Phù Diêu

Vương Quốc Hoa không tiện phản bác Thủy Trung Lăng, Sở Sở lại khác. Cô đứng lên kéo tay Thủy Trung Lăng.

- Đi, chúng ta vào trong nói chuyện, đàn ông nói chuyện phụ nữ đừng xen miệng vào, đây là do dì dạy đó.

Lần này đến lượt Vương Quốc Hoa cười nhưng không dám cười thành tiếng.

Sở Sở và Thủy Trung Lăng đi chuẩn bị bữa tối, Sở Giang Thu nói.

- Cháu ngoại bố đâu?

- Cháu ngủ chưa dậy, bảo mẫu đang trông ạ, tối chắc nó lại thức khuya.

- Ừ, bây giờ còn nhỏ kệ nó, lớn là nó sửa lại thói quen. Đúng rồi, tên trưởng ban thư ký kia thì lát con dẫn hắn tới.

Đây coi như nhận lời giúp Vương Quốc Hoa, tâm trạng Sở Giang Thu khá vui vẻ, đây chủ yếu là do câu nói vừa nãy của Vương Quốc Hoa. Sự trưởng thành và cái nhìn đại cuộc của Vương Quốc Hoa làm Sở Giang Thu hài lòng. Một người có thể làm việc thì sao chứ? Không có sự chín chắn về chính trị, không có cái nhìn hơn người thì không thể đi xa.

- Cảm ơn bố. Đúng rồi, có việc này con muốn hỏi ý kiến bố?

Giọng điệu này của Vương Quốc Hoa nếu là do người khác nói thì Sở Giang Thu chưa chắc đã quá để ý. Nhưng từ miệng một tên chết cũng không chịu cúi đầu như Vương Quốc Hoa nói lại làm Sở Giang Thu vui vẻ. Y đầy khí thế vung tay lên.

- Bí thư thị ủy Tân Thành – Lục Vĩnh Hạo gần đây liên tục hẹn gặp, trao đổi với con. Cái này bố thấy sao?

Sở Giang Thu nghe xong nhíu mày nói:

- Lục Vĩnh Hạo, đây cũng là một nhân vật, không đơn giản. Lục gia bây giờ toàn dựa vào y chống đỡ. Lúc trước tranh đoạt chức bí thư thị ủy kia thì không ai coi trọng y, kết quả y lại thắng. Nói như thế nào nhỉ, Lục Vĩnh Hạo này không thiếu sự tàn nhẫn, ánh mắt cũng rất chuẩn.

Sở Giang Thu nói tới đây là dừng, Vương Quốc Hoa thấy ông không tiếp cũng không hỏi tới. thực tế Sở Giang Thu nói như vậy là đủ, Vương Quốc Hoa không rõ thì về nhà trông con cho nhanh.

- Con biết, sau này sẽ giữ khoảng cách với y.


Sở Giang Thu gật đầu nói:

- Con thấy được như vậy là được. Đúng, nghe nói con bị người ta đâm một đao?

Vương Quốc Hoa biết đối phương ám chỉ gì, hắn cũng không dấu mà nói qua cả quá trình và cách xử lý của mình, kể cả phản ứng của các phía. Việc này Vương Quốc Hoa cũng muốn nghe ý của Sở Giang Thu, hắn dù sao cũng thiếu kinh nghiệm.

- Người có thể ra chiêu như vậy đúng là không đơn giản. Chẳng qua cách ứng phó của con khá tốt, chỉ là có một điều con làm không tốt. Chuyện này lúc con báo cáo với Mã Dược Đông thì trước hết không nên nói mình nghĩ như thế nào mà là hỏi Mã Dược Đông hy vọng con nên làm như thế nào

Sở Giang Thu đứng ở góc độ bí thư tỉnh ủy nhìn vấn đề nên thấy rõ hơn Vương Quốc Hoa nhiều. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Sau đó con suy nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.

- Ha ha, đám người kia chẳng những xem thường con còn đánh giá sai Mã Dược Đông. Lão Mã tuy phải rời khỏi vị trí nhưng từ góc độ nhìn vấn đề của y thì sao có thể để chuyện này mở rộng. Trong lòng tuy có oán giận nhưng đó là việc không thể thay đổi, như vậy cần gì phải đắc tội với người sau lưng con? Y cũng có người nhà mà.

Sở Giang Thu nói làm Vương Quốc Hoa hiểu hoàn toàn. Mã Dược Đông thực tế là chú ý đám người phía sau lưng Vương Quốc Hoa hơn cả.

Cẩn thận suy nghĩ cũng đúng, một Lãnh Vũ, một Sở Giang Thu, thêm cả Hứa Nam Hạ. Những người này đều ở trình độ nhất định thể hiện sự ủng hộ với Vương Quốc Hoa. Dù ai làm bí thư tỉnh ủy cũng chắc không dễ gì động chạm tới Vương Quốc Hoa.

Cuộc nói chuyện này cũng làm cho quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Sở Giang Thu có vài biến hoá.

Sở Sở lúc này đi tới cười nói:

- Hai bố con đang nói chuyện gì thế?

Sở Sở rất thích thấy Vương Quốc Hoa và Sở Giang Thu có quan hệ hòa hợp, vì thế hôm nay cô rất vui.

- Chỉ vài chuyện công việc thôi.


Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại, Sở Sở nói tiếp.

- Quốc Hoa, anh lúc đi gặp lão lãnh đạo thì hỏi xem hạng mục điện phân nhôm kia cuối cùng do đơn vị nào quản lý được không?

Vương Quốc Hoa không suy nghĩ nhiều, hắn thuận miệng nói:

- Cái này có gì quan trọng chứ?

Sở Giang Thu có chút buồn bực vỗ đùi nói.

- Thằng ranh hồ đồ này, hạng mục lớn như vậy mà anh không coi trọng ư? Đây là trụ cột rất quan trọng đối với tương lai của anh, anh không phát hiện nhiều cán bộ địa phương lên Bắc Kinh như vậy sao? Anh thì hay rồi, có sẵn cơ hội lại không muốn.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:

- Con không hiểu mấy về công ty nhà nước, hơn nữa cũng có ấn tượng không tốt về công ty nhà nước.

Sở Giang Thu dở khóc dở cười.

- Bố nói như thế này vậy. Ví dụ như bên ngành điện, cái khác không nói, chỉ eieng kế hoạch tiêu thụ than đá thì con biết trong đó có bao lợi nhuận không?

Vương Quốc Hoa lắc đầu, Sở Giang Thu thở dài một tiếng:

- Xem ra con không biết cái này. Bố nói với con, hàng năm ngành điện quốc gia đều có kế hoạch mua thua. Con biết than mua trong ngành chênh với thị trường là bao nhiêu không? Gấp đôi.

Sở Sở ở bên thấy Vương Quốc Hoa đang không rõ nên nói tiếp.


- Đây là ưu thế của công ty nhà nước, nói cách khác là nếu anh là lãnh đạo ở bên ngành điện, trong tay anh có kế hoạch thì đó là lợi thế. Trung Quốc là quốc gia giàu tài nguyên, công ty nhà nước chiếm nhiều tài nguyên, đây là cơ sở, anh hiểu rồi chứ?

- Ý của em là tốt nhất nắm hạng mục này vào tay? Anh không có năng lực lớn như vậy mà.

Vương Quốc Hoa đang nói thật, Sở Sở nghe xong cười hì hì đáp.

- Không bảo anh đi bắt mà, em cảm thấy chuyện này anh có thể nói chuyện với chủ nhiệm Lãnh, y nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục với anh.

Sở Giang Thu ở bên nhìn Vương Quốc Hoa đang cúi đầu suy nghĩ, y dứt khoát nói.

- Được rồi, chuyện này con đừng phí đầu óc, trực tiếp hỏi Lãnh Vũ xem có suy nghĩ gì về hạng mục này. Hạng mục khổng lồ này luôn là tâm điểm tranh đoạt. Với sự quan tâm của Lãnh Vũ đối với con thì y sẽ dành cho con nhiều ưu ái với quyền lực trong tay mình. Điểm này con chắc cũng hiểu.

Vương Quốc Hoa nghi hoặc nhìn Sở Giang Thu.

- Ý của bố là chủ nhiệm Lãnh sẽ bỏ hạng mục này?

Sở Giang Thu nói:

- Với tính cách của Lãnh Vũ đúng là khó nói. Một khi đưa xuống tỉnh, con không có đủ quan hệ ở tỉnh thì đúng là không thể nói gì. Hạng mục lớn như vậy, người phụ trách tương lai ít nhất là cùng cấp với con, người ta căn bản không cần nể mặt con. Trừ khi con có địa vị đủ cao trong mắt lão Quách. Nhưng theo bố thấy Lãnh Vũ có ý giúp con đó.

- Con phải suy nghĩ đã.

Vương Quốc Hoa vẫn còn có chút do dự, đây cũng phù hợp với tính cách của hắn. Sở Sở không nói gì mà ngược lại là do Sở Giang Thu nói việc khác.

- Đúng, suy nghĩ dự toán công khai của con được đó. Nếu Lục Vĩnh Hạo định cùng làm cũng không sao.

Vương Quốc Hoa nói.

- Chuyện này con lại không gấp, chờ bí thư Quách đến nhận chức rồi trưng cầu ý kiến xem sao.

Sở Giang Thu thoáng suy nghĩ một chút:

- Ừ, như vậy tốt hơn. Tốt nhất là Quách Khánh Hạo ra mặt ủng hộ con.


Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Lần này về con sẽ tập trung chính vào điều chỉnh nhân sự và xây dựng kinh tế. Thu hút nhiều hạng mục như vậy thì cũng cần phải chú ý việc chứng thực.

- Cái này là đúng, làm tốt thì đó là trụ cột của con. Thực ra bố rất tò mò là sao bên tỉnh Nam Thiên lại kéo sang tỉnh Đông Hải nhiều như vậy?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cái này con cũng không rõ, chẳng qua đây là do Du Phi Dương lôi kéo.

Sở Giang Thu nghe xong không khỏi bĩu môi nói:

- Thằng ranh này đang giả vờ hả? Con trai bí thư tỉnh ủy đứng ra làm người kêu gọi, trong lưng hắn lại có nhiều tiền đến thế, đám người tỉnh Nam Thiên nịnh còn không kịp.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.

- Cái này con không rõ.

Sở Giang Thu đúng là muốn vung chân đá Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa và Sở Sở ra khỏi nhà Sở Giang Thu đã là tối đêm. Vương Quốc Hoa lái xe, Sở Sở ngồi ở bên cười rất vui vẻ.

Về nhà Vương Quốc Hoa đầu tiên gọi cho Lãnh Vũ. Lãnh Vũ nghe giọng Vương Quốc Hoa, ông vui vẻ nói:

- Cậu có thể đến bất cứ lúc nào, mai tới văn phòng tôi rồi nói chuyện.

Dập máy, Vương Quốc Hoa và Sở Sở định đi tắm rồi ngủ ai ngờ có người gọi tới.

- Alo, tôi là Vương Quốc Hoa.

Bên kia truyền tới giọng trầm ổn làm Vương Quốc Hoa không tự giác ngồi thẳng lưng. Sở Sở cũng dán tai lại nghe lén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận