Tằng Trạch Quang rất vui vẻ, mặc kệ lãnh đạo nào có nhân viên như vậy muốn không vui cũng khó. Chuyện Bộ giao thông vừa quyết định, tỉnh ủy còn chưa có tin tức mà mình đã nhận được tin. Hôm qua Tằng Trạch Quang gọi điện báo cáo việc này với Ôn Xương Thịnh, bí thư Ôn cũng rất kinh ngạc, giọng điệu nói chuyện cũng lộ vẻ thân thiết. Lúc ấy Tằng Trạch Quang rất thoải mái.
Được bí thư thị ủy khen ngợi thì sau này làm ra thành tích rồi được đề bạt sẽ không quá khó khăn. Có thể nghe được tin này chính là một loại quan hệ, rất nhanh có thể hoàn thành giai đoạn một của quá trình vận chuyển lao động chính là thể hiện năng lực. Có người giúp là việc nhỏ, quan trọng là Vương Quốc Hoa làm việc có trật tự.
- Quốc Hoa, vẫn còn thời gian, tôi quyết định tổ chức hội nghị ban bí thư đột xuất nghiên cứu vấn đề này. Cậu không cần đi, chờ lát nữa cậu báo cáo với các đồng chí khác trong cuộc họp.
Tằng Trạch Quang không cần Liễu Thụ thông báo mà tự lấy điện thoại gọi. Các phó bí thư đều rất giật mình, sao không phải là thư ký hoặc Cao Cận Giang gọi điện? Như vậy chỉ có thể nói bí thư Tằng rất coi trọng hội nghị này, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn?
Chỉ Hồng Tồn Minh nhận được điện mới nở nụ cười. Y biết Vương Quốc Hoa sau khi về báo cáo chuyện gì đó làm Tằng Trạch Quang rất hưng phấn. Lúc này Tằng Trạch Quang đã nắm quyền chủ động tuyệt đối trong hội nghị ban bí thư. Ở tình huống tốt đẹp này, nhân viên thân tín lại mang tin tức tốt, thành tích ra có thể không vui sao? Hồng Tồn Minh không khỏi thầm ghen ghét Tằng Trạch Quang có một thân tín tốt như vậy. Đồng thời cũng may mắn vì Tằng Trạch Quang hình như không biết quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương.
Các phó bí thư rất nhanh đến đông đủ. Thấy Vương Quốc Hoa ở phòng họp làm mọi người đều giật mình. Hắn mới đi có hai ba ngày mà đã có kết quả sao?
Tằng Trạch Quang ho khan một tiếng:
- Thưa các đồng chí, chúng ta bắt đầu họp. Nội dung cuộc họp có hai vấn đề. Một là đồng chí Vương Quốc Hoa đi Thượng Hải đã có kết quả, đã đàm phán xong với hai công ty muốn thuê người, đây là mở đầu tốt cho việc vận chuyển lao động của huyện ta. Sau đây mời đồng chí Vương Quốc Hoa báo cáo công việc.
- Bí thư, vấn đề thứ hai là gì?
Quản Nhất Vĩ nói khá lạnh nhạt. Có chuyện nhỏ này mà khẩn cấp tìm mọi người họp như vậy có phải là chuyện bé xé ra to không? Hơn nữa việc này chủ yếu do bên chính quyền phụ trách, huyện ủy cần gì chú ý như vậy?
Tằng Trạch Quang đang vui vẻ nên không hề tức giận nói.
- Chuyện thứ hai càng quan trọng hơn, sở dĩ không nói là vì không muốn mọi người tập trung chú ý vào việc đó.
Tằng Trạch Quang giải thích như vậy, mọi người đành phải nghe Vương Quốc Hoa báo cáo trước. Kết quả Vương Quốc Hoa nói xong mọi người vỗ tay nhất trí khen ngợi. Chuyện do bí thư, chủ tịch huyện tự mình phụ trách thì sao có thể không khen. Ngay khi mọi người đang chờ Tằng Trạch Quang nói chuyện thứ hai thì Hồng Tồn Minh giơ tay nói:
- Bí thư Tằng, tôi có lời muốn nói.
- Mời anh.
Tằng Trạch Quang nói rất khách khí nhưng thật ra đang cảnh giác. Hai người tuy liên minh, Vương Quốc Hoa làm rất tốt, chế độ khảo sát cán bộ của Hồng Tồn Minh còn đang trong quá trình áp dụng, đây cũng là thành tích. Hồng Tồn Minh có phải là ghen tị không? Dù sao việc vận chuyển lao động này là của mình và Quản Nhất Vĩ, không có chuyện của người khác.
- Làm phó bí thư phụ trách, trong thời gian này tôi cảm thấy kết cấu cán bộ huyện Nam Sơn lão hóa một cách nghiêm trọng, tư tưởng cứng nhắc. Thưa các đồng chí, Trung ương Đảng nhiều lần nhấn mạnh trẻ hóa cán bộ, đây là quyết định rất sáng suốt, là quyết định phù hợp với trào lưu phát triển của lịch sử. Thông qua chuyện của đồng chí Vương Quốc Hoa, chúng ta có thể so sánh một chút nếu là một đồng chí khác đi làm thì có thể nhanh như vậy đã thấy hiệu quả chưa? Vấn đề này chúng ta đáng phải suy ngẫm. Đồng chí Vương Quốc Hoa còn trẻ, dám nghĩ dám làm, chuyện ở Thượng Hải vừa xong lập tức trở về báo cáo, đây là tinh thần gì? đây là tinh thần phụ trách của một Đảng viên, tôi đề nghị huyện ủy cần phải có lời khen ngợi với đồng chí Vương Quốc Hoa.
Toàn trường trở nên yên tĩnh, Hồng Tồn Minh đột nhiên nhảy ra khen Vương Quốc Hoa là có ý gì?
Tằng Trạch Quang liếc nhìn Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt hắn hơi lo lắng. Y nghĩ xem ra Hồng Tồn Minh muốn dùng việc này để nâng cao khẩu hiệu cho chế độ khảo sát cán bộ.
Hồng Tồn Minh nói xong lại thầm đắc ý, ai có thể nghĩ ra ý đồ của mình chứ?
Quản Nhất Vĩ lại thầm mắng Hồng Tồn Minh vô sỉ, vì thuận lợi phổ biến chế độ khảo sát cán bộ không ngờ lại khen Tằng Trạch Quang như vậy. Bề ngoài là khen Vương Quốc Hoa nhưng ai không biết chủ của Vương Quốc Hoa là ai? Mẹ nó chứ, tốt xấu cũng là nhân vật thứ ba của huyện ủy mà lại vô sỉ đến thế?
- Ý của đồng chí Tồn Minh rất tốt, chẳng qua theo tôi thấy Tiểu Vương còn trẻ, còn cần rèn luyện. Chúng ta thảo luận đề tài thứ hai.
Tằng Trạch Quang rất tự nhiên nói sang chuyện khác, trong lòng lại nghi ngờ Hồng Tồn Minh khen Vương Quốc Hoa như vậy có phải có ý đồ xấu không?
Tằng Trạch Quang nói:
- Căn cứ tin tức đáng tin cậy, Bộ giao thông đã đưa ra quyết định thông qua phương án xây dựng hai đường cao tốc ở địa phận tỉnh ta. Thưa các đồng chí, chuyện này tôi đã báo cáo với Bí thư thị ủy Ôn. bí thư Ôn chỉ thị chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này, tranh thủ đường cao tốc đi qua thị xã Lưỡng Thủy.
Tin này như quả bom làm mọi người chấn động. so sánh với chuyện này thì thành tích nhỏ đáng gì? Quan trọng nhất chính là nơi phát ra nguồn tin này. Mọi người đều có đường dây bên trên nhưng không nhận được tin gì mà Tằng Trạch Quang đã báo cáo với bí thư thị ủy.
Hồng Tồn Minh rất nhanh khôi phục bình thường, y kết luận tin này là ừ Vương Quốc Hoa mà có. Y càng ghen ghét Tằng Trạch Quang hơn. Có một thân tín như vậy, số tên Tằng Trạch Quang quá tốt. Quản Nhất Vĩ lại nghĩ đến việc khác, Tằng Trạch Quang có tin tức này thì mình còn đấu gì nữa, đấu thắng được sao?
Vậy mình chỉ có thể tham gia vào đó, dù sao đây cũng là thành tích tập thể mà. Không thể không nói Quản Nhất Vĩ là nhân vật giỏi về chính trị, có lựa chọn quyết đoán. Chuyện này nếu có vấn đề gì thì kẻ đen đủi đầu tiên chính là y, có thể đắc tội hết lãnh đạo từ trên xuống dưới.
Vương Quốc Hoa lúc này đã lặng lẽ rời đi, chỉ có Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh chú ý đến hắn. Phòng hội nghị im lặng một lúc, Quản Nhất Vĩ là người đầu tiên tỏ thái độ.
- Bí thư, chuyện này nhất định phải dồn hết toàn lực xử lý.
Ra bên ngoài Vương Quốc Hoa thấy rất thoải mái, chuyện cần làm hắn đã làm, tiếp theo là của lãnh đạo. Bên Tằng Trạch Quang sẽ không thiếu chỗ tốt cho mình. Về đến văn phòng, Vương Quốc Hoa vừa đặt mông ngồi xuống thì ngoài cửa đã xuất hiện gương mặt xinh đẹp.
Nghiêm Giai Ngọc chui vào đóng cửa nói.
- Nghe nói anh lần này đi Thượng Hải rất thuận lợi?
- Cũng được.
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào cửa, Nghiêm Giai Ngọc bĩu môi nói:
- Không lãng mạn gì cả.
Vừa nói cô hơi hé cửa ra.
Vương Quốc Hoa bảo cô ngồi xuống.
- Tối có lẽ không có thời gian.
Nghiêm Giai Ngọc có chút giật mình:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa giơ ngón cái lên nói:
- Đưa tai lại đây.
Nghiêm Giai Ngọc làm theo, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói. Nghiêm Giai Ngọc kêu lên:
- Chuyện này mà anh cũng có thể nghe được? Quá lợi hại.
- Đây là anh số tốt nên nghe được, lúc mới nghe anh cũng rất giật mình.
- Em về trước.
Nghiêm Giai Ngọc không nói gì mà quay đầu đi luân. Vương Quốc Hoa biết cô đi làm gì nhưng không ngăn lại. Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói là rất quan trọng.
Hội nghị kéo dài đến bảy giờ tối mới kết thúc, cuối cùng quyết định thành lập một tổ lãnh đạo do Tằng Trạch Quang, Quản Nhất Vĩ làm tổ trưởng tổ phó toàn lực xúc tiến đường cao tốc đi qua thị xã Lưỡng Thủy và huyện Nam Sơn. Về văn phòng không thấy Vương Quốc Hoa đâu, Tằng Trạch Quang không khỏi tức giận vì nghĩ đây là chuyện tốt của Liễu Thụ. Y đang định mắng thì Vương Quốc Hoa đã tới.
- Sếp, ngài chưa đi ăn sao?
- Thằng này, đi theo tôi.
Tằng Trạch Quang xua tay gọi Vương Quốc Hoa xuống lầu. Lúc lên xe y nói với Liễu Thụ và lão Diêu:
- Hai người về đi, Quốc Hoa đi theo tôi là được.
Vì thế Vương Quốc Hoa lái xe chở Tằng Trạch Quang rời khỏi huyện ủy.
- Quốc Hoa, người bạn kia của cậu có thể có tác dụng không?
Tằng Trạch Quang đột nhiên hỏi một câu.
- Cái này cũng khó nói, lúc ấy cậu ta uống nhiều nên tôi mới nghe được tin này.
Vương Quốc Hoa cẩn thận trả lời. Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng nói:
- Đúng thế, có thể nhận được tin đã là ưu thế, làm người không nên quá tham.
Tuy nói vậy nhưng Tằng Trạch Quang vẫn rất thất vọng. Chẳng qua nghĩ xong y lại thấy buồn cười. Vương Quốc Hoa mới bao tuổi? Nghe tin này báo cáo ngay cho mình, mình còn mong gì nữa?
- Đúng rồi Quốc Hoa, vừa nãy Hồng Tồn Minh đề nghị cậu làm bí thư đảng ủy Phòng lao động, cậu thấy sao?
- Tôi nghe sếp.
Vương Quốc Hoa cười cười trả lời nhưng trong lòng rất vui vẻ, đây là làm mình lên chức trưởng phòng.