Bình thường bí thư đảng ủy đều do trưởng phòng kiêm nhiệm. Vương Quốc Hoa làm bí thư đảng ủy cũng có nghĩa ngồi ngang hàng với trưởng phòng. Hơn nữa phó trưởng phòng này là từ chức thư ký của bí thư huyện ủy điều tới, sau này ở Phòng lao động ai dám chống đối Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu là tại sao Hồng Tồn Minh lại đề cử mình?
Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến bữa ăn ở khách sạn Sơn Thành lúc trưa, trong lòng liền có câu trả lời.
Xe đến khách sạn Nam Sơn, Tằng Trạch Quang xuống xe nói:
- Bảo Khương Cung Ninh đưa bàn ăn vào phòng, tôi với cậu uống chén.
Từ giọng điệu của Tằng Trạch Quang, Vương Quốc Hoa nghe được một vài điều. Lúc Vương Quốc Hoa đi vào phòng, Tằng Trạch Quang đang ngồi trên ghế rót nước. Thấy Vương Quốc Hoa, đối phương liền rót thêm chén.
- Quốc Hoa, lúc này cậu đúng là giúp tôi rất nhiều, mời cậu chén trà.
Vương Quốc Hoa gãi đầu nói.
- Sếp, tôi sẽ không khách khí với ngài. Đúng, tôi chuẩn bị một chai rượu không biết ngon hay không, mời ngài xem giúp.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa mở túi du lịch lấy chai Lafite năm 82 ra.
- Rượu vang thì tôi không hiểu mấy nhưng có người hiểu… mặc kệ có tốt hay không tôi cũng nhận.
Tằng Trạch Quang hơi chần chờ, Vương Quốc Hoa lập tức hiểu ý. Ai hiểu rượu vang?
Rượu và đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Vương Quốc Hoa nhắc tới trong ba ngày sẽ có người của công ty tới huyện, Tằng Trạch Quang cười nói:
- Chuyện này do cậu toàn quyền phụ trách. Huyện ủy sẽ ủng hộ cậu, ai dám ngăn cản cứ xử lý.
Hai người uống hết chai Mao đài, vừa uống Tằng Trạch Quang vừa vỗ bàn nói:
- Cục diện huyện bây giờ đang rất đẹp, đúng là lúc làm lên sự nghiệp. Quốc Hoa, làm cho tốt.
Ra khỏi khách sạn đã là 10h đêm, Vương Quốc Hoa đang cố gắng bắt xe về phòng trọ thì một xe Lexus dừng trước mặt.
- Mau lên xe.
Nghiêm Giai Ngọc hơi gấp làm Vương Quốc Hoa giật mình.
Lên xe, Nghiêm Giai Ngọc lập tức đạp ga. Không lâu sau đến nhà cũ, Vương Quốc Hoa mơ màng buồn ngủ không có phản ứng, Nghiêm Giai Ngọc đã đi tới dìu hắn:
- Tiểu quỷ xấu xa, giỏi giữ bình tĩnh nhỉ.
Lúc Vương Quốc Hoa tỉnh lại phát hiện Nghiêm Giai Ngọc đang cố sức ôm eo đưa mình tới giường, trong nháy mắt khi ngã xuống Vương Quốc Hoa thuận thế ôm eo cô làm Nghiêm Giai Ngọc ngã xuống. Cô đang định cười mắng lại thấy hắn cười hì hì nhìn mình.
- Đáng ghét.
Đôi tay trắng nõn định đấm lại chuyển thành vuốt ve trên mặt. Nghiêm Giai Ngọc nhỏ giọng nói:
- Tin từ Bộ giao thông là do anh báo?
- Sao đoán được?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. Nghiêm Giai Ngọc đắc ý nói.
- Tên Khương Nghĩa Quân kia không phải mở cây xăng sao? Hôm qua còn cho em một tệp vé ưu đãi, em hỏi mãi nên hắn phải thành thật khai báo. Anh nói thật đi, nhà Du Phi Dương làm gì?
Vương Quốc Hoa tn:
- Chuyện này em chưa nói với ai chứ?
Nghiêm Giai Ngọc trừng mắt nhìn hắn:
- Miệng em đâu có nhanh như vậy? Sau này không được nói thế.
- Em muốn tạo phản hả?
Vương Quốc Hoa nhe răng cười, Nghiêm Giai Ngọc ra vẻ sợ hãi giơ tay xin hàng:
- Lão gia tha mạng.
Nói thì dễ nghe nhưng ngực Nghiêm Giai Ngọc lại ưỡn lên bày ra một tư thế anh dũng. Ồ một tiếng kêu đau, Nghiêm Giai Ngọc mới thành thật, mặt đỏ sắp chảy nước.
….
Sáng sớm trưởng phòng lao động Cảnh Chí Tân đã xuất hiện, tay chắp sau lưng thong thả bước đi trong hành lang. Nhân viên qua lại thấy hắn đều cung kính hỏi thăm. Cảnh Chí Tân rất thích cảm giác này. Mặc dù chức không lớn nhưng ở Phòng lao động này y làm chủ.
Tâm trạng đang tốt của Cảnh Chí Tân bị cuộc điện tiếp theo phá hỏng. Phó trưởng phòng mới tới sẽ chính thức nhận chức, không ngờ là do phó bí thư huyện ủy Hồng tự mình gọi điện. Có muốn cho người ta sống không?
Cảnh Chí Tân buồn bực nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cảnh Chí Tân do một tay Quản Nhất Vĩ đề bạt, Vương Quốc Hoa là thư ký của Tằng Trạch Quang lẽ ra mình phải làm khó thằng này mới đúng. Nhưng cấp trên không nói, mình có nên xin chỉ thị không?
Nghĩ vậy Cảnh Chí Tân gọi điện hỏi.
- Lão Đổng, lãnh đạo có rảnh không?
Đổng Triệu Quốc – thư ký của Quản Nhất Vĩ là người bình thường thích ra vẻ, Cảnh Chí Tân mặc dù là người của Quản Nhất Vĩ nhưng muốn báo cáo với lãnh đạo còn phải qua tên này.
- Đang trên đường, tôi hỏi lãnh đạo đã.
Đổng Triệu Quốc quay đầu lại hỏi Quản Nhất Vĩ:
- Chủ tịch, trưởng phòng Cảnh – Phòng lao động gọi tới.
Nói thật Đổng Triệu Quốc không thcsh gì Vương Quốc Hoa, lão Cảnh gọi tới không chừng là chuẩn bị tiệc cho Vương Quốc Hoa.
- Ừ, đưa máy cho tôi.
Quản Nhất Vĩ nói.
- Có việc thì nói.
- Chủ tịch, vừa nãy bí thư Hồng gọi tới nói Vương Quốc Hoa kiêm chức bí thư đảng ủy, chuyện này sao trước đó không có chút tin tức gì vậy?
Cảnh Chí Tân rất cẩn thận nói.
- Quyết định của huyện ủy còn cần sớm thông báo với anh? Tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi cảnh cáo anh đừng làm loạn nếu không anh không chịu nổi trách nhiệm đâu. Đồng chí Vương Quốc Hoa đến Phòng lao động là quyết định quan trọng của tập thể huyện ủy. Đồng chí Phòng lao động chỉ phụ trách mảng vận chuyển lao động, làm trưởng phòng anh phải phối hợp tốt, xảy ra chuyện tôi tìm anh tính sổ.
Quản Nhất Vĩ nói một tràng rồi dập máy.
Bị Quản Nhất Vĩ quát, Cảnh Chí Tân thầm kêu may mắn. Y ra ngoài yêu cầu bên dưới chú ý cửa. Vừa vào văn phòng, chánh văn phòng lão Nhâm đã thở hổn hển chạy vào:
- Trưởng, trưởng phòng, bí, bí, bí thư Hồng tới.
Lão Nhâm khẩn trương lắp bắp. Cảnh Chí Tân nghe thấy vậy liền nhảy bật lên. Hồng Tồn Minh gần đây không hòa hợp với Quản Nhất Vĩ, bị đối phương bắt được nhược điểm thì thảm.
Đi nhanh xuống dưới lầu thấy ngay xe số ba của huyện ủy dừng ở cửa. Hồng Tồn Minh đang chắp tay nói chuyện đầy thân thiết với Vương Quốc Hoa. Sau khi biết tại sao Hồng Tồn Minh lại tốt với mình như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không thấy lạ. Bí thư tỉnh ủy đối với một phó bí thư huyện ủy mà nói là cao không thể với, Hồng Tồn Minh có tính toán gì thì hắn cũng đoán ra.
- Chào mừng bí thư Hồng đến Phòng lao động thị sát, chỉ đạo công việc.
Cảnh Chí Tân chạy như bay đi lên cách ngoài năm bước đã đưa hai tay ra.
Hồng Tồn Minh chạm nhẹ tay rồi thu lại.
- Đồng chí này là Vương Quốc Hoa được huyện ủy điều tới phụ trách vận chuyển lao động. Để thuận lợi cho công việc, huyện ủy quyết định bắt đầu từ hôm nay đồng chí Vương Quốc Hoa sẽ kiêm chức bí thư đảng ủy của phòng. Đồng chí Chí Tân, anh không nên có suy nghĩ gì.
Cảnh Chí Tân dù có nghĩ vẫn phải nhịn. Trưởng phòng mà không được làm bí thư, lý nào lại thế?
- Tôi lấy 15 năm tuổi Đảng cam đoan nhất định toàn lực phối hợp công việc của đồng chí Vương Quốc Hoa.
Cảnh Chí Tân cắn môi nuốt trôi cơn giận.
- Trưởng phòng Cảnh quá khách khí rồi, thực ra tôi đến làm việc ở Phòng lao động chỉ là tạm thời.
Vương Quốc Hoa nói rõ điểm này rồi chủ động bắt tay Cảnh Chí Tân.
Hồng Tồn Minh phải thầm phục Vương Quốc Hoa vì khí độ không kiêu căng, không tự đại của hắn. Lúc mình ở tuổi hắn có được như thế không?
Hồng Tồn Minh chỉ đang nghĩ làm thế nào thông qua Vương Quốc Hoa để dựa vào con của bí thư Hứa. Về phần cảm nhận của Cảnh Chí Tân thì Hồng Tồn Minh không thèm để ý. Với lai lịch của Vương Quốc Hoa thì hoành hành bá đạo ở Phòng lao động này là cho anh mặt mũi, đoạt quyền toàn diện là nương tay, chỉnh chết Cảnh Chí Tân mới là trạng thái bình thường.
Phòng họp Phòng lao động hôm nay triệu tập tất cả nhân viên phòng. Hồng Tồn Minh hung hăng khen Vương Quốc Hoa một trường, có thể nói không tiếc lời hay. Khen xong y không để ý cảm nhận của mọi người mà đứng lên chào Vương Quốc Hoa sau đó đi thẳng.
Hội nghị tiếp tục, Vương Quốc Hoa không đoạt míc mà cầm míc đưa sang cho Cảnh Chí Tân:
- Trưởng phòng, nói vài câu.
Vương Quốc Hoa không có ý ép người vì không muốn tạo mâu thuẫn không cần thiết. Cử động này của Vương Quốc Hoa khiến Cảnh Chí Tân lấy lại sự tự tôn. Hồng Tồn Minh không cho mình mặt mũi thì sao chứ? Người ta là lãnh đạo cơ mà.
- Mọi người đều biết trưởng phòng Vương từng là thư ký của bí thư huyện ủy Tăng. Thưa các đồng chí, đây là huyện ủy kỳ vọng vào Phòng lao động chúng ta. Tóm lại tôi cảm thấy Phòng lao động chúng ta cần phải toàn lực hoàn thành nhiệm vụ huyện ủy giao phó.
Vương Quốc Hoa dẫn đầu vỗ tay, Cảnh Chí Tân giảm đi nhiều ác cảm với Vương Quốc Hoa.
- Bây giờ xin mời đồng chí Vương Quốc Hoa phát biểu.
- Thưa các đồng chí lúc này tôi rất lo lắng, không giấu mọi người, tôi là sinh viên mới tốt nghiệp, làm việc chưa được mấy tháng. So sánh với mọi người tôi gần như không có kinh nghiệm gì.
Vương Quốc Hoa dừng một chút, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay. Vừa lên đã nói khuyết điểm của mình khiến nhân viên thấy khá thân thiết.
- Cảm ơn mọi người, tôi sẽ coi tiếng vỗ tay của mọi người là sự khuyến khích. Ở đây tôi xin tỏ thái độ nhất định tiếp thu ý kiến của các đồng chí, cố gắng làm tốt công việc, không phụ lòng kỳ vọng của Lãnh đạo huyện ủy.