Cơn gió buổi sáng hơi lạnh, Vương Quốc Hoa đứng ban công thoáng run lên, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức bị thổi bay. Thần Châu sáng sớm tuy mới bảy giờ đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Chuyện tối qua lại hiện lên trong đầu Vương Quốc Hoa. Hắn có ấn tượng không tốt lắm về Lục Vĩnh Hạo. Đương nhiên tiêu chuẩn hắn đặt ra hơi cao là vì hắn dùng Lãnh Vũ và Hứa Nam Hạ để so sánh.
Lục Vĩnh Hạo và người trong vòng tròn của y ở tác phong sống có nhiều vấn đề tồn tại, điểm này Vương Quốc Hoa hiểu rõ. Nhưng Vương Quốc Hoa không quá so đo điểm này.
Tư đức không phải là thứ phản ánh toàn diện một quan chức nhà nước. Vương Quốc Hoa cũng đã tìm hiểu qua tình hình Tân Thành. Trong nhiệm kỳ của Lục Vĩnh Hạo, Tân Thành phát triển rất nhanh, trình độ hiện đại hóa của Tân Thành không kém gì với Thần Châu. Ở đây tuy có nhân tố về vị trí địa lý nhưng cũng có quan hệ với quan niệm phát triển đô thị của người đứng đầu Tân Thành.
Nói cách khác Lục Vĩnh Hạo làm khá tốt ở Tân Thành, hơn nữa cũng là một người muốn làm việc. Đương nhiên động cơ làm việc của Lục Vĩnh Hạo là gì không rõ, Vương Quốc Hoa cũng không quan tâm cái này. Hắn cần cân nhắc chính là ở giai đoạn hiện nay mình cần phải tích lũy trụ cột ở tỉnh Đông Hải.
Kết luận không thể nghi ngờ là rất rõ, Lục Vĩnh Hạo chỉ là một đồng minh, không phải một người bạn thích hợp. Đi đến bước này của hắn mà muốn tìm bằng hữu thật sự trong chính trị là không thể, con đường phía trước chủ yếu là do lợi ích buộc lại, thỏa hiệp và bồi dưỡng tập đoàn lợi ích của mình.
Hội nghị mà tỉnh ủy hôm nay tổ chức gì Vương Quốc Hoa không được thông báo. Ở sảnh nhà khách tỉnh ủy có bỗ trí bàn tiếp đón, Thang Tân Hoa tới ghi tên và lấy lịch họp.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua đề tài. “Học tập lời phát biểu của đồng chí … trong kỳ họp thứ … Đại hội Đảng…. Tài liệu học tập lần này do Ban Tuyên giáo trung ương và tỉnh ủy liên hợp phát ra.
Vào phòng hội nghị, Vương Quốc Hoa liếc mắt một cái vị trí đặt tên, bên trái mình là Chung Bỉnh Nam, bên phải là Hác Long Quang. Chung Bỉnh Nam thì Vương Quốc Hoa cũng biết, phó bí thư thị ủy, thị trưởng Tân Thành.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống chưa lâu Hác Long Quang cũng xuất hiện. Thấy Vương Quốc Hoa tới trước, Hác Long Quang khá khách khí nói.
- Bí thư, anh đã tới.
Trong thời gian này Hác Long Quang khá yên ổn dồn hết tâm tư vào hạng mục điện phân nhôm. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia vẫn chưa ra văn bản dấu đỏ, chuyện chưa tính thành công, vẫn còn có ẩn số. Hác Long Quang ngồi xuống nhỏ giọng nói.
- Bí thư, tôi báo cáo qua với anh một chút. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có thông báo bảo tôi lên Bắc Kinh. Tôi đặt vé máy bay ngày mai, anh xem có gì cần dặn không?
Hác Long Quang đã nhìn ra mình không đấu lại Vương Quốc Hoa, chấp nhận thực tế mới có lợi. Ví dụ như hạng mục điện phân nhôm này mà nói, theo nguồn tin đáng tin thì quy mô hạng mục còn lớn hơn trước so với dự đoán, tăng bao he Vương Quốc Hoa không rõ, có lẽ tăng lên tầm 20%. Ở vấn đề này Hác Long Quang tự nhận không có Vương Quốc Hoa ủng hộ thì khó làm được.
Vương Quốc Hoa không quá để ý đến thái độ của Hác Long Quang. Chỉ cần đối phương không gây rối cho mình, làm tốt công việc của y vậy là đủ rồi.
Lúc cần áp chế Vương Quốc Hoa cũng không ngại ra tay.
- Anh cứ xem rồi làm, linh hoạt một chút, chỉ cần hạng mục được xác định thì thị ủy toàn lực ủng hộ.
Vương Quốc Hoa nói rất hàm súc, không hề có ý chỉ trỏ nhiều. Thái độ này thành lập trên việc Vương Quốc Hoa sớm biết rõ nội dung, không giống như Hác Long Quang.
Vương Quốc Hoa vừa nói xong, người bên trái đã tới, người này khoảng 50 tuổi, dáng không cao, đầu cắt ngắn.
- Đồng chí Quốc Hoa đến trước rồi à.
Chung Bỉnh Nam rất nhiệt tình đưa tay ra, Vương Quốc Hoa đứng lên bắt tay đáp lại.
- Thị trưởng Trung.
Vương Quốc Hoa nói xong dừng lại, không có ý nói tiếp.
Do khoảng cách nên Vương Quốc Hoa không thấy rõ Lục Vĩnh Hạo sóng vai đi cùng ai ở trên đài. Vương Quốc Hoa vô thức nói.
- Lãnh đạo ra rồi.
Chung Bỉnh Nam nhìn thoáng qua đài rồi nói.
- Trưởng ban Tôn và bí thư Lục đi ra, các lãnh đạo khác cũng nên ra.
Vương Quốc Hoa thoáng run lên và ngồi xuống, thuận tiện hắn cầm tài liệu ra. Chung Bỉnh Nam cười cười ra hiệu không tiện nói chuyện. Chung Bỉnh Nam ngồi xuống nói tiếp.
- Quốc Hoa, tôi là người tỉnh Nam Thiên, quê ở thị xã Ân Châu, theo cách nói người xưa thì anh là quan phụ mẫu quê tôi đó.
Vương Quốc Hoa nghe xong giật mình, hắn mỉm cười nói.
- Thật là trùng hợp.
Nói xong bốn chữ Vương Quốc Hoa liền dừng lại, Chung Bỉnh Nam cười cười không nói tiếp. Y đang có chút buồn bực, Vương Quốc Hoa từ Ân Châu tới thị xã Thiết Châu có lẽ là bị đá đi, mình sao lại nói tới Ân Châu chứ?
Chung Bỉnh Nam hiểu sai, Vương Quốc Hoa đang không rõ sao Chung Bỉnh Nam lại nhiệt tình với mình như vậy? Hai người trước đó không có qua lại, dựa vào gì mà như vậy chứ?
Một hội nghị khá bình thường, Mã Dược Đông nói không đầy tiếng, Lưu Triệu Minh bổ sung mấy điểm là gần như hết thời gian, mấy vị Phó bí thư nói vài câu, cuối cùng mic truyền tới tay trưởng ban Tôn.
- Thưa các đồng chí, tôi xin nói vài câu ngoài đề tài. Vụ va chạm ở Nam Hải gần đây đã tạo tiếng vọng không nhỏ, sinh viên mấy đại học ở Thần Châu cũng đã tuần hành các đường phố, tin tức trên báo cũng đưa tin, ở đây tôi không nói nhiều. Tôi muốn nhấn mạnh chính là ở tình hình hiện nay là cán bộ nhà nước thì chúng ta cần phải có dẫn hướng chính xác đối với dư luận, không nên tùy tiện không phụ trách phát biểu, càng không thể vì việc này mà tỏ thái độ.
Trưởng ban Tôn nói chuyện rất dứt khoát, nói xong bỏ mic xuống ngay.
- Tan họp
Trưởng ban thư ký tỉnh ủy đứng lên tuyên bố, các lãnh đạo đi trước người bên dưới cũng đứng lên rời theo.
Vương Quốc Hoa đứng lên cười nói với Chung Bỉnh Nam.
- Thị trưởng Chung, tôi còn có việc nên đi trước một bước.
Vương Quốc Hoa đi rất dứt khoát làm Chung Bỉnh Nam muốn nói gì cũng không kịp, chỉ có thể lắc đầu nói cười khổ.
Vương Quốc Hoa không muốn nói chuyện nhiều với Chung Bỉnh Nam, nguyên nhân rất đơn giản đó là thị trưởng và bí thư luôn là đối thủ. Vương Quốc Hoa mặc kệ muốn thừa nhận hay không thì quan hệ giữa hắn và Lục Vĩnh Hạo bây giờ đã có biến hoá không nhỏ, mơ hồ có ý là đồng minh. Chỉ riêng điểm này Vương Quốc Hoa không tiện quá nhiệt tình với Chung Bỉnh Nam ở nơi công chúng.
Ra khỏi phòng hội nghị, Thang Tân Hoa xách túi to đi ra. Vương Quốc Hoa nhìn hỏi.
- Gì vậy?
Thang Tân Hoa cười giải thích.
- Hội nghị phát vật kỷ niệm, một túi nhung.
Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi.
- Trước đây cũng họp sao không thấy phát quà nhỉ?
- Hội nghị cán bộ toàn tỉnh nhất định là có, hội nghị nhỏ này đúng là tôi không rõ vì sao lại phát. Tôi chỉ nghe nói đây là ý của trưởng ban thư ký tỉnh ủy.
Thang Tân Hoa vừa dứt câu liền có người gọi.
- Bí thư Vương thị xã Thiết Châu xin chờ chút.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới, Vương Quốc Hoa đã gặp qua, đây là thư ký bên cạnh Tiếu Kính – trưởng ban thư ký tỉnh ủy.
- Bí thư Vương, trưởng ban thư ký mời ngài.
Đối phương nói chuyện không lớn tiếng, thái độ cũng tốt. Vương Quốc Hoa cười thuận miệng nói.
- Không biết gọi anh là gì?
- Tiền Vũ Sơn, một chân chạy bên cạnh trưởng ban thư ký.
Tiền Vũ Sơn khá kiêm tốn, thái độ cũng tốt.