Ả phụ nữ bên cạnh Lục Vĩnh Hạo dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Quốc Hoa, nguyên nhân là gì Vương Quốc Hoa không cần muốn biết.
- Tôi có vài lần tiếp xúc với chủ nhiệm Lãnh, quan hệ coi như hòa hợp.
Lục Vĩnh Hạo thản nhiên nói, vừa nói y vừa nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa rồi nói tiếp.
- Mai tôi lên Bắc Kinh, mong rằng Quốc Hoa chỉ giáo.
Lời này có chút mâu thuẫn, Vương Quốc Hoa thật ra có thể nghe được ý của đối phương. Hắn nói.
- Tôi chỉ là nghe nói trung ương có vẻ không hài lòng với tỉnh Đông Hải, cho rằng đội ngũ cán bộ lão hóa, quan niệm tư tưởng trì trệ là nguyên nhân chủ yếu.
Mắt Lục Vĩnh Hạo mở to sáng rực lên. Trong quá trình biến hoá từ tối đến sáng chỉ trong hai giây, Lục Vĩnh Hạo lập tức khôi phục thái độ bình thường.
- Cảm ơn Quốc Hoa lão đệ đã chỉ điểm.
Y vừa nói vừa xoay người nói với cô gái bên cạnh.
- Thải Thanh.
Cô gái thu ánh mắt bất mãn cầm một chiếc thẻ trong ví đặt lên bàn.
Lục Vĩnh Hạo cười nói.
- Không là gì cả, chỉ là thẻ mua sắm ở trung tâm thương mại Thần Châu.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Bí thư Lục quá khách khí rồi, thực ra tôi cũng không giúp gì, thẻ thì để Thải Thanh tiểu thư dùng đi, tôi còn có chút chuyện cần xử lý, xin đi trước.
Vương Quốc Hoa nói đi là đi. Lục Vĩnh Hạo cũng không giữ, y đưa ra tận cửa. Lúc về Thải Thanh có chút khó chịu nói.
- Tên này quá ngạo mạn, anh khách khí với hắn như vậy mà hắn còn ra vẻ này kia.
Lục Vĩnh Hạo sa sầm mặt lại, y tức giận nói:
- Coo biết gì? Câu nói vừa rồi của hắn bao tiền cũng không mua được đâu.
Giọng điệu nghiêm khắc của Lục Vĩnh Hạo làm Thải Thanh ngậm miệng lại ngay. Đi theo bên cạnh Lục Vĩnh Hạo lâu như vậy, lần đầu Thải Thanh bị đối xử thế này. 20 năm trước Lục gia có sức ảnh hưởng lớn trên chính trường, theo thời gian trôi qua khiến thế hệ trước coi như không còn, thế hệ này có mỗi Lục Vĩnh Hạo chống đỡ cục diện. Tuy nói vẫn còn các mối quan hệ nhưng lúc quan trọng có thể phát huy tác dụng hay không cũng khó nói. Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao Lục Vĩnh Hạo là thường vụ tỉnh ủy lại mấy lần muốn tung cành ô liu về phía Vương Quốc Hoa.
Nhìn thoáng qua Thải Thanh, Lục Vĩnh Hạo không hề mềm lòng mà nói thêm.
- Nhớ lần sau gặp hắn nhất định phải nịnh thật tốt.
Thấy Thải Thanh hoảng loạn, Lục Vĩnh Hạo mới thu vẻ tức giận.
- Thẻ này cô dùng đi, thích mua gì thì mua. Tôi đầu óc lúc này đúng là có vấn đề, quên mất hắn được gọi là Tài thần ra.
Thải Thanh có chút tò mò nói:
- Tài thần gia gì vậy anh?
Lục Vĩnh Hạo hơi khinh thường nhìn đối phương.
- Chiếc đồng hồ trên tay hắn nghe nói mấy năm trước đã có giá vài triệu. Vì cái này Ủy ban kỷ luật trung ương còn phái người đến tỉnh Nam Thiên điều tra vấn đề kinh tế của hắn kết quả xám xịt mà về. Nghe nói hắn có rất nhiều tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ, hơn nữa là thu nhập hợp pháp. Hắn sở dĩ gọi là Tài thần gia không vì hắn kiếm tiền ở trong nước mà hắn toàn kiếm tiền ở nước ngoài.
Lục Vĩnh Hạo vừa nói vừa nhíu mày, tên Vương Quốc Hoa này tuy lộ chút tin nhưng vẫn còn đề phòng mình, phải nghĩ biện pháp kéo gần quan hệ với hắn mới được.
- Đúng, cô bé dẫn chương trình mà em nói tên gì?
Lục Vĩnh Hạo đột nhiên hỏi như vậy, Thải Thanh cảnh giác nhìn đối phương.
- Kiều Na.
- Cô về nói một câu là không ai được có ý đồ với ả.
Lục Vĩnh Hạo nói xong cầm cặp đi không giải thích gì. Thải Thanh mặt trắng bệch tay run run. Lục Vĩnh Hạo đi đến cửa mới quay đầu lại nói:
- Cô ngồi đó làm gì, đi theo tôi. Mà cô đừng hiểu lầm, tôi định lưu lại cho Vương Quốc Hoa.
….
Câu lạc bộ Mộng Huyễn có lẽ là câu lạc bộ giải trí cao cấp nhất thành phố Thần Châu. Vương Quốc Hoa không đi xe của mình mà đi xe Khương Nghĩa Quân tới, hắn cũng không dẫn ai khác đi cùng.
Xe đến nơi có người chờ ở dưới lầu dẫn bọn họ lên tầng ba. Căn phòng này có thể chứa khoảng 20 người, bên trong có một người trẻ tuổi cùng hai cô em xinh xắn.
Thấy Khương Nghĩa Quân, Lý Tiểu Lục đứng lên nói.
- Tổng giám đốc Khương, đây là bạn anh ư? Có phải là có việc khó xử muốn tìm tôi giúp? Anh yên tâm, Lý Tiểu Lục tôi nặng nhất là nghĩa khí, chuyện của bạn là việc của tôi.
Khương Nghĩa Quân có chút khó coi nhìn Vương Quốc Hoa.
- Sao vậy?
Lý Tiểu Lục nhìn ra có vẻ không đúng, hai tên này không giống đến làm khách. Trước đó trong điện thoại Lý Tiểu Lục cũng chỉ nói có bạn muốn gặp hắn.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn Lý Tiểu Lục không nói gì, hắn ngồi xuống ghế lấy thuốc ra hút.
- người không quan hệ ra ngoài, tôi có chút chuyện cần nói.
Lý Tiểu Lục lập tức cười lạnh một tiếng, hắn xua tay đuổi hai em ra ngoài.
- Khương Nghĩa Quân, tôi hợp tác với anh là nể mặt anh. Sao? Tìm người đàm phán ư? Chê tôi chiếm nhiều cổ phần hơn không? Cái này dễ mà, tôi có thể không chiếm nhiều, bốn phần là đủ.
Vừa nói Lý Tiểu Lục bắt chân lên bàn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Vương Quốc Hoa.
- Lệnh tôn là phó tư lệnh quân khu Lý Hán Hùng?
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn hắn, chân Lý Tiểu Lục cứng lại, hắn ngồi thẳng dậy nói.
- Xem ra anh cũng là người biết hàng, muốn gì cứ nói.
- Khương Nghĩa Quân là huynh đệ của tôi, hắn làm ăn nghiêm chỉnh, tôi không hy vọng anh xen vào. Việc hôm nay tôi coi như chưa xảy ra, nước sông không phạm nước giếng.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, mặt Lý Tiểu Lục lại đổi như không nhịn được. Cuối cùng hắn hậm hực nói.
- Anh nói là tôi phải nghe sao? Vậy về sau còn lăn lộn như thế nào?
Vương Quốc Hoa giơ hai ngón tay lên.
- Hai lựa chọn, một là tôi đi ngay, lát xảy ra chuyện gì cũng khó nói. Thứ hai tôi tên Vương Quốc Hoa, anh có thể đi hỏi thăm biết tôi là ai rồi về nói chuyện. Thuận tiện nhắc anh một câu nếu không tìm được tin về tôi thì anh có thể về nhờ ông bố đến nói chuyện với tôi. Về phần anh còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi.
- Mày nghĩ tao sợ ư?
Lý Tiểu Lục cầm chai bia trên bàn ném tới, Vương Quốc Hoa tránh ra sau không hề do dự cầm chai rượu ném lại. Có lẽ không nghĩ Vương Quốc Hoa dám đánh trả nên Lý Tiểu Lục không kịp trốn, trúng ngay chai vào trán.
- Con mẹ mày.
Lý Tiểu Lục nhảy dựng lên cầm chai bia lao tới. Khương Nghĩa Quân vội vàng đứng dậy ôm hắn lớn tiếng khuyên.
- Tổng giám đốc Lý bớt giận bớt giận.
Lý Tiểu Lục nhìn như nổi giận nhưng ánh mắt đã có chút không đúng. Ánh mắt của hắn không phải là muốn giết người mà là nghi hoặc. Ở chỗ của mình mà có thằng dám đánh mình, Lý Tiểu Lục không khỏi kiêng kỵ.
- Khương Nghĩa Quân, ông để hắn tới, hắn nếu có thể đánh vào tôi thì tôi đảm bảo hắn sống không bằng chết.
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh nói, mắt không thèm để ý đến Lý Tiểu Lục. Lý Tiểu Lục lúc này không thể nhịn được, hắn ra vẻ tức giận tiếp tục lao tới.
Khương Nghĩa Quân cũng không cản. Lý Tiểu Lục vọt đến trước mặt Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa ngồi im không động. Hắn châm thuốc hút một hơi rồi lạnh nhạt nhìn đối phương.
- Trước khi chai rơi xuống tôi muốn khuyên cậu tìm hiểu cho rõ nếu không sẽ gây họa cho bố mẹ mày đó.
Lý Tiểu Lục giơ chai không dám đập xuống, giọng lại hỏi rất lớn.
- Mày vừa nói mình tên gì?
- Vương Quốc Hoa, nhắc thêm một câu tôi là bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu.
Vương Quốc Hoa dứt câu tay Lý Tiểu Lục buông nhẹ ra, chai bia rơi bịch xuống đất.
- Giỏi mày đợi, có giỏi đừng đi.
Lý Tiểu Lục nói xong lao ra ngoài đóng bịch cửa lại.
Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích, Khương Nghĩa Quân thật ra lại sợ đổ mồ hôi đầy đầu. Hắn đi tới nhỏ giọng nói.
- Quốc Hoa, bố thằng này trong quân đội, ông cẩn thận không thiệt đó.
- Tôi ước gì như vậy, như vậy tôi không phải e ngại gì cả. Hắn mà đánh vỡ đầu tôi, tôi cho hắn biết thế nào là tan cửa nát nhà.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
Khương Nghĩa Quân nghe không rõ, hắn ngồi bên cầm chai lên lại thấy chai hết vì thế gọi ra ngoài.
- Người đâu, cho rượu.
Một cô em cầm menu tiến vào cười hỏi.
- Ngài muốn uống gì?
- Bia, một két.
Khương Nghĩa Quân vừa nói vừa lau mồ hôi.
Lý Tiểu Lục đi ra đúng là đổ mồ hôi, vừa nãy chút nữa đánh vỡ đầu một thằng bí thư thị ủy, như vậy phiền to. Hơn nữa thằng Vương Quốc Hoa kia còn quá trẻ, như vậy lai lịch sẽ không nhỏ. Bố Lý Tiểu Lục dù sao chỉ là phó tư lệnh quân khu tỉnh, không phải tư lệnh. Dù là tỉnh mà con trai đánh một bí thư thị ủy cấp thị xã thì cũng không phải việc dễ giải quyết.
Lý Tiểu Lục cuối cùng vẫn khống chế được mình, đây cũng có nguyên nhân do Vương Quốc Hoa biểu hiện quá bình tĩnh. Lý Tiểu Lục xuất thân trong gia cảnh như vậy cũng biết nặng nhẹ.
Thấy không có ai, Lý Tiểu Lục lập tức gọi điện về nhà. Lý Hán Hùng đang ngồi xem Tv, uống trà.
Máy vang lên, Lý Hán Hùng cầm ghe, Lý Tiểu Lục hỏi ngay.
- Bố, bố có biết tên Vương Quốc Hoa bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu có lai lịch gì không?
- Bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu? Con sao lại hỏi cái này?
Lý Hán Hùng thuận miệng nói, y không quá để ý. Lý Tiểu Lục nói.
- Bố hỏi rõ một chút, con có xung đột nhỏ với tên này.
Lý Hán Hùng lập tức nói.
- Con làm gì vậy hả/ Sao lại chọc vào một tên bí thư thị ủy chứ? Hồ đồ, con có biết hàng năm có bao quân nhân xuất ngũ cần phải nhờ đến địa phương không?
- Không nói cái này, bố hỏi hộ con cái.
Lý Tiểu Lục lặp lại yêu cầu, Lý Hán Hùng mới coi trọng.
- Được rồi, bố đi hỏi, đừng có gây phiền phức nữa.
Bỏ máy Lý Tiểu Lục ra quầy bar ngồi, ánh mắt vẫn nhìn về phía cử kia. Lúc này hắn đã không thể nào lao vào đánh với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nếu không thể động thì có nghĩa Khương Nghĩa Quân cũng không động được.
Từng giây một trôi qua, nửa tiếng sau Vương Quốc Hoa và Khương Nghĩa Quân từ phòng đi ra. Lý Tiểu Lục cười lạnh một tiếng đi lên.
- Sao Bí thư Vương đi à? Sợ?
Vương Quốc Hoa liếc nhìn hắn, thản nhiên nói.
- Tôi đợi lâu như vậy xem ra quan hệ nhà cậu quá kém, ngay cả quan hệ ông bố cậu cũng kém. Đúng, cậu từ từ tìm hiểu, tìm được rồi thì tới tìm tôi.
Lý Tiểu Lục không nghi ngờ thân phận của Vương Quốc Hoa, dù sao Vương Quốc Hoa mở siêu thị lớn như vậy ở Thần Châu, nói giả đâu được.
Lý Tiểu Lục đành lạnh lùng nhìn hai người Vương Quốc Hoa rời đi. Y lớn tiếng nói:
- Tổng giám đốc Khương, chạy được chùa nhưng miếu không chạy được đâu.