần chào hỏi:

- Sếp, công việc của thị xã Thiết Châu tôi không làm tốt gây thêm phiền phức cho ngài.

Câu nịnh rất có trình độ, ngầm nịnh bợ Lưu Triệu Minh. Đương nhiên hiện trạng thị xã Thiết Châu không quá tốt, điểm này Lưu Triệu Minh biết rõ.

- Sao chỉ có mình anh lên, Vương Quốc Hoa đâu?


Lưu Triệu Minh đặt câu hỏi. Lẽ ra Vương Quốc Hoa cũng cần lên mới đúng. Chuyện liên quan đến việc tập đoàn Mỹ có đầu tư hay không, Vương Quốc Hoa sao lại không coi trọng?

Vương Quốc Hoa không lên mà chỉ có mình Hác Long Quang, Lưu Triệu Minh sao không tức. Chẳng qua y không tiện phát giận ngay.

- Cái này, sáng nay Vương Quốc Hoa chủ trì hội nghị nói có chuyện quan trọng cần nói với mọi người nên tôi cảm thấy một mình mình lên là đủ.

Trước mặt Lưu Triệu Minh, Hác Long Quang không dám nói dối, việc này cũng dễ điều tra. Ở vấn đề này muốn chơi đểu Vương Quốc Hoa là không có ý nghĩa.

- Hồ đồ.

Lưu Triệu Minh thoáng cái là biết tâm tư của Hác Long Quang. Y thầm nghĩ như vậy cũng có thể được, nếu chuyện thành thì uy tín của Hác Long Quang ở Thiết Châu càng thêm củng cố. Lúc này Lưu Triệu Minh còn không biết Vương Quốc Hoa đã làm ra việc gì, Hác Long Quang không dám nói, quá mất mặt.

Giọng điệu của Lưu Triệu Minh không khác gì cam chịu hành vi của Hác Long Quang. Lưu Triệu Minh cũng không thấy đây là việc lớn. Bí thư thị ủy Thiết Châu không tới, thị trưởng đến là đủ. Y lập tức nói.

- 3h30 chiều nay máy bay hạ cánh, anh chuẩn bị một chút, lần này bên phía tập đoàn Mỹ thông báo nói là quyết định tạm thời, bọn họ vốn không định đến tỉnh Đông Hải. Thượng Hải và mấy tỉnh xung quanh đều đang cạnh tranh hạng mục này, nếu làm không tốt thì hạng mục không phải của chúng ta.

Hác Long Quang rất cung kính nói:

- Xin sếp yên tâm, chỉ là tôi muốn biết rốt cuộc là hạng mục gì?

Lưu Triệu Minh khá hài lòng với thái độ của Hác Long Quang, y cười nói:

- Là hạng mục Polycarbonate ( là hợp chất cao phân tử với nhiều ưu điểm: nhẹ, dẽo, bền, độ chiết suất cao, chịu được va đâp và chống trầy sướt….) có lẽ anh chưa từng nghe nói qua. Thứ này nếu đầu tư ở tỉnh Đông Hải chúng ta thì ít nhất cũng là ba bốn trăm triệu đô.

- Quả thật tôi chưa từng nghe nói qua, sếp đúng là có kiến thức uyên bác.

Hác Long Quang vội vàng nịnh bợ. Lưu Triệu Minh cũng chỉ nghe người khác nói, hắn đâu hiểu được thuật ngữ chuyên môn này. Làm lãnh đạo chỉ cần làm được đến bước này là đủ, không cần hiểu rõ hoàn toàn, nắm tổng thể còn đâu sẽ có người giúp. Vì hạng mục này Lưu Triệu Minh cũng đã đi tìm hiểu thứ này. Nhưng từ tin tức truyền tới có vẻ không quá rõ ràng, hình như sẽ gây ô nhiễm môi trường khá nặng nề. Nhưng hạng mục này khắp nơi đều tranh đoạt, Thượng Hải còn không sợ ô nhiễm, tỉnh Đông Hải có gì phải sợ? Đây là thành tích cơ mà.

Những câu này Lưu Triệu Minh để ở trong lòng. Chẳng qua hắn có chút tò mò là người Mỹ sao biết điều kiện của thị xã Thiết Châu thích hợp làm cái này, hơn nữa điểm danh muốn lãnh đạo thị ủy Thiết Châu lên tỉnh thành gặp. Lưu Triệu Minh tự giải thích cho mình là người Mỹ làm việc tỉ mỉ, sau khi khảo sát nhiều mặt đưa ra kết quả. Không chừng người ta đã đến Thiết Châu khảo sát thực địa nhưng không thông báo anh mà thôi.

Hội nghị ở Thiết Châu kết thúc rất nhanh, gần tiếng là tan họp. Vương Quốc Hoa gọi Hàn Hạo lại nói:

- Thị trưởng Hàn, anh theo tôi lên tỉnh, chuyện này cần báo cáo với tỉnh ủy một chút.


Thiết Châu đưa đoàn khảo sát đầu tư từ tỉnh Nam Thiên tới, đây coi như việc lớn của cả tỉnh Đông Hải, phải cần báo cáo với tỉnh. Vương Quốc Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng nên càng cần báo cáo hơn.

Vương Quốc Hoa dẫn theo Từ Diệu Quốc, Hàn Hạo lên tỉnh, đến trụ sở tỉnh ủy đã là 2h chiều. Tìm chỗ ăn trưa xong hắn gọi điện cho Mã Dược Đông.

Thái độ Mã Dược Đông khá tốt, rất khách khí hỏi có việc gì. Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Mã Dược Đông lúc này nghiêm túc nói:

- Được, cậu lập tức tới văn phòng tôi.

Vương Quốc Hoa dập máy, Hàn Hạo hỏi:

- Bí thư, hai nhà đầu tư kia đâu sao không thấy?

Vương Quốc Hoa cười giải thích:

- Bọn họ tạm thời có việc gấp chạy về tỉnh Nam Thiên, tôi đã bảo trưởng ban thư ký an bài đưa người, bọn họ còn không muốn, chê xe của tôi quá cũ, ngồi không thoải mái. Hai tên này là nhân vật đại biểu của giai cấp tư sản hủ hóa.

Mã Dược Đông từ trong nhà đi ra thấy Vương Quốc Hoa và mấy người chờ ở đó, y cười nói:

- Quốc Hoa, chưa kịp ăn trưa à?

Mã Dược Đông chủ động hỏi, Vương Quốc Hoa cũng biết ý mà cười nói.

- Đã ăn một chút, báo cáo xong công việc chúng tôi đi khao mình một bữa cũng được.

Trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy Lưu Triệu Minh đưa ra việc tập đoàn Mỹ đến khảo sát đầu tư, người Mỹ có thể đến tỉnh Đông Hải khảo sát đó là thành tích của bên chính quyền. Mã Dược Đông ngoài mặt không nói nhưng trong lòng rất khó chịu, hiện nay phát triển kinh tế áp đảo tất cả, Lưu Triệu Minh nếu có thể bắt hạng mục này, Mã Dược Đông mà không có thứ đối kháng thì hai năm tới sẽ có xu thế không tốt chút nào.

Đúng là buồn ngủ có người đưa gối, Vương Quốc Hoa đột nhiên báo cáo việc có một đoàn khảo sát đầu tư từ tỉnh Nam Thiên tới, hơn nữa trước mắt đã xác định sẽ đầu tư khoảng ba đến năm trăm triệu. Đây vừa nhìn là biết không phải con số nhỏ, nhỡ đâu tổng vốn đầu tư từ tỉnh Nam Thiên đến một hai tỷ, như vậy Mã Dược Đông sẽ không mất khí thế trước mặt Lưu Triệu Minh. Lưu Triệu Minh mày nịnh người nước ngoài đến đầu tư kiếm thành tích, tao đào móc tiềm lực trong nước cũng là thành tích lớn mà.

- Ha ha, báo cáo xong rồi, thành tích nếu làm tôi hài lòng thì tôi sẽ mời khách.

Mã Dược Đông cũng không nói công việc xếp đầu, cũng không khen ngợi gì cả mà nói mình mời khách, nó có lợi hơn lời khen nhiều.


Vào văn phòng, Vương Quốc Hoa chuyển cho Hàn Hạo chính thức báo cáo còn mình chỉ bổ sung vài câu. Hành vi này Mã Dược Đông thấy được, Hàn Hạo này là Phó thị trưởng thường trực cơ mà. Giữa Đảng ủy và chính quyền là sự hài hòa và nghệ thuật đấu tranh, Hàn Hạo nhận ra Vương Quốc Hoa đã kéo được Phó thị trưởng thường trực về phía mình.

Có thể túm được tên đứng thứ hai bên chính quyền, Vương Quốc Hoa này cũng có thủ đoạn. Chờ Hàn Hạo báo cáo xong, tâm trạng Mã Dược Đông khá vui vẻ. trong quá trình báo cáo Hàn Hạo nhấn mạnh tác dụng mang tính quyết định của Vương Quốc Hoa trong hành động thu hút đầu tư lần này, điểm này có quan hệ mật thiết với việc Vương Quốc Hoa từng nhận chức ở tỉnh Nam Thiên, Mã Dược Đông không lạ.

Mã Dược Đông chỉ suy nghĩ Vương Quốc Hoa làm mấy năm ở tỉnh Nam Thiên không ngờ có thể làm nhà đầu tư đi theo tới tỉnh Đông Hải, qua đó thấy được hắn được lòng người ở tỉnh Nam Thiên như thế nào.

- Đồng chí Quốc Hoa, cậu nói thật với tôi xem đại khái kéo được bao nhiêu đầu tư?

Mã Dược Đông cười nói một câu, Hàn Hạo không đưa ra con số quá rõ ràng.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cái này không tiện nói, chẳng qua từ hai hạng mục đã xác định thì dù đoàn khảo sát không có một hạng mục nào thì Thiết Châu cũng có thể có bảy tám trăm triệu đầu tư.

- Ừ, chờ chút, cậu nói hai hạng mục nào? Không phải có một trụ sở sản xuất điện tử ư?

Mã Dược Đông hỏi tới, Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ vỗ đầu nói.

- Là tôi quên mất, là như thế này, còn có một hạng mục là công trình cải tạo hồ Hóa tử, đây là hạng mục đầu tư bất động sản.

- Ừ cậu nói cẩn thận một chút.

Mã Dược Đông nhấn giọng, cải tạo hồ Hóa tử có ý nghĩa khác so với đầu tư bình thường, hạng mục này khá đặc thù. Vương Quốc Hoa làm như thế nào để nhà đầu tư bỏ tiền ra cải tạo hồ Hóa tử, trong đó có tính tham khảo rất lớn. Tỉnh Đông Hải có không ít tình huống như vậy tồn tại.

- Chuyện phải nói từ bản quy hoạch ba năm trước của phó thị trưởng Cao Khiết.

Vương Quốc Hoa há mồm là nói ra được, từ việc tìm ra bản quy hoạch trong đống văn kiện cũ, sau đó tìm nhà đầu tư đàm phán, cũng lừa được người. Vương Quốc Hoa quả thật rất có bản lĩnh, đồng thời hắn cũng nhấn mạnh về phó thị trưởng Cao Khiết.

Mã Dược Đông nhạy cảm ý thức được điểm này nhưng vẫn rất tự nhiên, rất kiên nhẫn nghe Vương Quốc Hoa báo cáo. Đúng thế, cục trưởng cải tạo hồ Hóa tử này nếu được khởi động sẽ liên quan tới phúc lợi của năm trăm ngàn dân Thiết Châu, nhưng nhìn một sự vật nhất định phải nhìn tính nhiều mặt của nó. Vứt bỏ bản thân công trình, Mã Dược Đông tìm ra một tín hiệu khác, nó làm Mã Dược Đông không khỏi giật mình. Vương Quốc Hoa mới nhận chức mấy ngày mà đã bắt được hai thường vụ thị ủy, phó thị trưởng. Nói cách khác cái gọi là hậu hoa viên của Hác Long Quang đã bị Vương Quốc Hoa đào loạn.

Cuộc báo cáo gần hai tiếng bị một cuộc điện thoại kết thúc, Mã Dược Đông nghe điện rồi nhíu mày nói:

- Đúng, đang ở chỗ tôi? Cái gì? Tổng giám đốc tập đoàn Mỹ yêu cầu nhất định phải gặp Vương Quốc Hoa? Nếu không sẽ không chịu lên xe rời sân bay?

Mã Dược Đông nghi hoặc nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi nói với đầu kia.

- Tôi biết rồi.

- Đồng chí Quốc Hoa, cậu lập tức đến sân bay một chuyến, còn lại về nói tiếp.


Ý của Mã Dược Đông là bây giờ không cần gấp phải hỏi tại sao tổng giám đốc tập đoàn Mỹ lại muốn gặp Vương Quốc Hoa, lát hắn còn dám giấu mình ư?

Mã Dược Đông cũng đang rất khoái trá, chờ Vương Quốc Hoa vội vàng rời đi, Mã Dược Đông cầm cốc trà lên lẩm bẩm nói:

- Lưu Triệu Minh chắc là phải đổi cốc trà rồi.

Bên sân bay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chuyến bay của tập đoàn Mỹ hạ cánh rất đúng giờ, không hề muộn như thường lệ. Lúc máy bay hạ cánh, phó chủ tịch tỉnh Diêu bên ủy ban tỉnh dẫn theo đoàn nghênh đón trực tiếp vào sân bay, biểu ngữ chăng lên, đội nhạc náo nhiệt.

Vấn đề là bên phía tập đoàn Mỹ có một mỹ nữ còn đi đầu. Đi tới trước mặt cô ả tháo kính râm nhìn quanh một vòng, lúc bắt tay và giới thiệu thân phận với phó chủ tịch tỉnh Diêu, thân phận của mỹ nữ tổng giám đốc này mới rõ ràng.

Nhưng tổng giám đốc xinh đẹp lại nói một câu làm phó chủ tịch tỉnh Diêu rất buồn bực:

- Vương Quốc Hoa đâu? Thằng khốn này sao không tới? Nếu không phải hắn lừa tôi, tôi đâu rảnh rỗi chạy tới tỉnh Đông Hải làm gì? Trước đó đã nói rõ hắn nhất định phải đến tiếp tôi. Cái khác tôi mặc kệ, hắn không đến đón thì tôi không lên xe.

Tổng giám đốc mỹ nữ - Nghiêm Giai Ngọc đây là cố ý, hơn nữa cô có quyền lợi này. Đến tỉnh Đông Hải là do cô tự chủ trương, hơn nữa hành vi này của cô thì người Mỹ đi theo cũng vui vẻ nhìn thấy. Làm khó đám quan chức chính phủ sẽ có lợi khi đàm phán.

phó chủ tịch tỉnh Diêu cũng chỉ buồn bực mà thôi, Hác Long Quang trong đội ngũ tiếp đón không phải buồn bực mà là muốn đâm đầu đi chết. Con mẹ nó chứ, còn để người ta sống hay không, chuyện như thế này mà cũng có thể xảy ra ư?

Sau khi buồn bực phó chủ tịch tỉnh Diêu cũng rất tức giận. Y lớn tiếng nói với người văn phòng:

- Các anh làm việc thế vậy hả? đối phương yêu cầu như thế nào cũng không rõ là sao?

Lần này quá mất mặt, phó chủ tịch tỉnh Diêu từ tức giận nhanh chóng biến thành lửa giận.

Y cũng không trách tội Vương Quốc Hoa. Hạng mục này nghe nói tập đoàn Mỹ vốn không tính tới tỉnh Đông Hải, gần như có thỏa thuận miệng với Thượng Hải, bây giờ tập đoàn Mỹ tạm thời tới đây có lẽ do quan hệ cá nhân của Vương Quốc Hoa phát huy tập đoàn. Ừ chắc là có quan hệ với vị tổng giám đốc xinh đẹp này. Vấn đề là đám người ở văn phòng ủy ban tỉnh dám giấu diếm không báo cáo, có phải định chơi đểu mình không?

Sau khi tức giận phó chủ tịch tỉnh Diêu gọi ngay cho Lưu Triệu Minh, nghe xong Lưu Triệu Minh cũng trợn tròn mắt. Bên văn phòng không phải đã nói là người Mỹ có thể đến một chuyến có lẽ là do giá đất, chỉ cần chính quyền nhường nhiều một chút là sẽ lấy được hạng mục sao? Đây là hạng mục rất lớn, sao lại thò ra thằng Vương Quốc Hoa?

Không phải muốn biến mình thành trò cười ư? Người do Vương Quốc Hoa mời tới, lúc đón mà Vương Quốc Hoa lại không có mặt. Trò cười này lại diễn ra trước mặt nước ngoài nữa chứ. Món nợ này không biết nên tính với ai, Lưu Triệu Minh trong lúc nhất thời không nghĩ tới cái này. Y vội vàng bảo người liên lạc với Thiết Châu, dù gì cũng bảo Vương Quốc Hoa gọi điện nói rõ với người Mình. Lưu Triệu Minh tin trước mặt đại cuộc Vương Quốc Hoa sẽ không hồ đồ.

Bên văn phòng thị ủy Thiết Châu nói Bí thư Vương lên tỉnh báo cáo công việc, đã đến nơi được một hai tiếng. Vương Quốc Hoa lên báo cáo công việc chỉ có hai đối tượng có thể, một là Mã Dược Đông, một là Lưu Triệu Minh. Vậy khả năng chỉ còn là tìm Mã Dược Đông, Lưu Triệu Minh mặc dù cảm thấy rất mất mặt nhưng vẫn phải gọi cho Mã Dược Đông.

Bên phía sân bay phó chủ tịch tỉnh Diêu nói ngọt mãi Nghiêm Giai Ngọc mới đồng ý lên xe ra khỏi sân bay tìm nơi nghỉ ngơi và chờ Vương Quốc Hoa xuất hiện. phó chủ tịch tỉnh Diêu không biết ả này có quan hệ gì với thằng Vương Quốc Hoa kia mà làm ra việc như thế này. Còn theo Hác Long Quang nghĩ là đám Mỹ không biết xấu hổ, Vương Quốc Hoa càng không biết xấu hổ quyến rũ gái Mỹ.

Trong phòng nghỉ biến thành một cục diện rất thú vị, một bên là người Mỹ ngồi một chỗ nói chuyện vui vẻ. Một bên là người bên phía tỉnh Đông Hải đi đón đều lo lắng chờ đợi. Cuối cùng nhận được điện nói Vương Quốc Hoa đang trên tỉnh, đang chạy tới sân bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận